Câu Chuyện Mật Ngọt

chương 83

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng, ánh đèn sáng rực, toàn bộ thiết kế cùng lắp đặt đều mang hơi hướng Dân quốc, vừa nhìn cũng không thấy có gì đặc biệt, nhìn qua khá giống với những gì gặp trong TV, nhưng nếu quan sát kỹ càng hơn, sẽ phát hiện ra khắp nơi đều có phong cách riêng, giữa phòng có một bàn vuông bằng gỗ lim, trên bàn có một bộ trà cụ tử sa hồ.

"Hà tiểu thư mời ngồi." Giang Hải mời nàng qua, lịch sự giơ tay dẫn đường.

Hà Thanh Nhu gật đầu, nhưng vẫn dựa theo phải phép, không ngồi trước.

Lâm Minh Thanh cũng không ở đây, trong phòng trống rỗng, nàng không hỏi, không biểu hiện ra nghi hoặc gì và cũng không có thái độ khó chịu, im lặng chờ, Giang Hải lui sang một bên, không giải thích một câu, thẳng lưng đứng vững, tĩnh lặng như một pho tượng.

Kim đồng hồ tích tắc, tích tắc chuyển động, thời gian trôi qua từng phút, từng giây.

Lặng lẽ đứng khoảng chừng mười phút, Hà Thanh Nhu cảm thấy chân cũng có chút cứng lại, nàng quan sát nhìn qua Giang Hải, Giang Hải nhìn không chớp mắt, chỉ nhìn thẳng về phía trước, trùng hợp không gặp được tầm mắt của nàng.

Tính nhẫn nại của nàng cũng tăng đến mức cao, vẫn như cũ, không hỏi lý do, chỉ chờ.

Chưa đến một phút đồng hồ, bỗng nhiên cửa mở ra, biểu cảm của Giang Hải bỗng trở nên nghiêm túc, cung kính xoay người nhìn qua, sau lưng Hà Thanh Nhu căng thẳng, biết là ai đến, thuận thế nhìn lại.

Người đứng ở cửa to lớn, quần áo chỉnh tề, phẳng phiu đến không một nếp gấp, bởi vì ông đứng ngược sáng, nên Hà Thanh Nhu nhìn không rõ biểu cảm của ông, nhưng khoảng cách chỉ với vài mét cũng đủ để nàng cảm nhận được một cách rõ rệt khí thế uy nghiêm của ông.

"Đổng sự." Giang Hải gọi, gật nhẹ đầu.

Lâm Minh Thanh chỉ nhìn anh ta một cái, tự hiểu, anh liền lui ra ngoài, khép cửa, đứng canh giữ bên ngoài.

Tư thế này vô thức khiến Hà Thanh Nhu cảm thấy khẩn trương, nàng nhéo nhéo đốt ngón tay, nhưng nét mặt vẫn không chút để lộ tâm trạng.

Lâm Minh Thanh đi vào, dầnn dần tới giữa phòng, ngũ quan nghiêm nghị, mũi cao mày rậm, khuôn mặt hơi vuông, nếu chỉ nhìn qua thì không cảm thấy gì, nhưng cặp mắt kia lại tràn đầy tính uy hiếp vô cùng, rất hợp với biểu cảm uy nghiêm của ông, rất nghiêm túc.

Đường Khâm Dục bề ngoài nhìn lãnh đạm, nhưng động tác vẫn để lộ sự ôn nhu cùng quan tâm, Lâm Minh Thanh thì khác hoàn toàn, từ trên xuống dưới đều tản ra sự lão luyện cùng uy nghiêm của một người lăn lộn trong thương trường, chỉ là một cuộc gặp mặt tư nhân, nhưng khi ông vừa xuất hiện, cả bầu không khí như trở ngược thành một cuộc đàm phán kinh tế.

"Lâm thúc thúc, xin chào ngài." Hà Thanh Nhu mở đầu, lên tiếng chào hỏi, người đứng trước mặt này, vừa là cấp trên, vừa là trưởng bối, nhưng hôm nay tới nơi này là vì việc tư, nên theo lý phải xưng hô theo trưởng bối.

Lâm Minh Thanh không trả lời, thong thả đến gần, giơ thấp tay: "Ngồi –"

Hà Thanh Nhu không nhúc nhích, đợi ông ngồi xuống trước rồi mới ngồi theo.

