Cô cùng Hạ Thủy lên phòng giáo viên lấy sổ lớp, có một chút thôi mà sân trường đã đông như ong vỡ tổ, ồn ồn ào ào đến chóng mặt.
Cửa trường mở rộng, hai chiếc siêu xe với giá hàng tỷ như vũ bão phóng vào sân trường chạy quanh đài phun nước liền dừng lại. Trước hàng nghìn con mắt đầy ngưỡng mộ, ba viên kim cương sáng chói sải chân bước xuống xe chọc mù rừng người đứng gần đó, đến cả cô trang bị kính cũng tí đui. Thiếu nữ e lệ, nhỏ nhắn, tuy chỉ xếp hạng thanh tú như được cái chọc người yêu mến, là tiểu bạch thỏ đích thực. Nàng nở nụ cười như gió xuân cử chỉ thanh thoát hiền thục, hâm nóng toàn bộ ánh mắt của bọn nào là giống đực.
Dạ Nguyệt Thu hếch mặt khinh thường mắng to trong lòng, giả tạo. Không bằng một góc đại mỹ nhân cạnh ta đây.
Hai mĩ nam bên cạnh một ôn nhu như ngọc, một lại như tảng băng ngàn năm. Đối với người xung quang một người cười đến nhạt nhẽo, một người tỏa nhiệt lạnh đến thấu xương. Nhưng đối với nàng đều chung một bộ mặt sủng nịnh, mọe thấy ghét.
Bỏ qua tiếng gào thét như lợn bị trọc tiết của đám học viên, ba viên kim cương bắt đầu di chuyển, sớm đứng đợi ba người họ cô giám thị có cái danh "quỷ bà bà" do đám tiền bối trước từng được nhận sự yêu mến của bả lưu truyền, đi trước mở đường đưa họ tới phòng hiệu văn trưởng.
Cô bữu môi, hướng theo bóng lưng, nếu không có cái người thừa đứng ở giữa là quá hoàn hảo cho một cặp trời sinh rồi, đáng tiếc, đáng tiếc a.
Hạ Thủy đứng bên cạnh không ngừng nhìn bạch liên hoa, cho tới khi khuất bóng. Cô cụp mi mắt xuống che đi vài tia cảm xúc không đáng có, miệng nhỏ nở ra nụ cười bạc bẽo lạnh lùng. Cô nàng xoay lưng nhàn nhạt nói ra bốn từ:
"Chúng ta đi thôi"
"A, đợi mình"
...............................Mua hành tây hông?................ hãy tới truyenfull.vn...
Tại phòng hiệu văn trưởng.
Một căn phòng khiến người nhìn vào lạnh tóc gáy, tối tăn u ám, toàn bộ cửa sổ có ở đây đều bị một loại rèm nâu dày che đi nên một tia mặt trời cũng không thể lọt vào. Trong phòng trang trí theo phong cách phương đông toàn bộ đồ ở đây đều được làm bằng loại gỗ thượng hạng lâu năm, thứ ánh sáng duy nhất có trong phòng được chiếu bởi quả cầu pha lê được đặt trên bàn làm việc của hiệu trưởng.
Ba viên kim cương cùng nhau ngồi ở chiếc ghế sofa dài lập thành đội hình nam nữ nam. Trịnh Nhược Hoa tức nữ chủ bạch liên hoa, đang bộc lộ tài năng diễn xuất đến hoàn hảo của mình với vai diễn "thỏ con yêu kiều sợ đêm tối", cô ả như người không xương ngả vào lòng tên nam chủ phía sau, phía trên thì đưa tay cầm nắm tay tên nam chủ phía trước. Thân người như điện giật biểu lộ sự sợ hãi như nhìn thấy quỷ, "Quỷ bà bà" đứng đối diện bắt tia laser lia lịa răng nghiến ken két tức đến đau mắt mới nhìn lên hiệu trưởng trình bày.
"Hiệu trưởng ba học sinh của trường danh giá đã tới rồi"
Lời nói này cũng khiến người chú ý tới chiếc bàn cổ, hiệu trưởng ngồi trên ghế quay lưng ghế về phía họ, khiến họ ngoài giọng nói ra thì chẳng thấy gì nữa.
"Đây là toàn bộ lớp học trong trường thích cái lớp nào tự ghi tên mình vào danh sách." giọng điệu đầy kiểu bất cần đời.
Một xấp giấy mỏng được đặt lên bàn nhờ "Quỷ bà bà", ba người đối với tính khí của hiệu trưởng cũng chẳng có gì nhiều cảm xúc, Cố Thiên trọng lạnh lùng hừ một tiếng cầm bừa một tờ điền tên mình vào nữ chủ bạch liên hoa thấy thế cũng điền luôn tên mình vào tờ lớp đó. Dương Quang Hạo cười cười nhìn hành động của hai người trước cũng tự mình điền vào tờ nào đó lớp .
