Mã Võ được hàng xóm Quách Tiểu Lục gọi về, vừa vào cửa nhà đã thấy sinh lễ đầy sân.
Cha Mã đứng bên trong, vừa thấy y, trên mặt hiện vẻ bất an, nhưng ngay sau đó ông cười nói, “Sao lại trở về giờ này?”
Mã Võ không nói gì, y liếc nhìn ông rồi cúi đầu đi tới góc tây đặt đồ xuống.
Nghe tiếng trong sân, một tiểu cô nương từ trong nhà chạy ra, cô nương này tướng mạo khá thanh tú, nhưng giờ đây trên gương mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, “Ca…”
“Đừng khóc, trời có sập xuống thì có ca đây.” Mã Võ thấp giọng nói, “Người đưa sính lễ tới đâu rồi?”
“… Họ vừa đi.” Mã Phụng Nha khóc thút thít.
Mã Võ liền xoay đi, cha Mã thấy không ổn vội đuổi theo, “Võ tử, con chớ xen vào! Sính lễ đã nhận rồi, con còn muốn thế nào? Lục gia không dễ chọc đâu!”
Mã Võ không lên tiếng vòng qua ông.
Sắc mặt cha Mã thay đổi, ông túm chặt y, “Võ tử, tiểu tử ngươi dám không nghe lời cha sao! Cha đã bàn xong rồi, chỉ chờ muội muội con gả đi. Nhị thiếu gia Lục gia kia tuy rằng đầu óc có vấn đề, nhưng vẫn là một thiếu gia, Lục gia đã nói sẽ không bạc đãi Phụng Nha! Võ tử, con thương cha đi mà, mấy ngày nữa nếu còn chưa trả hết nợ, cha sẽ mất mạng đó!”
Mã Võ im lặng giãy vài cái không được, rốt cuộc cắn răng khàn giọng nói, “Không phải con đã nói sẽ trả thay cha sao, sao cha có thể làm chuyện như vậy? Cha rốt cuộc có suy nghĩ cho Phụng Nha hay không, cha không thử nghĩ xem Lục gia kia là hạng người thế nào?… Cha buông tay ra…”
“Cha không buông! Cha không buông… Võ tử!” Cha Mã biết Mã Võ sẽ bó tay nếu mình khóc xin, con ông ông biết, “Võ tử, không phải cha không tin con, nhưng chỉ dựa vào con mỗi ngày ra đồng làm việc, khi nào mới trả nổi nợ? Nợ của cha lần này là nợ đòi mạng, cha không đợi được!”
“Vậy sao cha còn đi bài bạc?” Mã Võ rốt cuộc không nhịn được, cha Mã như vậy, dù Mã Võ đã nản lòng nhưng vẫn nhẫn nại chăm lo, đã nhiều năm trôi qua, rốt cuộc ông có suy nghĩ tới con của ông không, sao ông lại nhẫn tâm như vậy.
Nhưng cha Mã cứ như dính luôn trên người y, Mã Võ không dám thật sự dùng sức đả thương ông.
“Sau này cha không bài bạc nữa.” Cha Mã lập tức nói, dù sao mấy lời thế này rất dễ nói, ông cứ thề đại cho xong.
Nhưng tiểu tử này cũng quá lắm, rốt cuộc ai mới là chủ của cái nhà này? “Chuyện này con đừng xen vào nữa, trước mắt nói sao cũng phải qua được ải này, chuyện của Phụng Nha cha sẽ làm chủ!”
Mã Võ hồi lâu không nói nên lời, nhìn cha thôi đã thấy tức giận, nếu tiếp tục tranh cãi chỉ sợ sẽ đánh nhau thật, Mã Võ cúi đầu.
Cuộc sống nghèo khổ Mã Võ có thể chịu đựng, chỉ là y không hiểu tại sao ông trời lại cho họ một người cha như vậy, y không buồn cho mình, nhưng y đau cho muội muội.
Bất kể thế nào lần này cũng không thể nghe cha, làm sao Mã Võ có thể trơ mắt nhìn muội muội nhảy vào hố lửa, “… Con không đồng ý, Phụng Nha không thể gả cho người như vậy.”
Rốt cuộc khuyên can vô ích, Mã Võ giật tay chạy đi.
Cha Mã nhảy dựng lên, quơ đại cái đòn gánh đuổi theo, “Phản rồi! Tiểu tử chết tiệt này! Ngươi trở về đây cho ta!”
Khoảng dặm ngoài thành Thái Nguyên Sơn Tây, Lục gia của thôn Tây Phụng là gia đình quyền thế nhất, nhà của Lục gia cũng bề thế nhất.
Lúc trước Mã Võ từng tới Lục gia vì chuyện thuê đất, cũng hiểu được quy củ ở đây, y không dám quá đáng, chuyện hôm nay là họ sai trước, nếu muốn hủy bỏ hôn sự này, chỉ có thể hạ mình cầu xin.
Bất kể thế nào, y cũng không thể để Phụng Nha gả cho thằng ngốc nhị thiếu gia đó!
Người giữ cửa biết hôm nay lão gia thái thái đã cho bà mai đến Mã gia thôn Đông Phụng đưa sính lễ, cho nên vừa thấy con trai lớn Mã gia chạy tới, ông liền ngăn cản.
“Là Mã gia huynh đệ đó sao? Cậu tới đây… là muốn làm gì?”
Mã Võ từ lúc vừa vào thôn đã cố gắng bình tĩnh lại, “Đại thúc, tôi đến xin gặp Lục lão gia, ông ấy có ở đây không?”
Ông chú canh cửa thở dài một cái, nói, “Lục lão gia đúng là ở nhà, nhưng lúc này ngài đang có khách, là người trong thành xuống, không thể gặp được.”
