Những con đường thông thường nhất định không cho phép đua xe, đường đua chỉ ngay phía sau cửa tiệm sửa xe, trước đây khi Tưởng Hành Châu thuê nơi này, chính là nhìn trúng mảnh đất rộng phía sau, bình thường khi anh nhàn hạ không chuyện gì làm, liền biến khu đất phía sau thành một trường đua dạng mini.
Quy tắc Thi đấu đơn giản, thô bạo vô cùng, ai lấy được lon nước ngọt đặt cuối đường đua chính là người thắng cuộc.
Đối diện có chút hung hăng, phía bên kia phái tên nhóc mười tám, mười chín tuổi cao gầy ra thi đấu, dường như cực kỳ khinh thường Tưởng Hành Châu bên này chỉ cử một cô gái ra thi đấu với họ.
Hà Thanh Nhu không hiểu quy tắc cuộc đua, chỉ có thể đứng một bên nhìn, nhưng người khác thì phấn khởi vô cùng, tựa như đang 'High' vậy. Tên nhóc kia đi tới trước mặt Lâm Nại, nét mặt kinh thường, Lâm Nại không để ý tới cậu ta, cúi người ngồi vào xe, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Diệp Tầm, Bùi Thành Minh trông bình tĩnh vô cùng, không chút lo lắng, ngược lại thì chỉ có Tưởng Hành Châu là người kích động nhất, Hà Thanh Nhu suy nghĩ một chút, mới làm một khẩu hình 'cố gắng' với cô.
Cũng không biết là Lâm Nại có nhìn thấy hay không nữa.
Song phương chuẩn bị ổn thỏa xong, Tưởng Hành Châu đi ra giữa hai chiếc xe, vừa ra dấu, 'vèo' một tiếng, cả hai chiếc xe liền bay ra đường đua, cả sân đua ngập tràn tiếng reo hò.
Ánh mắt của Hà Thanh Nhu vẫn luôn dõi theo chiếc xe đã độ kia, bởi vì đường đua khá nhỏ, hai chiếc xe căn bản kéo không ra khoảng cách, đối diện bên kia bắt đầu la hét, Tưởng Hành Châu thì giơ cao ngón giữa.
Diệp Tầm nhìn nhìn qua bên kia, lại nhìn vào sân trong, mới bình tĩnh nói một câu: "Thắng."
Hà Thanh Nhu không hiểu, hai chiếc xe vừa vào cung đường trong, làm sao mà định thắng bại nhanh như vậy được, nàng nhíu mày, lòng bàn tay siết chặt.
Một khắc sau, đột nhiên chiếc xe độ kia dừng ngay trước mắt, linh hoạt như chú cá tung tăng trong nước, chỉ vài cái nguẩy đuôi liền dẫn trước đối phương một đoạn dài, lại vòng thêm một vòng, mới vững vàng dừng ngay trước lon nước ngọt được đặt sẵn.
Toàn bộ quá trình không quá hai phút, nếu so sánh, xe của đối phương có thể xem như là chậm như rùa, là rùa con đang cố bò trên con đường vòng cung.
Chiếc xe độ kia mở cửa, Lâm Nại bước một chân ra khỏi cửa xe, bước xuống xe không nhanh không chậm, tháo chiếc nón bảo hiểm xuống, cúi người cầm lon nước ngọt, rồi mới xoay người đi về phía đám đông.
Lúc này đối phương mới chạy xong đường vòng cung, cậu nhóc cao gầy ngồi dính trên xe, khuôn mặt tuấn tú căng đỏ như gan lợn, thanh niên luôn có lòng hiếu thắng cao, thua một lần có thể còn đau hơn cả một cái tát trực tiếp vào mặt.
Cả nhóm người ồn ào khi nãy bỗng im bặt, vẻ mặt Tưởng Hành Châu cười cười, Diệp Tầm thì không có phản ứng gì, Hà Dư được cô ôm chặt kế bên cũng không quá quan tâm.
