Kotoha không ngờ đến kết quả này nên đã nhanh chóng chen vào để tách Yuto với Watanabe ra. Khoảng mười thành viên của câu lạc bộ kịch đã kéo đến và lo lắng quan sát họ.
Watanabe dường như không muốn đẩy Kotoha ra để tiếp cận Yuto nữa, cậu do dự nhìn xuống sàn một lúc rồi nói.
“Natsume-san, em có đồng ý với cậu ta không?”
“Có. Em đồng ý với anh ấy.”
Em ấy trả lời tức thì.
Yuto ngạc nhiên nhìn Kotoha, không ngờ em ấy lại trả lời thẳng thừng và nhẫn tâm như vậy.
Nụ cười thân thiện thường ngày của em ấy đã biến mất và chỉ nghiêm túc nhìn Watanabe. Watanabe dường như không thể tránh khỏi ánh mắt mãnh liệt em ấy.
“Anh mời em tới xem buổi biểu diễn với tư cách là biên tập viên vì bản thân anh cũng cảm thấy lo lắng đúng không, Watanabe-senpai?”
“À thì, đúng là như vậy…” Watanabe yếu ớt gật đầu. Sau đó cậu mở miệng nói ngập ngừng.
“Hàng năm, các thành viên trong câu lạc bộ đều góp sức vào việc thảo luận và soạn kịch bản. Công sức đó chính là lý do câu lạc bộ kịch vào được vòng thi quốc gia nhiều lần. Nhưng…”
“Kể từ khi câu lạc bộ được thành lập cách đây tám năm, họ đã nhiều lần góp mặt tại cuộc thi quốc gia nhưng chưa bao giờ giành được giải thưởng nào ở đó.”
Watanabe ngạc nhiên khi thấy Kotoha nối tiếp câu nói của mình.
“Em đã biết hết rồi à?”
“Là một biên tập viên, tất nhiên là em phải tìm hiểu những người mà em sẽ làm việc cùng rồi.”
“Anh hiểu rồi…Cảm ơn em.”
Watanabe khâm phục trước sự điều tra kỹ lưỡng của Kotoha, nhưng Yuto biết rằng sự tận tâm của em ấy đối với việc “Biên tập” không chỉ dừng lại ở đó.
Em ấy đọc hết cả một bộ báo cáo sách, đột nhập vào phòng người khác, ngã xuống sông và đồng lúa mà không hề nao núng, em ấy thậm chí còn liều mạng vì một cuốn tiểu thuyết. Cô gái này là một người không ngừng nỗ lực. Yuto không khỏi ngạc nhiên bởi chính suy nghĩ của mình.
“Vậy thì để anh hỏi thẳng. Em nghĩ nên làm gì để cải thiện kịch bản này?”
Giọng nói tuyệt vọng của Watanabe vang lên.
Kotoha bối rối cau mày và nhìn sang Yuto. Có lẽ là để ra hiệu cho Yuto nói.
Yuto thở dài.
Cậu lo lắng không biết mình có bị túm cổ áo lần nữa không nhưng cậu vẫn lên tiếng.
“Sửa lại cái kịch bản đó thì khó lắm. Tốt nhất là viết lại cái mới đi.”
“Tao không có hỏi mày!”
“À, ừ, nhưng mà…”
Yuto và Watanabe rụt rè nhìn em ấy. Kotoha vẫn bình thản gật đầu.
“Em đồng tình. Dù có sửa lại thì chúng ta vẫn cần phải thay đổi rất nhiều thứ trong bối cảnh và cốt truyện. Em còn không chắc là làm vậy có khiến câu chuyện thú vị hơn không.”
Watatabe trở nên rất suy sụp, như bị giáng một đòn rất mạnh.
Yuto nửa tin nửa ngờ khi nhìn vào sự thay đổi thái độ lạ thường của Watanabe. Đồng thời, cậu thấy nhẹ nhõm vì nghĩ rằng nhiệm vụ của mình tới đây là kết thúc.
Dường như các thành viên của câu lạc bộ kịch đang chia làm hai phe. Một phe nản lòng như Watanabe, trong khi phe còn lại thì không hài lòng với Kotoha.
“Sao cậu lại tin những lời họ nói thế, hội trưởng? Câu lạc bộ gọi là “bộ phận biên tập” này chỉ mới thành lập và có duy nhất một thành viên thôi mà?”
Một thành viên nữ không hài lòng nên đã lớn tiếng với giọng điệu khó chịu.
