Hoa Phụng Tường chờ lão thái thái vừa đi, liền đuổi hết hạ nhân nha đầu bà bà gì ra ngoài.
Mấy hôm nay những người này ồn tới mức hắn muốn nổ đầu. Hoa Phụng Tường hiểu rõ, lần này họ đã bị dọa rồi, nghĩ lại Hoa Phụng Tường hắn từ nhỏ tới lớn, lỗ cũng từng bị đâm không ít, chuyện mạo hiểm cũng không phải chưa từng làm qua, nhưng ồn ào quá mức như lần này, còn thêm cả người thương tích như thế là chưa từng có.
Mà lão thái thái biết rõ hắn luôn liều lĩnh, ngặc nỗi cũng hiểu quản không nổi lần này thật sự nổi giận, đối với tình huống đêm đó, bà đã xét hỏi mấy người bên cạnh Hoa Phụng Tường mà biết rõ.
Kỳ thật Hoa Phụng Tường làm chuyện này luôn chẳng thèm né tránh ai, vì thế khắp phủ biết nội tình chuyện này mười thì chín đã biết, đâu chỉ có người bên cạnh hắn.
Hoa Phụng Tường nhớ lại lời lão thái thái vừa rồi, hàm ý trong đó đã rất rõ ràng, lần này bà đã quyết tâm phải quản hắn, tuyệt không thể để hắn tùy ý như vậy nữa. Lão thái thái vẫn rất hiểu đứa con của mình, biết với tình trạng hiện nay đứa con này không thể nào chịu bỏ qua như thế.
Hoa Phụng Tường quả thật cũng cảm giác được có vài thứ gì đó đã đi ngược với dự định suy nghĩ ban đầu của hắn.
Hoa Phụng Tường thật sự chưa từng nghĩ tới mình có thể duy trì nhiệt tình lâu như vậy với tên nhà quê kia. Hắn vẫn còn nhớ ban đầu, hắn khi đó chỉ cảm thấy mới mẻ thú vị mà thôi, hơn nữa vừa lúc nghẹn đã hơi lâu, hiện tại nhớ lại, thân thể tên kia không tính là tốt gì lắm, chỉ là sự thanh thuần chất phác của người nhà nông khá khó có được, hắn vốn chỉ nghĩ tùy tiện chơi đùa vài lần nếm thử vị lạ rồi thôi, nhưng tiếp đó cũng không biết vì sao, tình trạng dần mất khống chế, rồi sai lệch thế nào mà lại đến hôm nay.
Mấy ngày kia, hắn giống như bị ai nhập xác, ban đầu chỉ nghĩ chế phục nam nhân kia thôi, hắn không tin một người bị chà đạp liên tục mấy ngày mà vẫn bướng được, hắn đã thử, người kia cường ngạnh cũng chỉ được hai ngày, đến ngày thứ ba, cho dù y có lòng cũng không còn sức nữa.
Hoa Phụng Tường cũng không hiểu được tại sao mình nhất định phải chinh phục cho được nam nhân kia. Nếu là bình thường dạng người như vậy, Hoa Phụng Tường hắn sẽ nhanh chóng mất hứng, cho dù tiếp tục cũng chỉ miễn cưỡng.
Nhưng mấy ngày kia thì khác, lúc nam nhân kia nằm trên giường, hắn vẫn luôn đè ép y, trên mặt y đầy vết thương, sắc mặt cũng chán chường tái nhợt, nằm ngửa giữa giường mà như không có chút cảm giác, bộ đồ rách nát vắt vẻo trên người. Trên thân thể trần trụi không tìm được một chỗ nào nguyên vẹn. Hoa Phụng Tường lại cứ cưỡng ép không thôi, hắn cảm thấy cổ họng khô nghẹn khó chịu, trong người rất nóng.
Thỉnh thoảng Hoa Phụng Tường cũng suy nghĩ, có lẽ do vẻ mặt của nam nhân kia? Tràn đầy phẫn hận, nhục nhã, nhưng khi hắn vừa bước vào cửa đã hiện lên sự sợ hãi hoảng loạn, kỳ thật y đã biết sợ từ lâu.
Hoa Phụng Tường vẫn nhớ rõ lần cuối cùng đó, là sau một đêm phóng túng, hắn nằm đối mặt với y, sau đó có nhiều chi tiết đã không còn nhớ rõ, hắn chỉ nhớ mình cảm giác được nam nhân bị hắn áp chặt dưới thân vẫn run rẩy không thể kìm chế, vẫn đang cố gắng kháng cự hắn, nhưng chút sức lực đó đối với Hoa Phụng Tường lại chỉ như mời gọi. Vì thế Hoa Phụng Tường có ảo giác, rằng không ngờ nam nhân này đã cam chịu rồi! Nam nhân yếu ớt vô lực như vậy làm hắn mê đắm càng sâu.
Có lẽ cùng chính vì đêm hôm đó, Hoa Phụng Tường mới chân chính nảy sinh tình cảm đặc biệt với người kia, cho nên tiếp tục có thêm lần này.
Nhưng Hoa Phụng Tường nghĩ sao cũng không ngờ được cái tên đó vậy mà muốn giết hắn!
