Những cặp đôi nam nữ trong bộ trang phục tươm tất đang hàn huyên vui vẻ tại đại sảnh khách sạn.
Khung cảnh xung quanh cứ như thể một lễ cưới vừa mới kết thúc.
Thế nhưng bầu không khí có chút khác thường. Rất nhiều người chỉ đang vẽ lên khuôn mặt một nụ cười gượng để tạo ấn tượng tốt với tất cả những ai đang có mặt. Số người như thế quanh đây không hề ít.
Dù có thực sự là vậy đi chăng nữa thì đối với những người đang góp mặt hiện diện tại buổi tiệc, đây có thể là một bước ngoặc lớn trong cuộc đời khiến cuộc sống của họ thay đổi từ đây về sau. Chính vì lẽ đó, thực hiện các lễ nghi một cách đúng đắn âu cũng là điều mà họ nên làm.
Giữa cái nơi như thế...
“Đừng có thảo mai vậy chứ, nói chuyện với anh thêm tí nữa đi.”
Thái độ của gã trai đó khó có thể coi là lịch sự.
Trông gã vẫn còn trẻ với mái tóc màu trà, có lỗ xỏ khuyên hai bên tai. Bộ âu phục sáng màu gã đang vận rất dễ tìm thấy trong các hộp đêm. Lúc này gã trai đang bám dính lấy cô gái.
“Xin lỗi, tôi còn phải gặp mặt những người khác nữa.”
Người phụ nữ buông lời từ chối, nặn ra một nụ cười gượng gạo mập mờ trên môi.
Nhìn thái độ đó của cô, dám chắc ai cũng nghĩ rằng gã kia đã bỏ cuộc.
“Vậy ta trao đổi số liên lạc đi. Được không?”
Gã trai vẫn không chịu buông tha cho cô.
“À thì, chuyện đó... Ừm, có hơi...”
Trông thế nào đi nữa thì cô cũng đang cố gắng xua gã kia đi bằng thái độ mềm mỏng.
Thế nhưng gã trai trẻ kia vẫn một mực không chịu từ bỏ.
“Đã nói là tôi không muốn rồi mà!”
Cô gái cao giọng nói thẳng ra như thế, khiến tất cả những người đang trò chuyện xung quanh ngoái sang nhìn.
Thế nhưng khi trông thấy bộ dạng bất hảo của gã trai trẻ, họ đều tỏ ra ngại dây dưa vào chuyện của cả hai.
Khịt mũi cười thầm bọn họ, gã vươn người định nắm lấy tay cô...
“Dừng ở đó là được rồi.”
Một giọng nói cất lên từ sau lưng gã.
“Có hứng thú với người khác giới không phải là điều xấu, thế nhưng có nhất thiết phải động tay động chân vậy không?”
Gã trai trẻ hầm hầm quay lại, để rồi chỉ biết đớ người ra.
Đó là một thanh niên cao to hơn hẳn gã.
Trông anh như trạc 25, vận một bộ âu phục xám màu với chiều cao chắc phải tầm 180cm. Với vóc dáng đồ sộ như thế, anh đứng sững đó như trời trồng.
“...Gì chứ, thằng này? Không liên quan thì đừng có xía vào.”
Dù trong tâm đang run rẩy, nhưng gã trai trẻ vẫn làu bàu bằng giọng hăm dọa.
Tuy nhiên đối phương vẫn cứ bất động ở đó. Ánh mắt điềm tĩnh ấy cứ như đang hỏi:
Giờ mày muốn tự giác biến ra chỗ khác, hay là...
“... Mấy đứa con gái như này chán òm, chẳng có gì thú vị cả.”
Chề môi chê này chê nọ xong, gã xốc lại bộ vest của mình.
Trông thấy bóng lưng gã khuất khỏi tầm mắt, cô gái mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
“C-cảm ơn anh nhiều lắm. Thiệt tình, cái tên đó chẳng biết lúc nào nên dừng lại cả!”
“Mà, những chỗ như này thường hay có mấy gã như thế mà. Quên hắn đi, lần sau gặp lại cô cứ lơ đi là được.”
Anh chàng to lớn mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười khiến người khác cảm thấy an tâm.
Trông thấy cảnh đó, bất chợt đôi má cô gái đỏ lên. Mọi thứ trong tầm mắt cô dần nóng rực, chiếc cổ mảnh mai kia như đang nhấp nhô.
“Thế nhé, chào cô. Tôi đi đây.”
