Cô không nghe mấy lời nhảm nhí của Tưởng Hành Châu, nhưng lại nhịn không được, tâm trạng luôn cứ thấp thỏm, liền vội gửi hai cái tin nhắn ngắn cho Hà Thanh Nhu, có lẽ là do quá trễ, không thấy đối phương trả lời tin nhắn. Ước chừng khoảng bốn giờ sáng, Tưởng Hành Châu quấn chăn ngủ, Diệp Tầm cũng ngừng chơi game, nằm dựa trên salon, trên người cũng quấn lấy cái chăn, ánh mắt khép hờ, xem ra cũng sắp vào mộng đẹp rồi đây.
Lâm Nại không chút mệt mỏi, ngồi đó lướt điện thoại, gần hừng đông, mới miễn cưỡng chợp mắt được vài chục phút, đang lúc mơ mơ màng màng, bị Hà Dư cùng mọi người kéo lên trang điểm thay quần áo.
Mặc dù trước đó đã sắp xếp xong hành trình, nhưng khi bắt tay vào chính thức thực hành, ai ai cũng tay chân luống cuống.
"A Nại, tân hôn hạnh phúc." Bùi Thành Minh, Tề Phong hai người vừa đến.
Bốn người bọn họ, Hà Dư, Giang Hải, cộng thêm đoàn xe mười mấy người trẻ, tổng cộng hơn hai mươi người sẽ theo Lâm Nại cùng đi đón dâu, trận thế to lớn, nếu không phải là Bắc Kinh cùng Nam Thành cách nhau quá xa, đường xá bất tiện, đội ngũ nhất định sẽ càng thêm đông đảo. Nhiều trưởng bối sáng sớm cũng đã đến, vừa hỗ trợ vừa căn dặn, vốn dĩ Tống Trung Thiên định đi theo, thế nhưng cả nhóm tiểu bối không cho, dù sao có thì có gia trưởng theo, lúc nào cũng không được tự nhiên.
Trước khi xuất phát, Lâm Nại lướt lướt điện thoại, không có tin nhắn mới.
"Đừng nhìn nữa, nhìn hết cả đêm rồi, nhất định bá phụ đã tịch thu cái điện thoại rồi," Tưởng Hành Châu nói, "Nhanh lên máy bay đi, tốc chiến tốc thắng."
Dựa theo quy tắc của Lâm Mang sơn, Lâm Nại phải có mặt trước mười hai giờ. Trên máy bay, cô có chút khẩn trương, đứng ngồi không yên, những người khác nhịn cười, bình thường bình tĩnh như đá tảng, bây giờ lại loạn như cào cào.
Diệp Tầm an ủi mà vỗ vỗ vai cô: "Đừng khẩn trương."
Có người nhất thời cười ha ha, trêu ghẹo nói: "A Tầm, chờ đến khi cậu cưới chị dâu, lúc đó nhớ nói câu này với bản thân đó!"
Những người khác đều là cười theo, ngược lại Hà Dư ở một bên lại ngượng ngùng xoay người sang hướng khác, Diệp Tầm nhìn nhìn qua nàng, sau đó mới ngồi xuống kế Lâm Nại.
Máy bay hạ cánh, cả nhóm người lái chiếc Bugatti đen bóng cùng mười tám chiếc siêu xe nối đuôi nhau xuất phát đến Lâm Mang sơn, một nhóm người trẻ sung sướng tung hô, vừa bắt mắt lại rất gây chú ý, cả đoàn xe chạy đến chân núi, vừa đúng mười giờ, Diệp Tầm gọi điện cho Hà Kiệt, thông báo là khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.
Nhất thời, Hà gia cũng bận rộn hẳn lên, một bên ứng phó khách khứa, một bên chuẩn bị nghênh tiếp, Hà Cảnh Thành kéo các thân thích đang chặn ở cửa trước, rồi vào phòng gặp Hà Thanh Nhu.
Lập tức phải đi, mà còn đi đến nơi xa nghìn dặm, hai cha con, lúc này, vô thoại nhưng lại hữu thoại, Hà Cảnh Thành nhìn nàng, viền mắt chậm rãi đỏ lên, ông nghiêng đầu lén lút lấy tay áo xoa xoa.
"Qua đến đó đừng quá lưu luyến gia đình, vui vẻ qua ngày, khi nào rảnh rỗi nhớ về thăm nhà." Ông thở dài, muốn nói thêm gì đó, nhưng nói không nên lời, ngày đại hỷ, đa sầu đa cảm cũng không quá cát lợi.
