Nó diễn ra quá đột ngột khiến cho Yuto không thể hiểu được ý của câu nói.
Bối rối bởi những lời từ một nữ sinh lạ mặt, Yuto chết lặng trong 5 giây trước khi có thể mở miệng.
“Anh từ chối.”
Đây là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Yuto Hiiragi và Kotoha Natsume.
***
Khi Yuto mở cửa trước, hơi nóng mang mùi của căn phòng chiếu 8-tatami [note59103] ngay lập tức bao trùm lấy cơ thể cậu.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào góc phòng qua cửa sổ.
Giữa căn phòng là một chiếc bàn thấp hình chữ nhật với cuốn sách tham khảo và vở ghi vẫn còn bày trên đó mà cậu dùng tối qua.
Gần tường là hai kệ đựng đồ sặc sỡ chất đầy sách giáo khoa và sách tham khảo, ở kệ dưới cùng là những quyển sách chen chúc trong một cái hộp màu đen. Một căn phòng nhạt nhẽo chỉ có vài kệ đựng đồ.
“Nóng quá…”
Yuto bước vào phòng, cậu đặt túi nhựa đựng hộp bento mua từ cửa hàng tiện lợi lên bàn và trượt cửa sổ về phía nam.
Một luồng gió mát mang sự thanh bình của nước thổi vào.
Trước mặt cậu ấy là dòng sông Kiso đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh hoàng hôn.
Dòng sông có dòng chảy nhẹ nhàng như bước đi của một người này trải dài hai trăm mét. Vài con cò trắng đứng trên vùng nước cạn nhắm tới những con cá. Ở hạ lưu, một con thuyền dành cho du khách đang trôi nổi.
Một căn hộ gỗ ba tầng hai mươi năm tuổi có một phòng chiếu 8-tatami, cách trường mười lăm phút đi xe đạp.
Yuto Hiiragi đã sống một mình kể từ khi vào trường, tách khỏi bố mẹ cậu ở Nagoya.
Cậu không làm điều đó vì lý do gì tích cực cả.
Cậu chỉ muốn trốn chạy mà thôi.
──Trốn khỏi mọi thứ liên quan đến sự kiện lần đó.
Yuto thở sâu một hơi.
Trong tâm trí cậu là kí ức từ ba năm trước, khi cậu vẫn còn là một học sinh sơ trung.
Sự kiện khiến cậu mất hết hy vọng bởi chính sự bất tài của bản thân.
Sự kiện làm cậu trốn tránh khỏi việc mà cậu yêu thích hết mực: viết.
Yuto lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những gì níu lấy trái tim cậu.
Thay vào đó cậu nhớ lại những gì đã xảy ra trong lớp học hôm nay.
“Ý của em ấy là gì?”
Một nữ sinh cao trung tên là Kotoha Natsume đột ngột xuất hiện trong lớp và tự nhận mình là biên tập viên của cậu. Dựa vào màu của ruy băng thì em ấy là học sinh năm nhất, vậy mà em ấy dũng cảm bước vào lớp của học sinh năm ba và không có vẻ gì là lo ngại trước các anh chị khoá trên, kể cả cậu.
“em có chủ ý gì khi nói ‘viết tiểu thuyết’?”
Yuto thốt ra những lời đó.
Sau đó Yuto và cô nữ sinh tự giới thiệu là Kotoha Natsume có một cuộc đối đáp trẻ con “Viết đi mà” “Không” “Tại sao không” “Không là không” cho đến khi Yuto kết thúc cuộc trò chuyện và rời khỏi lớp trong sự bực tức. Việc chạy khỏi một cô gái nhỏ tuổi hơn khiến cậu cảm thấy nhục nhã một cách kỳ lạ.
Nửa ngày đã trôi qua nhưng khoảng khắc ấy cứ dằn vặt cậu.
“Làm ơn hãy để em làm biên tập viên cho anh.”
Những lời nói đầy tự tin của em ấy vẫn còn vang vọng trong tai cậu.
Khi cậu nhắm mắt lại, nụ cười thách thức của em ấy lại hiện lên trong tâm trí.