“C-chờ đã! Nếu được thì... Anh có muốn nói chuyện thêm với tôi không?”
Thấy anh đưa tay đặng quay người bỏ đi, cô gái vội vàng đưa ra một tấm thẻ.
Đó là thẻ thông tin cá nhân của cô.
Tránh trường hợp cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt, cô có ghi sẵn cả sở thích và những điểm mạnh của mình.
“...Thứ lỗi.”- Anh xin lỗi với một cử chỉ bằng tay- “Tôi không phải người tham dự buổi tiệc này...”
Tiếp lời, anh lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp.
“Tên tôi là Hakujou Entarou. Hiện đang làm công việc mai mối tại một văn phòng tư vấn hôn nhân.”
Nơi đây là hội trường tổ chức bữa tiệc mai mối. Khách hàng của những văn phòng tư vấn là đối tượng chính của bữa tiệc này, điều đó cũng đồng nghĩa những người mai mối dưới vai trò quan sát nằm ngoài phận sự.
Văn phòng tư vấn hôn nhân là nơi những người bất kể nam nữ đang có khúc mắt về các vấn đề hôn nhân đến hỏi xin trợ giúp, những nhân viên công tác ở đấy đều được gọi với cái tên “người mai mối”. Entarou cũng là một trong số đó, hôm nay anh có mặt ở buổi tiệc với tư cách là người giám hộ cho quá trình se duyên của khách hàng.
“Người mai mối” cũng giống như một bà dì hàng xóm nhiệt tình luôn quan tâm giúp đỡ bạn, đó cũng là một dạng công việc.
Se duyên giúp khách hàng, rồi thu lại lợi nhuận từ đó.
Đó là công việc của Entarou, một người mai mối chuyên nghiệp.
“Anh là một người mai mối...”
Nở nụ cười chua chát với vẻ tiếc nuối, cô gái nghiêng đầu khi nhìn vào tấm danh thiếp.
“Không lẽ, cô chưa từng nghe đến Văn Phòng Tư Vấn Hôn Nhân Hakujou sao?”
Entarou không kìm được câu hỏi của mình. Nghe thế, cô gái chỉ trả lời rằng [Xin lỗi, tôi mới nghe lần đầu.]
“À... À không sao, cô đừng để ý làm gì.”
Người đang mỉm cười gượng gạo đầy khó xử- Entarou vừa là một người mai mối, vừa là giám đốc của văn phòng tư vấn hôn nhân một thành viên. Thế nên anh luôn mong rằng những người được mời đến dự buổi tiệc này đều đã nghe danh văn phòng của mình. Thế nhưng mọi chuyện lại chẳng suôn sẻ như thế...
“Nhân tiện, hiện cô đang được bên nào tư vấn vậy?”
Định thần lại, Entarou hỏi. Cô gái thoáng nở một nụ cười nhẹ nhàng trông có vẻ tự hào.
“Tôi đang được tư vấn tại Văn Phòng Kế Hoạch Hôn Nhân Kuromine.”
“À, ra là ở đấy... Một nơi khá nổi tiếng nhỉ.”
“Vâng. Nơi này còn được quảng cáo trên tivi, thậm chí dường như có cả một vài khách hàng là người nổi tiếng nữa. Tôi thấy an tâm hơn khi tìm đến một nơi có tiếng.”
“V-vậy à...”
Cô ấy không hề có ý gì xấu cả.
Dù thế nhưng Entarou vẫn cảm thấy như bị nghẹn ở cổ. Cái câu [ Tôi thấy an tâm hơn khi tìm đến một nơi có tiếng] khiến lòng anh nhói lên.
“Xin lỗi... Chuyện lúc nãy thực sự rất cảm ơn anh. Anh thực sự cứu tôi pha đó đấy.”
“Vâng. Cô cũng nên bảo trọng nhé.”
Vẫy tay chào cô gái- người quay lưng rời đi, tâm trí Entarou rơi vào khoảng lặng.
Cái công ty [Trung Tâm Tư Vấn Hôn Nhân Kuromine] mà cô gái đã đề cập đến.
Đó là một cơ sở nổi danh trong giới hỗ trợ hôn nhân, thú thực thì anh chẳng hề có thiện cảm gì với nơi ấy. Bởi anh cảm thấy chỗ đấy tập trung quá nhiều vào mảng kinh doanh.