Hà Thanh Nhu đứng lên, đi qua ôm ông một cái, nhẹ giọng gọi: "Ba..."
Thiên ngôn vạn ngữ đều không bằng một tiếng gọi này, Hà Cảnh Thành nhịn không được, trong lòng cứ như bị sợi dây siết chặt lấy vậy, chua xót, luyến tiếc, mọi thứ như đê vỡ, hồng thủy cuộn trào, mãnh liệt đổ dồn ra ngoài, ông căng thẳng nhẫn nhịn, đẩy nhẹ con gái mình, thanh âm khô khốc nói: "Ba đi ra ngoài nhìn một cái, cũng sắp đến rồi."
Hà Thanh Nhu không có kéo lại ông, chỉ gật đầu.
Một lúc sau, Hà Kiệt đi vào, cậu nhóc này hôm nay sẽ tiễn nàng đến Bắc Kinh, tâm trạng của cậu không hiểu sao có chút hơi thấp, một mình đứng bên ngoài một lúc lâu, cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với Hà Thanh Nhu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, làm sao biểu đạt, lúng ta lúng túng một lúc lâu, cuối cùng cũng không biết nên nói gì cho phải, im lặng, đứng thẳng người bên cạnh Hà Thanh Nhu.
"Về sau phần lớn thời gian chị đều sẽ ở Nam Thành..." Hà Thanh Nhu nói, chỉ là lập gia đình mà thôi, cũng không phải là sau này không được gặp nhau, khi nào Hà Kiệt có ngày nghỉ, tùy thời đều có thể đến tìm nàng.
Nàng không muốn tất cả mọi người đều thương cảm như vậy.
.
Hà Kiệt không lên tiếng, qua hai ba phút, mới nói: "Nếu như chị ấy đối xử không tốt với chị..."
Nói phân nửa, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng la to ----- Đội ngũ đón dâu đến rồi, cả hai chị em giật mình, Lâm Mang sơn không có phong tục chặn cửa, thấy người đến, mời rượu, đưa lì xì, tìm được giày liền có thể mang vợ đi.
Hà Kiệt từ ban công chồm nửa người ra nhìn xuống ngoài cửa ----- đoàn xe đón dâu đều đồng loạt dừng lại, Bùi Thành Minh cùng Lâm Nại trên chiếc Bugatti đen xuống xe cùng lúc, những người còn lại đang ở phía cuối.
Bên trong sân cùng nhà của Hà gia đều ngồi đầy người, mọi người sôi nổi, kinh ngạc mà đánh giá, nhìn thấy đội rước dâu ai ai cũng chân dài mặc tây trang, liền tranh luận ồn ào.
"Cái người đứng đầu có phải là nữ hay không?" Có người hiếu kỳ hỏi.
Một nhà trà có quen biết với Lâm Nại đáp: "Con gái nuôi của Cảnh Thành, mặc như vậy nhìn tuấn tú thật."
"Thật sự rất đẹp," Người nọ cười cười, "Cảnh Thành có phúc thật, con gái nuôi thì tuấn tú, con gái ruột thì xinh đẹp, nếu bây giờ mà như ba, bốn mươi năm trước, cánh cửa nhà nhất định sẽ bị san bằng!"
Người bên cạnh nghe xong hoặc nói phụ họa hoặc cười to.
.
Ngay đầu cầu thang xếp sẵn ly bia nhỏ, Lâm Nại uống vài ly, đoàn người còn lại mỗi người hỗ trợ chia nhau một ít, dễ dàng đã vượt qua cửa thứ nhất, sau đó bọn họ trực tiếp mang hai rương lì xì bắt đầu phát, thừa dịp mọi người đều đang đoạt lì xì, Lâm Nại liền kéo Tưởng Hành Châu cùng vài người đi vào trong.
Trên lầu có Hà Cảnh Thành cùng Hà Kiệt trông chừng, Lâm Nại vừa gặp Hà Cảnh Thành, đầu tiên liền cung kính gọi: "Ba."
Hà Cảnh Thành mang ánh mắt phức tạp, không nói một lời, biểu cảm cứng ngắc vô cùng, Diệp Tầm cùng Hà Dư liếc nhìn nhau, tất cả mọi người đều im lặng chờ ông lên tiếng.
Ông quan sát Lâm Nại thật lâu, rồi hít sâu một hơi, xong mới phất phất tay, thả các cô lên lầu.