Các thành viên khác cũng tham gia và thì thầm với nhau, “Em ấy là ai thế?” “Có cả câu lạc bộ biên tập à? Tại sao chúng ta phải hỏi họ thế?” “Chúng ta không thể sửa kịch bản vào lúc này được.”
Watanabe cắt ngang tình huống căng thẳng này bằng cách nói, “Xin lỗi.”
Các thành viên im lặng và dồn sự chú ý vào cậu ấy. Họ có vẻ tin tưởng hội trưởng của mình.
“Xin lỗi vì đã giấu đi chuyện này. Mình đã nhờ Natsume-san tới xem buổi biểu diễn vì khả năng đánh giá của em ấy rất đáng tin cậy.”
“Làm sao có thể chứ?”
Một thành viên nữ của câu lạc bộ hỏi với vẻ hoài nghi.
“Cậu có nhớ lúc chúng ta diễn kịch cho các học sinh mới vào tháng tư không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi.”
“Những gì Natsume-san viết trong bài khảo sát gần như là trùng khớp với ý kiến của nhà viết kịch chuyên nghiệp tại cuộc thi quốc gia năm ngoái. Em ấy chỉ ra ưu điểm và nhược điểm một cách chính xác.”
Mọi người đều há hốc miệng vì kinh ngạc.
“Nhưng mà em ấy có thể tìm đánh giá đó ở trên mạng…”
“Những nhận xét về các trường chưa đoạt giải không được công bố đâu.”
Sự việc này gây ra sự xôn xao giữa các thành viên.
Họ nhìn Kotoha bằng đôi mắt tò mò.
—Liệu một học sinh cao trung có thể đưa ra quan điểm như một chuyên gia?
Kotoha trông có vẻ không thoải mái khi bị mọi người xoi mói.
“Em thực sự làm được như thế à?”
Yuto hỏi thầm và Kotoha gật đầu.
“Em viết những gì em nghĩ vào bài khảo sát của họ. Sau đó họ liên lạc với em.”
“Thì ra đó là lý do họ nhờ em xem kịch bản mới.”
Cậu cũng bị kéo vào chuyện này bằng một cách nào đó.
“Nhưng mà, hội trưởng, chúng ta không có thời gian để viết lại đâu.”
“Ừ… nếu chúng ta bắt đầu từ bây giờ thì có thể hoàn thành bản dự thảo vào cuối tháng tám. Nhưng sẽ không còn thời gian để luyện tập trong kỳ nghỉ hè.”
“Còn có lễ hội văn hóa vào giữa tháng chín nữa. Nó luôn là buổi duyệt văn nghệ cho cuộc thi cấp huyện…”
Dường như mọi người đều nghĩ rằng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng tiếp kịch bản hiện tại.
Đúng là sự thật phũ phàng mà, Yuto nghĩ.
Tuy nhiên,
“Nếu chúng ta có thể hoàn thành kịch bản chỉ trong mười ngày thì sao?”
Người nói điều đó là Kotoha.
Yuto cau mày không hiểu em ấy đang nói gì.
“Vậy thì có lẽ sẽ đủ thời gian. Nhưng viết với tốc độ đó là điều không thể.”
Yuto cũng đồng tình. Viết lại từ đầu là bất khả thi, nhất là khi không có một nhà biên kịch tận tâm hỗ trợ.
“Chúng ta có thể dễ dàng thực hiện điều đó.”
Kotoha tự tin trả lời. Lời khẳng định của em ấy khiến cho mọi người nhốn nháo.
“Natsume-san, chẳng lẽ… chính em sẽ viết à?”
Watanabe mất một lúc mới có thể lên tiếng nhưng Kotoha lắc đầu.
“Không phải đâu. Em là biên tập viên mà. Người viết sẽ là người khác.”
Yuto bất ngờ khi em ấy có quen biết với một nhà văn. Biết đâu điều đó sẽ khả thi với một nhà văn giàu kinh nghiệm.
Vậy thì tại sao lại dẫn theo mình chứ không phải là người đó—khoan…
“Natsume-san, Anh tin phán đoán của em. Anh không biết nhà văn mà em nói tới là ai nhưng giao cho người lạ làm thì sẽ rất rủi ro. Anh cũng lo về vấn đề chất lượng dù người đó có hoàn thành được nó.”
“Đừng lo. Anh ấy giỏi lắm. Watanabe-senpai cũng biết người đó đấy.”
…Yuto cảm thấy bất an và cố gắng lẻn đi.