Nàng không nói gì thêm, lấy tư thế của một vãn bối, chờ Lâm Minh Thanh lên tiếng, thế nhưng Lâm Minh Thanh cũng không gấp gáp mở đầu câu chuyện.

"Nghe lão Tống nói, Hà tiểu thư mở một cửa tiệm bán trà." Ông nói, khuôn mặt vẫn không biểu cảm, từ giọng nói không nghe ra bất kỳ thái độ gì.

Hà Thanh Nhu gật đầu: "Dạ, là gần giữa năm mới mở, thuận tiện nhập hàng từ dưới quê nhà."

"Lâm Mang Sơn sản xuất trà ngon," Lâm Minh Thanh nói, "Nói vậy là trà nghệ của Hà tiểu thư rất cao."

Hà Thanh Nhu không dám trả lời lập tức, suy nghĩ một lúc, ôn hòa nói: "Ngài gọi tiểu Hà là được ạ."

Chỉ vài câu đối thoại, không khác bao nhiêu so với lần trò chuyện trước đây với Tống Trung Thiên, thế nhưng phản ứng của đối phương lại khác nhau đến một trời một vực, Lâm Minh Thanh hoàn toàn không có khái niệm lôi kéo làm quen, dường như chỉ im lặng chờ đợi.

Hà Thanh Nhu cảm thấy tâm thần bất định, lại có chút hơi xấu hổ, thật sự không đoán được ý đồ của ông. Nàng ngồi thẳng lưng, không thấp kém, nhưng cũng không cao ngạo mà nhìn đối phương, từ đầu tới cuối, biểu cảm của Lâm Minh Thanh đều không chút thay đổi, nhìn không ra vui giận, mỗi lời nói, mỗi hành động của ông đều không chút xem thường.

Tựa như nơi này chính là cuộc chơi của ông, là bàn cờ mà ông làm chủ.

"Con..." Hà Thanh Nhu do dự một chút, đánh vỡ yên lặng, "Cũng không tinh thông nghệ thuật uống trà, chỉ là biết một ít mà thôi, kém xa Tống tổng, ngài... "

Còn chưa nói xong, cửa mở, Giang Hải cầm khay đi vào, trong khay có nước sôi tỏa khói cùng lá trà. Hà Thanh Nhu thức thời im lặng, Giang Hải cúi người. Đặt khay xuống, sau đó đi ra ngoài, Lâm Minh Thanh làm một động tác 'Mời' nàng.

Hà Thanh Nhu hiểu được, đứng dậy pha trà.

"Hà tiểu thư cảm thấy trà này như thế nào?" Lâm Minh Thanh bỗng lên tiếng hỏi.

Dòng nước nóng quấn lấy lá trà, hương khí lan tỏa, người bình thường cũng có thể đoán được chất lượng của lá trà.

"Rất tốt a." Hà Thanh Nhu đáp, bởi vì không hiểu quá nhiều về trà, nên cũng không nói quá dài dòng.

Lâm Minh Thanh chăm chú nhìn vào nàng, lật mở tách trà: "Bất luận là trà đạo như thế nào, cũng đều phải xứng với trà cụ thượng hạng mới tôn được hương trà thanh thuần."

Tay Hà Thanh Nhu bỗng ngừng lại, nghe hiểu hàm ý trong lời ông.

"Có trà cụ tốt, vẫn cần phải có người pha trà giỏi." Nàng nhẹ giọng nói, châm trà, hai tay dâng lên cho Lâm Minh Thanh.

Lâm Minh Thanh tiếp nhận tách trà, khẽ nhấp một hớp.

"Trà nghệ của Hà tiểu thư vẫn còn thiếu chút nhiệt độ." Ông muốn ám chỉ cái gì, toàn bộ hàm ý đều đã rõ ràng.

Lâm Nại là trà, Lâm gia là trà cụ, còn Hà Thanh Nhu chính là người pha trà.

Hà Thanh Nhu cũng không quá bận tâm những lời ông nói, chỉ thản nhiên đáp: "Nghệ thuật pha trà có thể từ từ học, vội vàng sẽ không thể thành đại sự được ạ."

Nhãn thần của Lâm Minh Thanh thay đổi, cũng lạnh nhạt đáp: " Không có thiên phú, học ba năm, năm năm cũng chưa chắc xuất sư được."