Cửa phòng của Hà Thanh Nhu đang đóng, dưới lầu náo nhiệt vô cùng, tiếng cười la vang dội, trên lầu thi tĩnh lặng, Bùi Thành Minh cầm hoa đưa cho Lâm Nại.
Tất cả mọi người ăn ý đứng ở phía sau cô.
.
Trước đó, Lâm Nại khẩn trương gần chết, lúc này, đứng tại nơi đây, chẳng hiểu sao, lại bình tĩnh hơn nhiều, cô nắm lấy bó hoa, vặn núm cửa, đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào.
Cả nhóm người Diệp Tầm mắt nhìn mắt, ánh mắt đánh nhau hết nửa ngày trời, cuối cùng lựa chọn không đi vào, toàn bộ đều đợi ở cửa.
Trong phòng, Hà Thanh Nhu nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy Lâm Nại từng bước, từng bước đến gần mình, sáng sớm hôm nay, khi nàng nhìn thấy tin nhắn của Lâm Nại, vốn định trả lời, nhưng bị Tạ Hồng Linh ngăn lại, nên nàng liền không trả lời.
Nói đến đây cũng thấy lạ, nàng vẫn luôn rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không chút gợn sóng, không chút khẩn trương, không bị mất ngủ, tâm tình còn thoải mái hơn so với gió xuân tháng ba. Nhưng khi cửa phòng vừa mở ra, đột nhiên trong lòng của nàng giật nảy người, rất nhanh, rất mạnh, là một cảm xúc rất rõ ràng.
Thịch -----
Thình thịch -----
Nàng khẩn trương, vô cùng khẩn trương, ngay cả hô hấp đều không bình thản được nữa. ánh mắt của Lâm Nại toàn bộ đều đặt hết trên người nàng, chăm chú, lưu luyến, xen lẫn ôn nhu.
"Em đến đón chị," Lâm Nại nửa quỳ trước giường, "... về nhà."
Hà Thanh Nhu xiết chặt chăn đơn, đại khái là trong lòng đang hoảng loạn, nàng không biết nên trả lời như thế nào, vốn dĩ khi nãy còn đang an ủi người khác, kết quả là bây giờ ngay trước mắt mình, lại hoàn toàn không dễ dàng như mình tưởng tượng nữa.
Lâm Nại đưa cao bó hoa.
Ánh mắt Hà Thanh Nhu run rẩy, chỉ ngây ngốc nhìn vào cô, mới phản ứng, đưa tay nhận lấy bó hoa. Lâm Nại đưa tay vào dưới làn váy của nàng, tìm kiếm một lúc, mới tìm được hộp giày.
Bởi vì không thường ở, nên vật dụng trong phòng khá ít, sạch sẽ, liếc mắt liền có thể quan sát hết, bên này tương đối xem trọng thời gian, nhất định sẽ không giấu giày quá bí mật, nên các vị trí giấu liền đơn giản chỉ có vài nơi, chỉ cần nhìn lướt qua căn phòng, liền dễ dàng đoán ra được nơi cất giấu.
Còn một tiếng mới đến mười hai giờ, có thể từ từ.
Lâm Nại nửa quỳ một gối trước mặt nàng, bình tĩnh nhìn về phía nàng, Hà Thanh Nhu ngẩn ra, mới đưa chân đến. Làn váy cưới quá dày, không lộ hết cả bàn chân được, nàng định kéo làn váy lên, không ngờ Lâm Nại đã làm trước nàng một bước.
Động tác của Lâm Nại nghiêm túc vô cùng, giống như đang tiến hành một nghi thức quan trọng vậy.
"Thời điểm em mười tám tuổi, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, cưới được một người mình yêu..." Cô nói, vững vàng mang giày vào chân Hà Thanh Nhu.
"Cả đời người, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn thì cũng không ngắn lắm, vận khí tốt, sống đến tám mươi, một trăm, còn vận khí không tốt, có thể chưa đến một ngày, trước tuổi hai mươi mốt, em từng tưởng rằng cả đời của mình chỉ có đua xe, hoặc là làm một công việc tầm thường gì đó, sống đến cuối đời, trong nhân sinh của em, kế hoạch lớn nhất của em là chỉ có một mình em, tốt nghiệp xong sẽ làm gì, tương lai sẽ như thế nào, ba mươi tuổi sẽ như thế nào, đến bốn mươi tuổi thì sẽ phải như thế nào, có lẽ sẽ là ngồi trong chiếc xe đua, hoặc có lẽ là sẽ ngồi trong một phòng làm việc, có thể thoải mái sống qua ngày, có thể mất dần mục tiêu đời mình."