Hoa Phụng Tường ngồi dậy, vừa cử động đã đụng đến vết thương trên tay phải, hắn không kìm được mím môi.
Cái tên kia tàn nhẫn thật, dao đầu tiên đã muốn phế nguyên cánh tay của hắn, Trương Danh Chiếu nói chỉ một chút nữa là đã tổn thương đến gân xương, làm lão thái thái thêm hận. Hoa Phụng Tường chỉ cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau.
“Lôi Thanh!” Hoa Phụng Tường gọi ra ngoài cửa.
Bên ngoài liền có người lên tiếng đáp, không bao lâu, Lôi Thanh mở cửa tiến vào, “Gia, ngài gọi tôi?”
Hoa Phụng Tường tỏ ý bảo hắn đóng cửa lại.
Lôi Thanh nhanh chóng đóng cửa lại gần, hắn là thân tín đắc lực nhất của Hoa Phụng Tường, từ nhỏ đã đi theo Hoa Phụng Tường tới giờ, lĩnh ngộ rất nhanh từng lời nói cử chỉ của Hoa Phụng Tường.
“…” Hoa Phụng Tường lại chỉ nhìn hắn, không nói gì, hồi sau cúi đầu ăn trái cây.
Lôi Thanh cũng không dám hối thúc.
Hoa Phụng Tường chậm rãi lột vỏ, chậm rãi bỏ vào miệng, lát sau nói, “… Y thế nào rồi?”
“A?” Lôi Thanh nghẹn một chút, hắn không biết Hoa Phụng Tường đang nói ai, “Gia nói là…”
Hoa Phụng Tường ngước mắt trừng hắn, “Đồ ngu!”
Lôi Thanh tiếp tục ngẩn ngơ, lát sau, hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, “A!”
“… Dạ, lão thái thái bảo nhốt y lại.” Lôi Thanh cẩn thận nhìn sắc mặt Hoa Phụng Tường.
Hoa Phụng Tường chỉ cúi đầu ăn, không nhìn hắn.
“… Dạ, nghe nói cũng có đánh… gia, lão thái thái không cho mấy người chúng tôi lại gần…” Lôi Thanh thật sự không biết nên nói gì, hắn không biết thiếu gia hỏi người kia làm chi? Suy nghĩ nhanh chóng bay xa..
Hoa Phụng Tường đang ăn chợt ngừng lại, sau đó, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, “… Nhốt chỗ nào?”
Lôi Thanh không lên tiếng, đáng thương nhìn Hoa Phụng Tường.
“Cái thứ nô tài này!” Hoa Phụng Tường dựng mày.
Lôi Thanh lập tức quỳ xuống, “Gia ngài đừng giận!” Hắn lết lại gần, “Gia ngài nghĩ đi, chúng nô tài cũng là muốn tốt cho ngài, càng đừng nói tới lão thái thái, chúng ta đừng bận tâm nữa, cùng lắm xem như chơi đùa thôi, thứ không biết tốt xấu như vậy, nên vứt từ sớm đi, gia muốn dạng gì mà còn không tìm được?”
Hoa Phụng Tường bị hắn làm cho có chút buồn cười, “Sao ngươi biết ta muốn làm gì?”
Lôi Thanh cũng cười, “Nô tài làm sao biết gia muốn làm gì? Chỉ là có cảm giác như vậy thôi.”
Hoa Phụng Tường nhìn hắn, hồi sau, ý cười trên mặt đột nhiên biến mất, “Cái thứ nô tài này! Cảm giác của ngươi nhạy bén nhỉ! Cảm giác từ chỗ nào? Mắt? Mũi? Hả?”
Nụ cười của Lôi Thanh cứng lại, chậm rãi, biến sang bộ dạng muốn khóc, hiện tại hắn thật muốn cắn đứt lưỡi mình, “Gia…”
Hoa Phụng Tường trừng hắn, “Cẩu nô tài! Còn không nói! Cho mi cơ hội mới hỏi mi!”
“… Trong nhà kho bên đó của lão thái thái…” Lôi Thanh sao còn dám không nói, cơ hội của gia, trước giờ không thể không cần.
Trước mắt hắn hiện lên gương mặt uy nghiêm giận dữ của lão thái thái, hôm đó bà nói với những người đi theo thiếu gia là họ rằng, về sau nếu còn thấy họ để mặc thiếu gia tùy ý làm liều mà không khuyên một câu, sẽ đánh gãy đùi họ rồi nói sau, đáng thương cho mấy hạ nhân bọn họ, kẹp chính giữa lời của ai cũng không thể không nghe.
Nhưng cái này nhà dù sao vẫn là lời thiếu gia nói mạnh hơn.
“… Ngươi đừng sợ.” Hoa Phụng Tường nhìn Lôi Thanh vẻ mặt thảm đạm, lại nhịn không được cười lên, nhưng lần này Lôi Thanh không dám cười nữa, “Không phải như ngươi nghĩ, đừng sợ.”
Cái tên nhà quê khốn kiếp kia, dám làm Hoa thiếu gia đường đường đây bị thương, còn có thể trông mong được buông tha sao? Cho dù tất cả mọi người đều ngăn cản, vậy thì sao chứ?
… Hắn sẽ bắt y phải trả giá.