Nhưng cậu vô tình đụng phải cái ghế và phát ra tiếng động.
Kotoha lập tức quay lại phía sau.
“Anh có thể làm được mà đúng chứ, Hiiragi-senpai?”
Kotoha cười tươi.
Nhưng đó là một nụ cười giả tạo và ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ khiến cậu thấy sợ hãi.
“C-Cái này có nằm trong kế hoạch đâu!” Yuto phản đối trong khi cảm thấy áp lực. “Anh tới đây để góp ý, không phải để—”
“Em chưa từng nói về kế hoạch.”
Kotoha vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt em ấy thì không như vậy.
“Cái đó…”
Đúng là em ấy chưa từng nói chi tiết về chuyến đi này.
Kotoha chỉ yêu cầu cậu đi cùng em ấy nên Yuto tưởng chỉ cần đánh giá buổi biểu diễn là đủ.
“Thế còn lời hứa của em thì sao? Em đã nói là em sẽ không bắt anh viết tiểu thuyết rồi mà.”
Em ấy đã nói như vậy khi ở bên bờ sông.
Nhưng Kotoha vô tư phủ nhận điều đó.
“Đâu phải là tiểu thuyết. Em muốn anh viết kịch bản mà.”
“Hả…?”
Yuto há hốc miệng.
Mình hiểu cảm giác của những người gặp phải điều không thể ngờ tới rồi, Yuto nghĩ.
“Đó chỉ là cái cớ thôi!”
“Em không nghĩ vậy đâu. Tiểu thuyết và kịch bản đều là những câu chuyện nhưng cả hai lại có nhiều điểm khác biệt. Còn nữa”
“S-Sao…”
Em ấy ngừng cười và nhìn chăm chú vào Yuto.
“Anh tính bỏ trốn sau khi đưa ra lời đánh giá tàn nhẫn như thế à?”
Yuto như chết đứng bởi câu nói đó.
Cậu nhớ lại những gì mình đã nói vừa nãy với Watanabe.
Đó là sự thật. Cậu nghĩ mình chỉ việc đánh giá thôi nên đã kiêu căng phê bình Watanabe.
Lời chỉ trích cũng giống như một cái gai nhọn vậy.
Khi dẫm phải sẽ rất đau đớn và để lại nỗi đau khó phai.
Dù các thành viên câu lạc bộ viết xong kịch bản thì họ sẽ không còn sự tự tin vốn có để đối mặt với cuộc thi sau khi nhận được những lời lẽ cay đắng như thế.
Chỉ những ai dám chịu trách nhiệm về công việc đó mới có thể đưa ra lời chỉ trích nhẫn tâm như vậy. Đây không phải là chuyện chỉ cần nói cho xong là có thể bỏ đi.
Kotoha đã gài bẫy cậu.
Tuy đã biết điều đó nhưng cậu vẫn nói năng vô trách nhiệm. Dù có ai đó đã khiến cậu làm chuyện này đi chăng nữa thì người chịu trách nhiệm vẫn là cậu.
Điều này chỉ khiến mình giống như họ mà thôi.
Những ký ức tồi tệ của ba năm trước—hình ảnh những con người thiếu trách nhiệm—hiện lên trong tâm trí cậu.
“Senpai.”
Kotoha nhìn thẳng vào Yuto.
“Anh không tin tưởng vào năng lực của bản thân phải không?”
“…Chính vì vậy mà anh—”
Cậu định nói mình không thể viết—nhưng Kotoha nắm lấy tay cậu.
“Nếu anh không thể thì em sẽ là người tin vào anh.”
“Hả…?”
“Xin hãy tin vào em nữa. Như vậy thì mới công bằng đúng chứ?”
Dù lý lẽ ấy rất vô lý nhưng nhờ vào sự chân thành của em ấy mà nó lại có sức thuyết phục kỳ lạ khiến Yuto không thể nói được gì.
“Hay là anh không tin tưởng vào em?”
“Anh không có ý đó…”
“Em thừa nhận đã dùng thủ đoạn lừa gạt để đưa anh đến đây. Nhưng em chưa bao giờ nói dói về khả năng sáng tạo của mình.”
Có lẽ lời nói đó là thật lòng. Trong suốt tuần qua, dù Kotoha theo cậu đi khắp nơi nhưng em ấy luôn bộc lộ niềm đam mê sáng tạo mãnh liệt đến mức đánh cược cả mạng sống của bản thân.
“Em sẽ làm mọi thứ. Nếu anh không tin tưởng bản thân, vậy thì hãy để em tin vào anh.”