Hàng tá chương trình quảng cáo phát sóng trên ti vi, tổ chức những sự kiện thu hút sự chú ý, thậm chí còn có khách hàng là những người nổi tiếng. Nếu làm thế chỉ để tăng lợi nhuận thì không nói làm gì, nhưng anh không thể không bị ấn tượng rằng cái tâm trong nghề mai mối của họ đang dần bị biến chất.
... Thậm chí còn có tin đồn họ phân biệt đối xử với khách hàng tùy theo số tiền được trả.
Khẽ nhăn mặt trầm tư, Entarou lướt một vòng nhìn xung quanh.
Anh đang lo lắng chẳng biết khách hàng mà mình nhận giúp có ổn không, chẳng biết người đó có gặp phải mấy tên vô lại như cô gái lúc nãy hay không. Trên hết, anh còn bồn chồn rằng vị khách ấy sẽ thất bại.
“Đâu nào, trông tuyệt thế kia cơ mà.”
“Tôi đã nghe người ta đồn rồi, thật luôn ấy.”
“Xin hãy hẹn hò với tôi, tôi thực sự nghiêm túc nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Những giọng nói ồn ào rôm rả truyền đến tai anh.
Tò mò chẳng biết chuyện gì, anh quay sang ngó thử thì thấy ba người đàn ông đang vây quanh một cô gái.
Nhìn thấy cô gái, Entarou bất giác nín thở.
...Cô ta...Cô gái ấy đang vận một bộ váy quấn thân trắng tinh trông chẳng khác gì váy cưới, mái tóc đen bồng bềnh như đang tỏa sáng lấp lánh, trải dài xuống tận lưng, một dáng vẻ hết sức yêu kiều.
Trên hết, cô ấy còn rất đẹp...
Như những hoa tuyết non mới nở tại nơi núi rừng ít người qua lại, một vẻ đẹp thuần khiết chẳng hề có tí vết nhơ thật khiến người ta không thể rời mắt đi được.
Một mĩ nhân như thế đang bị một đám đàn ông ăn mặc bảnh bao vây lấy vây để. Trên ngón tay họ đeo những chiếc nhẫn đính đá quí, cả khuy cài cổ tay lẫn kẹp cà vạt của họ đều trông rất xa xỉ.
... Một người đẹp như thế, dĩ nhiên cánh mày râu sẽ không thể ngó lơ được.
Cô là [Kiệt Tác Vô Giá] cho bất kì người đàn ông nào sở hữu, cả Entarou cũng không khỏi nghĩ như thế.
Những cô gái khác đứng xung quanh đang thủ sẵn trên tay tấm thẻ thông tin của mình, nhưng cánh mày râu thì chẳng thể nào rời mắt khỏi cô gái kia được.
“Cô thấy sao hả Yui, cô muốn đi cùng tôi chứ?”
“Không, mong cô hãy cùng đi ăn tối với tôi.”
“Tôi nhất định sẽ chuẩn bị chu đáo những thứ khiến cô hài lòng.”
Bọn họ không ngừng nhiệt tình tìm cách lấy lòng cô.
“Xin lỗi, nhưng tôi...”
Cô gái xinh đẹp ấy mở lời định nói gì đó.
Ba người kia cũng nhận ra điều đó, nhưng họ chẳng thèm đoái hoài gì đến sắc mặt như đang muốn phát bệnh của cô.
“Cô muốn làm gì đó sao?”
“Có yêu cầu gì cô cứ nói với tôi.”
“Nếu là vì cô Yui, tôi nguyện sẽ làm tất cả.”
Thế nhưng, cô gái chỉ im lặng khẽ nhìn xuống.
...Có lẽ cô ấy đang muốn từ chối tất cả bọn họ.
Dưới góc nhìn của Entarou thì anh đang nghĩ thế.
“...Xin lỗi, tôi nghĩ cô nên bắt chuyện thêm với những vị khác nữa.”
Một người đàn ông mang kính đứng ngay bên cạnh chợt lên tiếng, khiến ba người đàn ông luyên thuyên nãy giờ tỏ ra tiếc nuối.
Chắc hẳn anh ta là người mai mối của cô gái xinh đẹp kia. Anh ta đeo một cặp kính rất hợp thời trang với tóc mái chẻ đôi, cùng một bộ vest đắt tiền.
“Hẹn gặp lại cô vào một ngày không xa.”
“Tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
“Nhất định tôi sẽ chiếm được trái tim của cô, Yui.”
Cho đến tận lúc chia tay, cả ba người họ vẫn không ngừng nhiệt tình tạo ấn tượng.