Lâm Nại đi tới trước mặt mọi người, Bùi Thành Minh đón lấy lon nước ngọt, sau đó đi ra giúp Tưởng Hành Châu, Hà Thanh Nhu mím mím môi, bước tới dắt lấy tay cô.
Vợ vợ hai người đi vào phòng nghỉ thay quần áo.
"Tối nay ăn món gì?" Lâm Nại cởi bộ đồ đua xe, hỏi.
Hà Thanh Nhu lấy quần áo đưa qua cho cô, nghẹ giọng đáp: "Còn chưa nghĩ ra, nhưng thức ăn thì có mua sẵn rồi."
Lâm Nại khoác chiếc áo lông ở bên ngoài, giữa lúc giơ tay lên, lộ ra phần thắt lưng gầy nhỏ, Hà Thanh Nhu thì giúp cô vuốt vuốt lại phần tóc rối. Lâm Nại nắm lấy tay nàng, xoa nhẹ để giữ ấm, Hà Thanh Nhu cười cười, rút tay về, nhắc nhở: "Coi chừng bị cảm, nhanh mặc quần áo vào."
"Ừm." Lâm Nại nghe theo, rất nhanh liền mặc xong áo khoác. Nàng định mở cửa, trong nháy mắt khi cửa được mở ra, liền bị ai kia dùng sức ôm chặt, nàng giật nảy mình, vô thức ôm chặt lấy đối phương.
Lâm Nại muốn hôn nàng, đầu cũng chậm rãi cúi xuống, nàng không có ý tránh né, cũng nghiêng nghiêng, ngay khi gần như được chạm vào nhau, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan ----- Diệp Tầm mọi người còn đang đứng bên ngoài.
Nàng quýnh quáng, nhanh chóng né tránh, có chút ngượng ngùng.
.
Về đến nhà, vợ vợ cùng nhau làm cơm, Tưởng Hành Châu cùng Hà Dư làm phụ bếp. Tưởng Hành Châu nói tương đối nhiều, kể cho mọi người nghe rất nhiều tin đồn thú vị, cùng với một ít chuyện nhỏ nhặt mà Hà Thanh Nhu chưa từng được nghe qua, ví dụ như Lâm Nại vì chuẩn bị cầu hôn, mất cả tháng để chuẩn bị, lại ví dụ như để Lâm Nại hòa nhập được vào cuộc sống của nàng, không biết nhờ cả đám nghĩ hết biết bao nhiêu kế sách.
Ở cùng nhau lâu như vậy, có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, Hà Thanh Nhu đều biết, thế nhưng khi nghe được Tưởng Hành Châu thuật lại, không hiểu sao vẫn có chút xúc cảm.
Xét về mặt kinh tế, nàng cùng Lâm Nại hoàn toàn là hai thế giới, không môn đăng hộ đối, có thể thuận lợi tiến tới với nhau, cảm giác bên trong đó, chỉ có hai người mới có thể rõ ràng hiểu được.
Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, người này chẳng bao giờ cố gắng phô trương thân thế, gia cảnh của bản thân, tương phản, cô đã đem bản thân mình bày ra trước mắt nàng, là một người bình thường đến không thể nào bình thường hơn được, dùng hành động để nàng nhìn thấy tâm ý trong đó, cũng chính vì vậy, Hà Thanh Nhu mới có thể dễ dàng bước qua được cái ranh giới kia.
Thật ra thì, lúc trước, khi đối mắt với thái độ của Lâm Minh Thanh, trong lòng của nàng rất không dễ chịu, nhưng khi về đến nhà, gặp được Lâm Nại, toàn bộ các chuyện buồn bực kia đều tan như mây khói, cái tốt của Lâm Nại, tình cảm của Lâm Nại đối với nàng, đều thể hiện qua từng hành động nhỏ của cô.
Quá trình yêu nhau của cả hai cũng không phải là quá oanh oanh liệt liệt gì, chỉ bình thản như dòng nước, cũng như tất cả các cặp đôi trên thế giới này.
Hà Thanh Nhu liếc mắt nhìn nhìn qua Lâm Nại, bất giác, khóe miệng cong cong.