Hà Thanh Nhu gật đầu, cung kính nói: "Ngài nói phải."

Nàng gặp biến không sợ, dù đó có là lời khó nghe đi chăng nữa, càng không để lộ một chút xíu trạng thái phẫn nộ, tựa như thật sự chỉ đang thảo luận trà nghệ, nghe không ra sự trào phúng trong lời nói, một quyền này của Lâm Minh Thanh chỉ như đang đánh vào vải bông vậy.

Ông đặt tách trà xuống, im lặng một lúc.

Hà Thanh Nhu nhấc ấm trà thay ông rót tách trà mới.

"Ngày hôm qua ngài đến Nam thành ạ?" Nàng hỏi.

Lâm Minh Thanh ngẩng cao đầu không đáp.

"Ở Tây Nhai có rất nhiều cửa tiệm phong cách Dân quốc, còn giữ được cách chế biến các món ăn truyền thống, bên Tây Giao còn có phố Dân quốc, nếu như ngài cảm thấy hứng thú, có thể đến tham quan," Hà Thanh Nhu nói, "Có rất nhiều bộ phim điện ảnh đều đến đó lấy bối cảnh, rất đẹp ạ."

"Cộng thêm năm mới cũng gần đến, bên đó hẳn là sẽ rất náo nhiệt." Nàng nói bổ sung, đặt ấm trà xuống.

Lâm Minh Thanh không tiếp lời, trầm mặc rồi một lát, nhìn liếc liếc qua nàng, mới nói: "Giám đốc Diêu nói năm nay công việc được cô xử lý xuất sắc vô cùng."

Hà Thanh Nhu không ngờ tới, nhìn qua ông.

"Đầu tháng ba công ty có kế hoạch trao đổi sinh với đối tác bên Đức, đang trong quá trình chọn người rồi, nếu như cô cảm thấy hứng thú, có thể tự tiến cử, hiện nay công ty chú trọng bồi dưỡng người trẻ, là cơ hội khó có, thừa lúc còn trẻ nên cố gắng tiến xa hơn." Lâm Minh Thanh nói.

Cách nói thong thả, giống như đang kiến nghị vãn bối vậy, thật ra chính là đang đặt điều kiện – xuất ngoại, cơ hội vàng, rõ ràng chính là muốn tách hai người ra xa.

Yêu xa xứ đã khó, đằng này còn khác cả quốc gia.

Nghe ra cách nói chuyện có chứa sự uy hiếp, Hà Thanh Nhu siết chặt cái tách, cười cười, miệng đáp ứng: "Dạ, con sẽ thử xem sao, cảm ơn thúc thúc nhắc nhở ạ."

Làm sao Lâm Minh Thanh nghe không ra là nàng chỉ đáp cho có lệ, thấy nàng không chấp nhận điều kiện này, ngược lại cũng không tiếp tục nữa.

Ông câu được câu không mà tiếp tục cuộc gặp mặt này, đa phần đều là Hà Thanh Nhu kể chuyện của mình, lần đầu gặp mặt sẽ không nói những chuyện quá sâu, ông cũng không quá để tâm, thỉnh thoảng vô tâm hay cố ý dẫn dắt vài đề tài, Hà Thanh Nhu đều trả lời lưu loát.

Lâm Minh Thanh cũng không có trực tiếp nói thẳng 'Cô rời ra con của tôi' hay 'Tôi không đồng ý hai người ở cùng nhau', ngược lại, ông như đã âm thầm chấp nhận mối quan hệ giữa Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại, mỗi lần bày ra điều kiện, cũng chỉ như muốn tạm thời tách hai người ra mà thôi, hơn nữa chính là chưa từng có một câu nào nhắc tới Lâm Nại.

Hà Thanh Nhu đã liên tưởng đến vô số kiểu gặp mặt nhau, thế nhưng thật sự không ngờ tới kiểu gặp mặt như ngày hôm nay.

Tựa như hai kiếm khách đã ước hẹn cùng tỉ thí, không đọ kiếm, mà chỉ ngồi trong trà quán giở võ mồm, nhìn sao cũng thấy kỳ lạ vô cùng.

Nàng đoán không ra tâm tư của Lâm Minh Thanh.

