Dạ Nguyệt Linh bước lên trước chắn cho anh mình, bàn tay trắng mịn vì trời lạnh mà trở nên lạnh mạnh mẽ đưa lên.
Trong không gian sang trọng vang lên tiếng "chát" khiến không ít người chú ý tới. Cố Thiên Trọng cảm nhận được một bên má truyền tới cảm giác đau đau tê dại, cũng chính nó làm hắn im lặng lại.
"Xin lỗi khi tôi là cái hạng người như thế" Dạ Nguyệt Linh lạnh lùng nhìn Cố Thiên Trọng "cậu biết gì về tôi? Một thiếu gia lại có thể nói những lời như vậy...()
Cố Thiên Trọng im lặng không nói gì. Những gì cô nói toàn bộ đều là sự thật, hắn hoàn toàn không biết gì về cô, hắn.....()
"Anh chúng ta qua kia, đứng đây ngại bẩn mắt người ta" Dạ Nguyệt Linh ôm lấy cánh tay anh mình nói.
Từng lời nói như đâm vào tim Cố Thiên Trọng, hắn ngẩn người nhìn theo hình bóng cô, môi bạc khẽ động vài lời lí nhí như có như không thoát ra "thực xin lỗi".
Trịnh Nhược Hoa mặt lạnh, đôi mắt ẩn chứa ngàn con dao sắc nhọn như muốn đâm thủng tấm lưng của cô. Tại sao Trọng lại phải xin lỗi ả, chỉ là một con điếm không quyền không thế tưởng bám được vào người Tuấn là liền trở thành Dạ