Enjoy!
__________________________________________________________________________________________
Đây là vị của em nên hãy nhớ kỹ nhé
Trong giờ giải lao sau tiết học đầu tiên, Izayoi-san bị vây quanh bởi rất nhiều bạn cùng lớp, họ liên tục đặt ra hàng loạt câu hỏi cho cô.
“Có thật cậu là vợ tương lai của Kurozuki-kun không?”
“Hai người gặp nhau khi nào?”
“Nói đến chuyện abc, thì hai người tiến bao xa rồi.”
Tôi nghĩ cảnh một học sinh chuyển trường bị các bạn cùng lớp tấn công dồn dập vào ngày đầu tiên là chuyện khá phổ biến, nhưng nội dung của các câu hỏi lại khá bất thường.
Chà, tôi đoán là không còn cách nào khác vì cô đã giới thiệu bản thân theo cách chưa từng có trước mặt mọi người trong lớp vào giờ chủ nhiệm sáng nay.
“Tớ đã quyết định trở thành vợ của Takuma, nên tớ nghĩ hai đứa đã gặp nhau từ lâu lắm rồi. Ừ~m, chuyện này là bí mật vì nó khá xấu hổ, tớ chỉ có thể nói rằng bọn tớ khá thân thiết.”
Izayoi-san trả lời các câu hỏi một cách nghiêm túc. Thành thật mà nói, tôi muốn đưa ra một số nhận xét, nhưng tất nhiên là tôi không thể làm được điều đó.
Tôi cảm thấy khó chịu trước những cái nhìn chằm chằm từ một số bạn cùng lớp, cuối cùng vì không thể chịu đựng được nữa nên tôi đã rời khỏi lớp học.
Quyết định uống chút nước trái cây để bản thân bình tĩnh lại một lúc nên tôi đi đến máy bán hàng tự động. Hầu như chẳng có ai ở đó vì chỉ mới kết thúc tiết đầu.
“Takuma, em không hài lòng khi anh bỏ vợ tương lai của mình lại và rời khỏi lớp đâu.”
“Uwaa!?”
Khi đang định mua nước trái cây từ máy bán hàng tự động thì đột nhiên có ai đó thì thầm vào tai tôi. Tôi ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi ví xuống sàn.
Sau khi cúi xuống nhặt ví, tôi rón rén quay người lại và thấy Izayoi-san đang đứng đó. Tôi tự hỏi cô đã đừng sau lưng tôi từ khi nào. Tôi chẳng cảm thấy bất kỳ sự hiện nào phía sau cả.
Nhưng không phải cậu ta mới nãy còn đang bị mấy người trong lớp hỏi dồn dập à, làm sao cô ấy rời khỏi lớp được chứ? Thành thật mà nói, chuyện này thật bí ẩn.
“Không cần phải ngạc nhiên thế đâu, em và Takuma đang trong một mối quan hệ đó?”
“Không, không, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Khi tôi nói ra điều đó mà không suy nghĩ, Izayoi-san trông có vẻ buồn bã nhưng cũng có phần nhẹ nhõm hơn một chút.
“Hiểu rồi, mọi chuyện về em. Takuma đã…”
Izayoi-san cúi gầm mặt và dường như đang lầm bẩm điều gì đó, giọng cổ quá nhỏ nên tôi không nghe được. Có lẽ tôi đã vô tình dẫm phải một quả mìn khủng bố rồi chăng?
Khi đang nghĩ như vậy, Izayoi-san đã có một hành động bất ngờ. Cô ấy đưa tay ra sau khóa chặt eo, rồi ép môi cổ vào môi tôi.
“!?”
Nụ hôn đầu mà tôi giữ gìn suốt mười bảy năm trời đã bị cướp đi ngay lúc này. Tôi hoảng sợ và cố gắng tách ra, nhưng Izayoi-san giữ chặt eo tôi bằng cả hai tay và dường như không chịu buông ra.
Ngược lại, hành vi của cổ còn trở nên bạo hơn, chẳng hạn như đưa lưỡi vào và hôn tôi say đắm.
Tôi đã bị đơn phương cướng hôn, sau một lúc cô nàng có vẻ đã hài lòng và tách ra. Izayoi-san từ từ mở miệng với vẻ mặt đầy mê hoặc.
"...Đây là vị của em, nên hãy nhớ kỹ nhé. Em sẽ không tha thứ cho anh nếu dám quên đâu."
Sau khi nói vậy, Izayoi-san bỏ mặt tôi lại đó trong bàng hoàng.
_________________________________________
Izayoi-san bị tấn công tới tấp bởi những câu hỏi mỗi khi đến giờ nghỉ, ngay cả vào giờ ăn trưa, cũng không có dấu hiệu cho thấy tình hình đã dịu xuống.
Dường như mọi câu hỏi về chuyện vợ tương lai đã được giải đáp, giờ cô ta đang bị hỏi những câu khác. Tiện đây thì, Izayoi-san mang dòng máu nửa Nhật, nửa Anh, có vẻ cổ vừa mới về nước và có thể nói tiếng Anh trôi chảy.
Rõ ràng, tôi là kiểu người sống khép kín và chẳng quan tâm đến ai cả. Vì vậy, tôi không hiểu tại sao cô ta lại tự gọi bản thân là vợ tương lai của tôi.
Với suy nghĩ này, tôi từ từ đứng dậy khỏi ghế trong khi lấy chiếc bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi vào buổi sáng từ trong túi ra. Ăn một mình trong lớp khá nổi bật nên tôi luôn ăn ở ngoài.
“…Nèe, Takuma. Anh định bỏ em lại và đi đâu vậy?”
Tôi bí mật rời lớp để không ai để ý, nhưng có vẻ tôi vẫn bị Izayoi-san phát hiện ra. Điều này đã thú hút sự chú ý của mọi người trong lớp.
“Vừa nãy em đã nói là không thích bị bỏ rơi mà, hông lẽ anh quên rồi sao?”
“K-Không, tôi cũng đang tính gọi cô đây.”
Dù sao thì cũng đã nói rồi, tôi biết đó chỉ đơn thuần là một lời bào chữa nhưng tôi chả nghĩ ra cái gì khác để nói cả.
“Fu-n, nếu vậy thì em tạm tha cho anh.”
“…Cảm ơn.”
Trái ngược với mong đợi, tôi hoàn toàn sửng sốt khi được tha thứ một cách dễ dàng như vậy, vì tôi nghĩ rằng cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận lời bào chữa đó. Lẽ nào cô ta đang âm mưu chuyện gì à?
“Như đã thấy, tớ sẽ đi ăn trưa với Takuma, xin lỗi mọi người nghen.”
“…Ể?”
Nói vậy, Izayoi-san đứng dậy khỏi chỗ với một cái túi đựng bentou cỡ lớn. Rồi bám vào cánh tay tôi và rời khỏi lớp học.