“...”
Cô gái khẽ thở phào nhẹ nhõm như vừa được giải thoát.
Dù được ba người tốp đầu trong số những người đàn ông đang có mặt ở đây đến hỏi xin, thế nhưng trông cô vẫn cứ ủ rũ từ đầu đến cuối.
Người đàn ông mai mối lúc nãy cất tiếng hỏi với giọng băn khoăn.
“Ba người vừa nãy không hề tệ chút nào, cô cảm thấy không ổn ở đâu à?”
Nghe anh hỏi thế, cô gái chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn quanh hội trường bữa tiệc.
Đủ những loại người cả nam lẫn nữ đang hòa mình vào bữa tiệc với cảm xúc buồn vui lẫn lộn.
Có người tỏ ra niềm nở, có người lại thấy khó xử mỗi khi bắt chuyện với một người khác giới.
Bên cạnh một nhóm người chỉ có hứng thú với những người đồng tính, cũng có một số cặp đôi đã hai mắt đắm đuối nhìn nhau, má nhuộm hồng sắc thắm.
Trông thấy khung cảnh đó, cô gái bỗng dưng nheo mắt lại, cứ như thể cô đang phải nhìn vào một thứ gì đó chói lóa vậy.
“Hiểu rồi. Nếu vậy, tôi sẽ giới thiệu cho cô những vị khách thuộc giới thượng lưu.”
“...Không phải chuyện đó.”
Cô ấy khẽ lắc đầu, mái tóc đen như lụa kia cũng đung đưa theo đó.
“Tôi muốn tự mình tìm cơ. Ở đây có nhiều người như thế, ít nhất cũng phải có một ai đó chứ.”
“Không được đâu.”
Người đàn ông đeo kính phủ nhận ngay lập tức.
“Tất cả những người đang có mặt ở đây không phải ai cũng đều tốt như nhau. Là người đã nhận trọng trách, tôi có nghĩa vụ chỉ ra giúp cô ai tốt ai xấu.”
“Nhưng mà...”
Định nói gì đó, thế nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của người đàn ông mang kính, cô gái đánh mắt lẻn đi nơi khác.
Và rồi, anh ta đi trước mở đường.
“Mà, cô cứ để đấy tôi lo. Tôi hứa sẽ tìm giúp cô một cuộc hôn nhân hoàn hảo.”
“...Vậy à.”
Khác với người đàn ông đeo kính đang mạch lạc bước đi, đôi chân cô gái như đang nặng trĩu.
Khuôn mặt nhìn từ bên cạnh của cô ít nhiều như đang suy sụp, đoạn cô lướt ngang nơi Entarou đang đứng,
“Cứ để cô ấy thoải mái tìm đối tượng thì chết ai à?”
Chợt nhận ra thì anh đã lên tiếng từ lúc nào rồi.
Lời nói ấy cũng đã đến tai hai người kia, họ cùng dừng bước, ngoái đầu lại nhìn Entarou.
Cô gái xinh đẹp tròn mắt ngạc nhiên, nhìn Entarou một lúc lâu...
Khi đã định thần lại, cô cất tiếng hỏi.
“Anh là...”
“Cậu muốn gì?”
Cắt ngang lời của cô gái trước khi cô kịp nói hết câu, đoạn người đàn ông đeo kính tiến lại trước mặt Entarou.
“Tôi chẳng biết cậu là ai hay đến từ đâu, nhưng mong cậu đừng có khi không xía vào chuyện người khác.”
Hoàn toàn khác thái độ đối đãi với cô gái, giọng nói của anh ta lúc này sắc bén như lưỡi dao.
Đáp lại thái độ tự cao ấy, Entarou đanh thép trả lời.
“Là một người mai mối, xen vào những lúc không cần thiết cũng là một phần của công việc. Tại sao anh chẳng thèm để tâm đến ý muốn của cô ấy thế hả? Cô ấy bảo rằng muốn được tiếp xúc với nhiều người cơ mà? Cứ để cổ làm những gì mình thích thì sao? Chẳng phải đấy là lí do mà buổi tiệc kết giao này được tổ chức à?”
“Đã không biết gì thì đừng có lên tiếng. Tôi nhất định sẽ tìm ra đối tượng vừa ý cho cô ấy.”
“Lỗ tai anh có vấn đề à? Cổ đâu có nhờ anh tìm giúp “đối tượng vừa ý” đâu? Nhìn xem, chẳng phải cổ đang tỏ ra chán nản sao?”