Mã Võ bối rối, “A… tôi sẽ chờ!”
Dường như hiểu được ý định của y, ông cười nói, “Đại huynh đệ! Không phải là tôi nhiều chuyện, đừng nói hôm nay không thể gặp lão gia, cho dù có gặp cũng vô dụng, chuyện đã định xong còn muốn đổi ý thế nào? Cậu cũng không nhìn thử xem đây là nhà ai! Tôi khuyên cậu nên về đi thôi.”
“…Tôi phải gặp.” Mã Võ sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên buông một câu như vậy rồi liều mạng chạy vọt vào.
Ông chú giật mình, “Này! Cậu đứng lại cho tôi! Cái đồ nhà quê thiếu quy củ!” Ông vừa mắng vừa hổn hển đuổi theo.
Lúc này cha Mã cũng đã đuổi tới, mệt thở không ra hơi lại chỉ kịp thấy bóng lưng Mã Võ xông vào, không khỏi vừa tức vừa vội dậm chân, “Tiểu tử chết tiệt thật biết gây chuyện mà!”
Cha Mã không thể làm gì khác hơn là chạy vào theo.
Trong sảnh chính Lục gia.
Lúc này Lục Trọng Kim lão gia Lục gia đang nhẹ giọng nói chuyện với khách của ông, có thể thấy được ông đang cố gắng thuyết phục gì đấy, nhưng người khách kia lại không tỏ ý kiến gì.
Đến giờ này, Lục Trọng Kim gần như đã nản chí, tuy từ lâu ông đã nghe nói rất khó có thể khiến người này gật đầu, nhưng không ngờ hắn thật sự khó nhằn hệt như lời đồn, “Nếu đã đến rồi, vậy thì ra xem thử ruộng đất nhà ta đi, xem như thư giãn.”
Vị khách cười đứng lên: “Cũng hay, đã lâu chưa xuống nông thôn rồi…”
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, một loạt tiếng ồn đột nhiên vang lên ngắt lời hắn, một nam nhân thôn quê một bên ống chân xắn cao một bên dính đầy bùn lảo đảo lao vào, vài tên gia đinh đuổi theo muốn kéo y lại.
Vốn tâm trạng đã vô cùng tệ, sắc mặt Lục Trọng Kim lập tức trầm xuống, “Chuyện gì? Láo xược!” Lục Trọng Kim sầm mặt nhìn, “… Mã Võ, ngươi làm gì đấy?”
“Xin lỗi, Lục lão gia.” Nam nhân tên Mã Võ cảm nhận được Lục Trọng Kim vô cùng khó chịu, y tưởng là do mình, mà dù đã suy nghĩ suốt trên đường tới đây, nhưng đột nhiên gặp được, lại ồn ào ra thế này, y chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. “… Lục lão gia, tôi đến vì hôn sự của Phụng Nha nhà chúng tôi và nhị thiếu gia nhà ngài, Phụng Nha nhà tôi vẫn còn nhỏ, chỉ sợ không thể hầu hạ nhị thiếu gia nhà ngài chu đáo, hai người không thích hợp…”
Lục Trọng Kim khá ngạc nhiên, ông không ngờ tiểu tử Mã gia lại chạy tới nói chuyện này với ông, “… Nói bậy bạ gì đó! Đây là lệnh từ cha mẹ lời người mai mối, không sai một bước, ta nghĩ chưa tới lượt ngươi nói chuyện đâu, đúng là quá thiếu quy củ, cha ngươi đâu?”
Cha Mã luôn trốn phía sau không trốn được nữa, cúi đầu khom lưng bước ra: “… Lục lão gia.”
“Mã Lão Vựng! Chuyện gì đây hả?!” Lục Trọng Kim thấy ông, chân mày dựng lên, lửa giận đầy bụng mượn lúc này bùng phát hết ra ngoài.
“Ui chà, xin lỗi nha Lục lão gia, do tôi quản con không tốt, để tôi bảo nó đi.” Cha Mã vừa cười bồi vừa bước tới, túm lấy Mã Võ, “Được rồi Võ Tử, đừng quậy nữa, chúng ta đi thôi.”
Mã Võ không nhìn ông, “Lục lão gia, chúng tôi thật sự không dám trèo cao, xin ngài giơ cao đánh khẽ… ngày mai tôi sẽ mang trả sính lễ lại cho ngài.”
Mã Võ nói lời này thật sự không dễ nghe lắm, Lục Trọng Kim vốn đã mất kiên nhẫn cùng cực lập tức không thể nhịn được nữa, ông chẳng muốn phí lời với tiểu tử ngu ngốc này, giơ tay lên chỉ mạnh vào Mã Võ rồi mắng gia đinh, “Tụi bây chết hết rồi à? Còn không đuổi tiểu tử láo xược này ra ngoài!”
Thế là đám gia đinh lại ào lên như ong vỡ tổ, Mã Võ lập tức bị đẩy ra ngoài, cha Mã cố gắng cười bồi: “Đừng động thủ, chúng tôi đi ngay… ui da Võ tử cái thằng này đừng đánh….”
Trong đại sảnh, Lục Trọng Kim cố gắng bình phục tâm trạng quay đầu cười gượng nhìn vị khách vẫn luôn yên lặng xem nãy giờ, “Người nhà quê thiếu quy củ, đã để Hoa thiếu gia cười rồi.”
Vị khách được gọi là Hoa thiếu gia chỉ mỉm cười đáp, “Nào có, người nhà quê có sự đáng yêu của người nhà quê, khá thẳng thắn, ta rất thích.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi chứ?” Lục Trọng Kim lại bày ra tư thế mời, hai người sóng vai ra ngoài.