Thấy họ điền xong "Quỷ bà bà" lên tiếng: "Cô chủ nhiệm sẽ tới đưa các em về lớp"
Vừa dứt lời cánh cửa đã vang lên vài tiếng gõ, chờ đi hết hiệu trưởng mới lên tiếng.
"Hinh Nhi bao giờ em mới lấy tôi đây"
"Quỷ bà bà" được hiệu trưởng gọi bằng cái tên thân mật khẽ đỏ mặt, giọng lạnh lùng nói: "Ngài đừng có đùa nữa"
Chiếc ghế được quay lại, đập vào mắt Quách Tự Hinh khuân mặt tuy có vài phần của tuổi trung niên cộng thêm hàng râu rậm rạp nhưng vẫn không che dấu được vẻ anh tuấn lúc trẻ bất giác kiến tim cô đập liên hồi. Quách Tự Hinh vội vã tìm lý do đến cũ rích chốn thoát khỏi căn phòng tối tăm: "Tôi còn có việc, xin phép"
Hiệu trưởng thở dài một hơi. Hinh nhi, bao giờ em mới chấp nhận tôi, hắn đáng để em chân trọng như vậy ư?.
......... hết hành rồi, mai mua nhé.......
Tiếng nhạc nhẹ nhàng báo hiệu cho việc giờ học đã bắt đầu, Hạ Thủy dù sao cũng là học viên mới nên đứng ngoài cửa chờ cô chủ nhiệm.
"Hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón bạn mới, các em vào đi".
Lời cô vừa dứt, người đầu tiên bước vào là Hạ Thủy, cô nàng vuốt nhẹ mái tóc bạch kim cao cao tại thượng như nữ hoàng quyền lực nhìn chúng thần dân, giọng nhẹ nhàng như dòng suối trong chảy róc rách cũng pha thêm một tầng xương lạnh nói đúng cái tên liền im bặt, nam sinh phía dưới nổ đom đóm mắt gào thét như bị điên chào đón cô nàng.
Trịnh Nhược Hoa tức đến đen mặt, móng tay vì nắm chặt mà đâm sâu xuống da, muốn đấu với tao? Mày còn non lắm.
Ả nhanh chóng thu lại sự giận dữ thay vào đó là khuân mặt đáng yêu chạy như bay vào trong lớp "Chào mọi ng.....A" ả ngã.
Dạ Nguyệt Linh ở bên dưới không khỏi há hốc mồm, sàn sạch bóng loáng không nồi không lõm thế kia mà vẫn ngã được, tôi đây xin bái phục, bái phục.. sao thấy quen quen... A, đây không phải là cảnh "bạch liên vô tình làm thương bạn học" được bàn tay tác giả cho vào
Năm cái móng vuốt cách mặt cô nàng chưa đầy cm nữa, chỉ thấy cô nàng nhẹ như lông vũ lùi lại thoát khỏi ma chảo đáng sợ, tiếp đến cô nàng dùng sức đá thật mạnh vào chân trụ ả giúp cho ả nhanh chóng hoàn thành vai diễn của mình.
Nhìn thì chậm mà làm thì nhanh, ngoài người hại và người bị hại còn có một khán giả luôn chăm chú không bỏ sót bất cứ thứ gì như cô thì chẳng có ai nhìn ra nghệ thuật ảo diệu trong đó.
Trịnh Nhược Hoa hoa hoa lệ lệ đập đầu vào cạnh bàn giáo viên ngất lịm, trước khi ngất còn không quên lười Hạ Thủy một cái. Nữ chủ đã đo đất thì tất nhiên nam chủ đại nhân tiếp tục vai diễn của mình, Cố Thiên Trọng từ ngoài chạy vào ôm lấy bạnh liên hoa lao như tên bắn ra ngoài. Cô chủ nhiệm nhanh miệng cử đồng chí lớp trưởng chạy theo dẫn hai người nọ xuống phòng y tế.
Cả lớp vẫn còn ngỡ ngàng về sự việc, cô nàng Hạ Thủy vẫn thản nhiên ung dung đi tới bàn trống cạnh cô ngồi xuống.
Cô chủ nhiệm thấy không còn việc gì nữa cũng bắt bài vào tiết học.
"Nguyệt Linh, em đứng làm gì thế mau ngồi xuống".
"A, dạ dạ".
Cô nhìn Hạ Thủy âm thầm đưa ngón cái lên tán thưởng.
...............
Tâm sự của Tây Tây: vì một sự ngu người không hề nhẹ của em, dẫn tới