"Em liên tưởng đến rất nhiều điều có lẽ kia, thế nhưng, chỉ duy chưa từng nghĩ đến một ngày hôm nay," Cô dừng lại, nhìn lên Hà Thanh Nhu, "Tìm được một người mình yêu, cùng dắt tay bước vào hôn nhân."
Cô mím môi, mâu quang nóng rực, tình cảm bộc trực từ mắt.
Hà Thanh Nhu không tiếp lời, chỉ im lặng nghe tiếp.
"Kết hôn là một hành động ích kỷ vô cùng, chỉ cần một nghi thức đơn giản, liền có thể đem tự do của một người, ép buộc, trói đến bên cạnh mình, tương lai dù có tốt hay xấu, là gió là mưa, cũng phải cùng nhau gánh chịu, tương lai, có rất nhiều chuyện không thể nào chắc chắn được, ba năm thương, bảy năm đau, mười năm lại càng khó, không có gì là cam đoan, không ai biết tương lai sẽ như thế nào." Lâm Nại nắm lấy tay nàng, đặt một nụ hôn xuống, "Hai khối nam châm cùng cực nếu cứ muốn đặt cùng nhau, thường sẽ gian nan hơn rất nhiều, nếu như có một ai đó, nguyện ý gạt bỏ thế tục, gả cho một cùng cực, người đó nhất định là rất yêu đối phương."
"Mà làm 'Đối phương', em rất vinh hạnh, có thể gặp được chị, cưới được chị."
Lâm Nại đứng dậy, không buông tay, cúi đầu đối mặt với nàng.
"Lâm thái thái, xin hỏi chị có nguyện ý đi cùng em hay không?"
Kết hôn, chính là sự khởi đầu chính thức của một cuộc tình, bất luận là lên cao hay xuống thấp, tất cả đều cần phải có dũng khí lớn lao.
Hà Thanh Nhu đứng lên, xuống giường.
.
Nàng giơ cao tay, giúp Lâm Nại sửa lại phần tóc, sau đó vùi đầu vào cần cổ của đối phương, trả lời: "Chị nguyện ý..."
Lâm Nại vòng lấy eo của nàng, dùng cằm cọ cọ phần tóc đen của nàng.
Cần cổ bỗng nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, đang lúc ngây người, cánh môi liền bị sự mềm mại bao phủ.
Hà Thanh Nhu vuốt ve gò má của cô, quấn quýt giữa môi cô, vừa sâu vừa cạn, vừa đưa vừa đẩy, nhu tình mật ý. Nàng hôn rất sâu, càng thêm phần nóng rực hơn trước, tình nan tự trì, tựa như muốn đem toàn bộ lời nói của mình, hoàn toàn thông qua đầu lưỡi mà truyền đạt cho đối phương.
Lực tay của Lâm Nại cũng mạnh hơn khi nãy.
"A Nại..." Nàng nhẹ giọng gọi, vừa thở nhẹ, hô hấp ấm áp liền quanh quẩn trên khóe miệng của Lâm Nại.
Vừa nhột vừa liêu nhân.
"Hửm?" Lâm Nại áp lên trán nàng, thân mật chạm nhẹ lên môi nàng.
"... thích em." Nàng nói.
"Chỉ như vậy?" Lâm Nại càng áp sát vào nàng, "Hết rồi?"
Hà Thanh Nhu đỏ mặt, chính là không lên tiếng.
Lâm Nại ôm chặt eo nàng, từng chữ, từng chữ, từ từ nói: "Lâm thái thái, một câu phải có chủ ngữ, là người nào thích em, là chị thích người nào?"
Hà Thanh Nhu tự nhiên cười cười, dùng sức ôm sát cô.
Lâm Nại cúi đầu ngậm lấy môi nàng, nghiêm phạt mà khẽ cắn một cái.
"Chị thích em," Lâm Nại ôn nhu nói, "Em yêu chị, chỉ yêu chị, yêu chị nhất thế giới này."
"Hà Thanh Nhu, Lâm thái thái, em yêu chị, chị biết hay không?" Cô thành khẩn, nghiêm túc nói, trong mắt chứa đầy tình yêu.
Hà Thanh Nhu nhìn thẳng vào cô, sóng lòng phập phồng, dồn dập, cảm động, như thủy triều, từng cơn sóng thủy triều cứ đánh, cứ đánh vào lòng nàng.
Hết chương .
---------------
Kết hôn rồi!! ∠( ᐛ 」∠)_