“Đừng có mà thêm bớt lố lăng, thằng mai mối rách.”
Người đàn ông đeo kính quay lại nhìn cô gái, cố tình làm một cái nhún vai đầy hàm ý.
“Cô thấy rồi đấy, những kẻ như này ở đây không hề ít. Thế nên, tôi có trách nhiệm phải hướng dẫn và chỉ ra cho cô đâu là người cô nên tiếp xúc.”
“Chuyện đó, nhưng mà...”
Mở miệng định nói gì đó, nhưng đôi môi ấy nhanh chóng khép lại.
Cảnh tượng đó khiến Entarou không để đứng yên được.
Chẳng biết làm thế này có để lại hậu quả gì hay không, nhưng anh tuyệt nhiên không muốn để người đàn ông đeo kính kia tự ý muốn làm gì thì làm.
“Này cô, có muốn đến chỗ tôi không?”
Tiến lại gần cô gái, Entarou rút ra tấm danh thiếp từ túi áo.
“Ê! Đừng có tự tiện vậy chứ?”
Người đàn ông vội vàng cất tiếng, nhưng vẫn chẳng đoái hoài gì đến anh ta, Entarou cứ thế đưa tấm danh thiếp cho cô.
“Ở chỗ tôi, cô có thể thoải mái tìm thấy tình yêu đích thực đời mình mà không sợ bị gò bó.”
“Làm như tôi cho phép ấy!”
Chộp lấy cánh tay của Entarou, gã đeo kính trừng mắt hung hãn, không giấu gì vẻ tức giận của mình.
“Tự dưng sừng sồ thế lên làm gì? Muốn tìm đối tượng bằng cách nào, đó là do bản thân khách hàng tự quyết định đúng không?”
“Văn Phòng Kế Hoạch Hôn Nhân Kuromine đã nhận trách nhiệm giúp đỡ trọng trách đó. Đừng có tự tiện thọc gậy bánh xe!”
“Hà! Tưởng đâu hóa ra là bên Kuromine à? Ra là thế, giờ thì đã rõ. Hóa ra tất cả tin đồn hoàn toàn là sự thật nhỉ? Tôi ngạc nhiên lắm đấy, cả ý muốn của khách các anh còn không thèm đoái hoài gì đến cơ mà.”
“Đấy là sự kĩ càng trong khâu chọn lựa đối tượng cho khách hàng. Tìm ra một đối tượng hoàn hảo, đấy là công việc của một người mai mối!”
“Nói được câu đấy thì chắc mắt anh có vấn đề rồi. Có vẻ như cô gái kia chẳng hề cảm thấy vừa ý với những người anh dẫn đến.”
“Nói gì hả, thằng...!”
Giật tay thoát khỏi gã đeo kính, Entarou quay mặt đối diện với cô gái.
“Tôi là Hakujou Entarou. Là người mai mối của Văn Phòng Tư Vấn Hôn Nhân Hakujou. Tên cô là gì?”
Cô gái lại nhìn Entarou lần nữa.
Ánh mắt ấy hòa lẫn cả sự ngạc nhiên cùng nhiều nghi vấn, hơn thế nữa, cũng có chút gì đấy gọi là “hi vọng” toát ra từ đó.
Rồi cô đưa tay ra, đoạn bắt tay với anh...
“Tôi là...”
“Ta đi thôi, không nên dính dáng vào tên hề này.”
Gã đàn ông đeo kính thô bạo cắt ngang cuộc trò chuyện, rồi hắn đưa cô gái rời đi.
“Này, chờ đã!”
Tuy rằng đang muốn đuổi theo, thế nhưng Entarou dằn lòng kềm lại khi thấy gã đeo kính gọi nhân viên bảo vệ đến.
Thế nhưng...
“Tôi là Minazuki Yui!”
Từng lời từng chữ của cô gái ngay trước lúc hai người chia tay, Entarou đã nghe thấy rất rõ ràng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tính dịch bộ kia mà chưa kịp đăng đã có người đăng trước rồi, mất toi gần 5k chữ... Nên rush nhanh bộ này để chẳng may lại có người đăng trước thì chết.
Cơ mà chẳng biết hồi sao cũng cứ quay lại rom-com...
Nhưng đây là nguyên cái "hương vị lạ" to chà bá lửa còn gì? Tôi giữ lời hứa rồi nhá.
Tiếp tục ủng hộ tôi nhá các ông.