"Cười gì vậy?" Lâm Nại đến gần, nhỏ giọng hỏi.
Nàng cúi đầu rửa rau: "Đâu có cười."
Lâm Nại bắt lấy tay nàng, giành lấy phần rau còn lại: "Để em rửa."
Tưởng Hành Châu bắt gặp, lại ngược đến đau thắt ruột gan.
.
Một ngày sau tiết thanh minh, trưởng bối hai bên đều cùng nhau đến Nam Thành, thừa dịp có ngày nghỉ, Hà Thanh Nhu kiến nghị mọi người cùng nhau đi xa một chuyến, các trưởng bối không ai từ chối, nên xế chiều hôm đó, cả nhà cùng nhau đến cổ trấn du ngoạn.
Trong ngày nghỉ, tất cả các địa điểm du lịch đếu chen chúc, cổ trấn cũng đầy rẫy người, cả con đường như cái biển người vậy, thẳng đến khi trời gần tối mới ít dần, mấy tiểu bối muốn vào đi dạo, nhưng mấy trưởng bối không muốn đi, liền hẹn nhau vào quán trà, để đám trẻ tự do.
Trong cổ trấn có một danh thắng gọi Bát Lí Đình, rất thích hợp để chụp ảnh, rất được các du khách hoan nghênh.
Cả hai cùng đi dạo một vòng Bát Lí Đình, khu này là một cái đại đình, ngoại trừ chụp ảnh thì còn có quay video, không có gì quá đặc biệt, hai người chỉ tùy tiện mua chút gì đó, lại đi vòng về.
Ngày hôm nay qua một cách vui vẻ.
Nhưng ngày hôm sau, Hà Kiệt hấp tấp cầm điện thoại gào thét: "Tỷ, hai người bị chụp trúng rồi!"
Hiện nay lưu hành làm video clip, hôm qua khi hai người đi trên đường vô ý bị quay phải, xuất hiện trong đoạn clip ngắn ấy, video vừa được upload, trong một đêm liền nhận được hơn sáu trăm nghìn lượt khen, trong video, hai người dắt tay đi trên một góc đường, đang đi, đột nhiên Lâm Nại ôm lấy Hà Thanh Nhu, một cái ôm bá đạo, kéo dài.
Dung nhan trị của cả hai đều cao, cộng thêm hành động này, thật sự là quá đậm hương Citrus[] mất rồi, CP ghép cặp tăng cao, cả khu bình luận trực tiếp nổ tung.
[] Citrus là một bộ yuri manga của Nhật, tình yêu bắt đầu từ hương cam quýt. Khi đại đa số người dùng 'gay' để chỉ BL, thì nhiều người cảm thấy rất không công bằng khi dùng 'gay' để chỉ GL, vì thế, cụm từ 'Hương cam quýt – Citrus' xuất hiện để chỉ GL.
Hà Kiệt lo lắng hỏi: "Có cần liên hệ đối phương để xóa đoạn video đó hay không?"
Dựa theo độ hot hiện nay, sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cả hai người.
Hà Thanh Nhu mở video ra xem thử, môi mím chặt, cùng Lâm Nại nhìn nhau, lại đưa di động trả lại cho Hà Kiệt.
"Không có gì, không cần liên hệ."
Hà Kiệt kinh ngạc, do dự hỏi: "Nhưng..."
"Không cần để ý, không có gì đâu, yên tâm." Nàng ngắt lời.
Hà Kiệt nhìn qua Lâm Nại, Lâm Nại cũng đứng về phía Hà Thanh Nhu.
Lo lắng của Hà Kiệt là rất chính xác, chỉ trong vòng ngày, số lượt khen của video nhanh chóng tăng đến con số hai triệu, trong đó phần nhiều bao gồm các đồng nghiệp quen thuộc, bạn bè ai ai cũng thấy, bao gồm cả Bộ thiết kế.
Có người bao dung, có người dùng ánh mắt khác thường đối đãi.