Bỗng nhiên Lâm Minh Thanh lại nhắc tới chuyện làm ăn của cửa tiệm online, Hà Thanh Nhu cũng không giấu giếm, hỏi gì liền đáp đó, ví dụ như khi ông hỏi làm sao nhập hàng, Hà Thanh Nhu liền thành thật trả lời là nhờ Hà ba giúp đỡ.

Lâm Minh Thanh giơ tách trà lên: "Trong nhà có người giúp đỡ thì dễ dàng hơn nhiều."

Nhất thời trong lòng Hà Thanh Nhu liền căng thẳng lên, đại khái là đoán được ý đồ dẫn dắt câu chuyện của ông, trước đây Hà ba cũng từng nói qua như vậy.

Có điều là cách nói chuyển của Hà ba trực tiếp hơn nhiều, khi đó là lúc hai cha con vừa náo một trận, Hà ba ngồi trước cửa nhà hút thuốc, liên miên kể lể những lo lắng trong lòng của ông, đại khái chính là Hà Thanh Nhu bốc đồng như vậy, sau này già rồi thì tính làm sao.

Lúc ấy, nàng còn trẻ, còn khỏe, hơi đâu lo xa như vậy?

----- Già thì có Viện dưỡng lão.

Nhưng bây giờ nàng sẽ không đáp được như vậy nữa.

"Dạ, tự lập thật không dễ." Nàng tránh đi ý chính của đề tài, nếu muốn giảng giải đạo lý với trưởng bối, đặc biệt là người cường uy như vậy, vĩnh viễn cũng đừng nên nghĩ tới chuyện đối phương chịu lắng nghe mình.

Tư tưởng ăn sâu vào gốc rễ không phải chỉ ngày một ngày hai, cũng như vậy, đâu phải chỉ nói vài ba câu là có thể thay đổi được, càng giải thích sẽ càng tạo thêm sự phản cảm cùng khắc khẩu, cái nàng có thể làm chính là cố gắng để lại một ấn tượng tốt trong lòng Lâm Minh Thanh.

Lâm Minh Thanh nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Cả hai đều có suy tính riêng của mình, ngay từ ban đầu đều chưa từng có ý định sẽ thuyết phục đối phương suy nghĩ theo hướng của mình, bây giờ dù có bất đồng quan điểm, cũng không cần giương cung bạt kiếm lên làm gì, bầu không khí này luôn cứ bình thản, bình thản đến mức quái dị.

"Ngày mai là cuối năm rồi," Hà Thanh Nhu cười cười, "Không biết ngài có thời gian rảnh hay không, có muốn cùng nhau ăn bữa cơm không ạ?"

Sắc mặt của Lâm Minh Thanh cứng đờ, ông luôn bận rộn nhiều việc, ngay cả ngày này mà cũng quên mất, thật ra dù có nhớ cũng vô ích, không có Lâm Nại, không có Đường Khâm Dục, đối với ông mà nói thì đó cũng chỉ là một ngày như bao ngày mà thôi, không có gì đặc biệt.

Ông không nói gì, xem như là từ chối, cũng có thể là không muốn trả lời Hà Thanh Nhu.

Hà Thanh Nhu thức thời, cũng không hỏi nhiều, nàng tùy ý tìm vài đề tài tiếp tục câu chuyện, Lâm Minh Thanh vẫn lãnh lãnh đạm đạm, không tiếp lời.

Hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ, Hà Thanh Nhu mới rời phủ Hòa Thuận, Lâm Minh Thanh để Giang Hải ra tiễn nàng.

Ra đến cửa, Hà Thanh Nhu ngăn Giang Hải lại: "Làm phiền ngài, tôi có lái xe đến, tiễn đến đây là được."

Giang Hải tiễn nàng đến bãi đậu xe, sau đó mới quay về.

Trong phòng, Lâm Minh Thanh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh, không có mở mắt, chỉ phân phó: "Đem vé máy bay dời sang hôm sau."

Giang Hải kinh ngạc, đêm mai Lâm Minh Thanh còn buổi hội nghị... Nhưng anh không nhiều lời, cung kính lên tiếng đáp, lập tức đi làm việc này.

Hết chương .

----------------

Đầu tuần vui vẻ! ∠( ᐛ 」∠)_

Truyện Chữ Hay