“Tại sao chứ?”
Tại sao em ấy lại nói mình nên viết tiểu thuyết?
Có thể em ấy đã phát hiện ra?
Cậu toát mồ hôi lạnh.
Khi những ký ức từ ngày đó lần nữa chiếm lấy tâm trí cậu, Yuto thở dài.
Không thể nào đâu. Ổn mà.
Cậu chưa hề kể với ai từ lúc bước vào trường.
Vả lại chuyện đó gần như đã không còn là đề tài bàn tán trong mắt công chúng.
Đã gần ba năm kể từ khi tác phẩm cuối cùng của cậu được xuất bản.
Từng ấy thời gian là đã đủ để khiến mọi người quên đi chuyện đó.
Vào khoảng khắc chuông điện thoại vang lên, Yuto trở về thực tại.
Nhìn thấy tên trên màn hình, Yuto do dự không biết có nên trả lời hay không.
Nhưng cuộc gọi không có dấu hiệu dừng lại, cậu miễn cưỡng bấm vào nút trả lời.
“Xin chào.”
“Đây là Inamura từ nhà xuất bản Otowa.”
Giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành phát qua loa.
Không đợi Yuto trả lời, giọng nói tiếp tục vang lên.
“Cũng lâu rồi nhỉ, Fuyutsuki-sensei.”
Yuto cẩn thận thở dài để không bị nghe thấy.
Những ký ức vào thời điểm đó không thể tránh khỏi việc ùa vào tâm trí cậu.
Haruhiko Fuyutsuki ── là bút danh mà Yuto sử dụng với tư cách là tác giả trong buổi ra mắt rực rỡ cách đây năm năm.
Điều đó đã gây ra một chút xôn xao vào thời điểm đó.
Sau tất cả thì việc một cậu bé lớp 7 dành lấy giải nhất trong cuộc thi viết tiểu thuyết thực sự là một chuyện lớn.
Inamura trở thành biên tập viên của cậu ngay sau đó.
Sau khi tác phẩm đoạt giải được xuất bản, Yuto nhận được nhiều lời mời từ các nhà xuất bản và cậu bắt đầu làm việc với một số biên tập viên. Cậu đã xuất bản nhiều cuốn sách dù không phải là thành công lớn nhưng cũng được bán kha khá.
Tuy nhiên vào ba năm trước, khi cậu đang học lớp 9, biến cố đã xảy đến.
“Fuyutsuki-san, tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là dự án này sẽ được thông qua”
“Fuyutsuki-sensei, thật sự xin lỗi, chúng tôi không thể xuất bản tác phẩm này được”
“Fuyutsuki-san, tôi xin lỗi nhưng sau tất cả lần chỉnh sửa thì chất lượng vẫn…”
Những lời nói của các biên tập viên mà cậu đang làm việc vào lúc đó quằn quại trong ngực cậu.
Khi các biên tập viên ngoại trừ Inamura bắt đầu rời đi, Yuto nhận ra cậu không thể viết tiểu thuyết nữa. Dù cho cậu đã từng không ngừng nghỉ sáng tác các câu chuyện.
Yuto nhận ra rằng ── tài năng của cậu có giới hạn.
“Fuyutsuki-sensei?”
Giọng nói của Inamura khiến cho Yuto đang mắc kẹt ở quá khứ quay trở lại.
Cậu thở sâu để làm dịu trái tim đang đập loạn, đảm bảo Inamura không nhận thấy được trước khi nói chuyện.
“…Theo như em biết, Inamura-san là người duy nhất còn liên lạc với một tác giả đã bị mất tích đó. Và em đã nói trước đó rồi, đừng có gọi em là Fuyutsuki nữa.”
“Xin lỗi về chuyện đó”
Inamura nhận lỗi và gọi Yuto bằng tên.
“…Hiiragi-kun.”
Sự do dự đó phản ánh sự đấu tranh của Kaho Inamura, người vẫn tin vào tương lai của Yuto.
Là biên tập viên của cậu. Cô tin vào tác phẩm tiếp theo của tác giả thiên tài trước đây là Haruhiko Fuyutsuki.