Vợ vợ hai người không ai quan tâm, nên như thế nào thì cứ như thế đó, không ai dám hỏi Lâm Nại, nhưng không ít đồng nghiệp đến chỗ Hà Thanh Nhu nói bóng nói gió, nàng không trực tiếp trả lời, vẫn như mọi ngày, ra vào cùng Lâm Nại.
Ngươi tình ta nguyện, nào đến phiên những người không liên quan kia chen chân vào chứ, huống hồ gì cả hai sẽ cùng nhau cả đời, người bên cạnh nhất định rồi cũng sẽ biết, hà tất phải che giấu.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhàn thoại của công ty cũng tăng cao, Hà Thanh Nhu nhìn thoáng, tâm trạng vẫn vui vẻ.
Vài ngày sau, lại có người truyền ra tin tức nàng đang sống thử với Lâm Nại, có đồng nghiệp lắm chuyện đến hỏi thăm: "Đấy là thật sao?"
Trì Gia Nghi nhìn liếc qua đối phương, tức giận nói: "Liên quan gì tới mấy người?"
Ngược lại thì tính tình của Hà Thanh Nhu tốt hơn, nhẹ giọng nói: "Giả đó."
Vẻ mặt đồng nghiệp đầy phẫn nộ, cả khuôn mặt như tắt đèn.
"Không phải là sống thử, chúng tôi đã kết hôn rồi." Nàng nói tiếp.
Đồng nghiệp kinh ngạc, khiếp sợ không thôi, đến mức vẻ mặt đỏ bừng. Trì Gia Nghi chỉ ha ha cười to.
Chưa đến nửa ngày, toàn công ty đều biết tin tức này, nói đến cũng thấy quái lạ, những người lắm chuyện ban đầu, hiện nay bỗng nhiên ai ai cũng như bị tắt tiếng, không một ai dám nói chuyện phiếm, tập thể như bị đau họng cả vậy.
Khoảng chừng một tuần sau, video mất dần độ hot, online không ai quan tâm đến các nàng nữa, công ty cũng sóng êm biển lặng, cả quá trình lướt qua còn dễ hơn sự tưởng tượng của các nàng.
Không sợ lời đồn đãi, không sợ bài xích, dũng cảm bước ra bước đầu tiên, bởi vì có tình yêu, là nguyện ý vì người mình yêu, che mưa chắn gió.
.
Hà Thanh Nhu mua một chiếc máy chụp ảnh, ghi lại rất nhiều thước phim ngắn, là từng chút, từng chút chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt của hai người, tương lai khi nhàm chán, có thể lấy ra xem lại.
"A Nại, nhìn qua đây," Nàng giơ máy chụp ảnh, đi tới phòng khách, nhìn qua Lâm Nại đang vùi đầu trong đống văn kiện trên ghế salon, nàng cười cười, vui vẻ hỏi, "Có gì... muốn nói không?"
Hôm nay là ngày tháng , là một ngày rất đặt biệt, ngày này năm trước, các nàng gặp nhau ở Les bar.
Lâm Nại nhìn về phía ống kính, Năm Lượng trong ổ mèo cũng nhảy ra, chạy tới trên đùi cô, tò mò nhìn chằm chằm vào Lâm Nại.
"Không có." Người này chính là cố ý.
Hà Thanh Nhu từ sau máy ảnh ló đầu ra, nhìn cô.
Cô cầm lấy cái máy ảnh, quay ngược về Hà Thanh Nhu.
"Lâm thái thái..." Cô gọi.
"Hửm?" Bất ngờ lọt vào ống kính, Hà Thanh Nhu có chút không được tự nhiên.
"Em yêu chị -----"
Hết chương .
---------------
Câu chốt cuối... Ngọt chết tui rồi ( ̄ii ̄)
Chương này là chương cuối cùng chúng ta gặp Thanh Nhu cùng Lâm Nại rồi ạ. Hai chương cuối ngày mai đăng là một góc về Trì tỷ. Xin cảm ơn.
Happy New Year! ╰('︶')╯♡