Ngọn lửa đam mê của em ấy thật mãnh liệt.
“Kể từ khi em đọc được bài báo cáo của anh, em nhận ra không ai có thể thay thế được anh.”
Những lời nói đầy nhiệt huyết của em ấy đã xua tan đi cơn băng giá sâu thẳm trong trái tim cậu.
“Vậy nên, xin anh hãy viết.”
Kotoha cúi đầu.
Một lời thỉnh cầu chân thành và không có sự giả tạo. Bất chấp những ánh nhìn từ các thành viên câu lạc bộ, lời nói của em ấy đã làm lay động trái tim Yuto, đây là lần đầu tiên cậu trở nên do dự.
Liệu mình có nên viết, liệu mình có đủ khả năng—cậu lưỡng lự.
“Natsume-san nói thật à?”
Watanabe nói thầm.
“Sao…?”
“Khả năng của cậu có thật sự tốt như em ấy nói không? Cậu có thể viết cái tốt hơn trong mười ngày à?”
Watanabe nhìn chăm chú Yuto.
“Cái đó…”
Yuto ấp úng nói.
Cậu đã đánh mất sự tự tin từ khi nhận ra giới hạn của bản thân và từ bỏ làm nhà văn.
Nhưng cậu không thể nói ra điều đó. Bởi vì,
“Hãy tin em.”
Kotoha mong Yuto và Watanabe nhận ra sự chân thành trong lời nói của mình.
Watanabe ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn Yuto và thở dài.
“…Được rồi. Tôi tin tưởng quyết định của Natsume-san. Nếu em ấy đã như vậy thì tôi cũng sẽ tin cậu.”
Yuto ngạc nhiên nhìn Watanabe.
“Cậu thật sự giao lại việc này cho mình à?”
“Tôi đã nói rồi. Đây là đề nghị của Natsume-san. Tôi không ưa cậu, nhưng tôi sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.”
Ánh mắt Watanabe rất nghiêm túc.
Những thành viên xung quanh đều dồn ánh mắt vào Yuto.
Người thì nghiêm túc, người thì lo lắng, người thì nghi ngờ. Nhưng tất cả đều có chung một tâm trạng.
Họ đều lo lắng cho buổi biểu diễn.
Yuto cắn chặt môi.
“TÔI…”
Cậu đã tự thề là không bao giờ viết nữa.
Vì cậu đã nhận ra giới hạn của mình vào ba năm trước.
Và vì cậu cần chuộc lỗi cho những sai lầm trong quá khứ.
Nhưng—
“Senpai.”
Giọng nói trong trẻo của Kotoha vang lên bên tai cậu.
“Hãy viết nên câu chuyện của anh đi. Em sẽ làm mọi thứ để giúp anh.”
Ngay từ lần gặp đầu tiên, em ấy đã vượt qua ranh giới mà Yuto đặt ra. Em ấy không ngần ngại kéo Yuto ra khỏi nơi tăm tối và yên tĩnh. Những hành động ấy quyết liệt nhưng chân thành.
Cậu không thể thắng.
Trước niềm đam mê và quyết tâm của em ấy.
Có lẽ, chỉ một chút thôi—cậu mong muốn đáp lại em ấy.
(Xin lỗi.)
Cậu cầu xin sự tha thứ từ những người cậu đã từng làm tổn thương ngày ấy.
(Chỉ lần này thôi, hãy để tôi viết.)
Yuto đối mặt với Watanabe. Cậu hít một hơi thật sâu và lên tiếng.
“Mình sẽ làm. Hãy tin mình.”
“Được, tôi trông cậy vào cậu.”
Watanabe gật đầu.
Dù chỉ là cuộc đối thoại ngắn ngủi.
Nhưng đối với Yuto, đó là một quyết định quan trọng.
Quay sang nhìn Kotoha, Yuto thấy em ấy đang sững sờ nhìn mình.
“Gương mặt đó là sao thế, Natsume?”
“Hả… À, ừm, thật sao, anh sẽ viết?”
Yuto cười khúc khích.
Không thể ngờ rằng sau bao nhiêu lời thuyết phục đầy tự tin, em ấy lại luống cuống như vậy khi cậu đồng ý.
“Ừ, anh quyết định rồi. Chuẩn bị làm việc đi nhé, biên tập viên.”
Kotoha như tỏa sáng khi nghe Yuto nói.
“V-Vâng! Cảm ơn anh đã tin em!”