76.
Tình hình hiện tại, rất, khó hiểu.
77.
Sáng hôm sau, mẹ Túc Du lại gọi điện cho anh, lần này nghe máy trong phòng ngủ, tôi không vào nghe được.
Cuộc gọi kéo dài gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng dường như hai bên đã đạt được thỏa thuận chung.
Khi nhìn thấy Túc Du lần nữa, anh đã thay quần áo, trông có vẻ định ra ngoài. Thật ra cũng không sửa soạn gì mấy, nhưng áo sơ mi bình thường mặc trên người anh đã đủ thu hút ong bướm, đôi chân thẳng dài, đứng đó thôi cũng khiến người ta phải ngoái nhìn.
Tôi hơi rối rắm có nên ra khỏi bộ xương để theo Túc Du ra ngoài hay không, sau nghĩ ngẫm lại vẫn đành từ bỏ.
Túc Du đi đến cửa, mang giày vào, chưa kịp đẩy cửa ra đã xoay người quay trở lại, anh bước đến trước ảnh chụp của đôi ta ngắm nhìn một lúc, ngón cái lau nhẹ lên bóng dáng của tôi trên ảnh, thì thầm nói, đồ ngốc.
Tôi: ……?
78.
Túc Du đã ra ngoài, tôi vẫn chưa load xong, con ma lượn tới, vẻ mặt phức tạp, nói, tôi vừa đi nghe lén cuộc gọi của anh ta.
Con ma lưỡng lự: Anh ta… chắc là đi xem mắt.
Tôi siết tay, mém chút nữa bóp nát xương ngón tay của Tiểu Bạch.
Không phải chứ, diễn biến kiểu gì đây???
79.
Con ma dám chắc: Phải, xem mắt, mẹ anh ta tìm cho anh ta, hai người cò cưa một tiếng, anh ta mới chịu đi gặp mặt.
Tôi ngơ ra: Không phải anh ta sắp kết hôn à?
Con ma: Không biết. Mới nãy anh ta có cầm theo cặp nhẫn trong phòng ngủ.
Tôi ngơ ngác: Chẳng lẽ là đi xem mắt nếu hợp ý thì cầu hôn tại chỗ luôn?
Con ma suy ngẫm nửa ngày: Có thể lắm.
80.
… Nếu không phải Túc Du phát điên thì chính là mẹ Túc Du phát điên, còn không chính là cả thế giới đều phát điên con mẹ nó rồi.
81.
Tôi nhảy xuống từ móc nối, dạo bước một vòng trong nhà, nghi ngờ cuộc đời.
Con ma nói, nghĩ nhiều làm gì, dẫu sao anh cũng sắp phải trở về, sau này anh ta cưới ai anh cũng đâu có quản được.
Tôi suy tư rất lâu, vỗ vào xương đùi, cảm thấy con ma nói có lý.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, nhân dịp Túc Du không có mặt nhanh chóng tận hưởng cuộc sống bằng bộ xương này mới là chuẩn bài!
Làm ma ấy à, phải tận hưởng niềm vui trước đã.
Mở khóa điện thoại, phát nhạc rock ‘n roll bằng loa Bluetooth, mở nắp bia, quẩy!
82.Mười phút sau.
Cửa lớn bị đập rầm rầm rầm, chị gái có chất giọng khỏe như trâu gân cổ lên rống: Bật nhỏ tiếng coi! Nhà ai có người chết mà bật nhạc rock hả! Muốn chết à!
Đúng lúc đó, một người hàng xóm khác lên lầu, khó hiểu nói, tôi vừa thấy Tiểu Túc nhà này đã ra ngoài rồi mà, chắc chắn không có ai ở nhà…
Tôi run rẩy, tiếng nhạc bỗng im bặt.
Chị gái cũng đơ người, một lát sau, giọng nói có hơi run: Tôi nhớ rõ, trước, trước kia có một thằng nhóc khác hình như rất thích nghe nhạc rock, phải, phải không?
Hàng xóm trân mắt nhìn nhau, thở ra một hơi lập tức xoay người bỏ chạy.
Chân chị gái mềm nhũn, vẻ mặt hoảng sợ, quay người bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
83.
…Tội lỗi quá tội lỗi quá.
84.
Không được quẩy, hơi chán. Tôi mở điện thoại ấn đại một bộ phim truyền hình, nằm xả lai ra sô pha xem bộ phim đó một cách tuyệt vọng.
Chả biết phim đang nói về cái gì, đầu tóc chỉ toàn là hình ảnh Túc Du trước khi đi.
Tôi đột nhiên ngồi dậy, con ma bị tôi dọa sợ, trừng tôi: Anh làm gì vậy?
Tôi: Có nghe được anh ta đi xem mắt ở đâu không?
85.
Mười phút sau.
Một bộ xương bịt kín mít, bước từng bước cứng ngắc, hệt như ăn trộm canh me qua mắt mèo xem có ai không một lúc lâu mới chuồn ra khỏi nhà.
Trang bị bao gồm nhưng không giới hạn một chiếc mũ siêu to khổng lồ, tóc giả năm đó tôi chuẩn bị cho Tiểu Bạch, kính râm, khẩu trang, mấy lớp quần áo, khăn quàng cổ to.
Lộ ra khúc xương nào thì coi như tôi thua.
Á.
86.
Con ma lửng lơ bên cạnh tôi, nhìn ba lớp trang bị của tôi, ngẩng đầu nhìn mấy giăng đầy trời, rồi nhìn xuống chiếc mũ và kính râm che hết nửa khuôn mặt của tôi, vẻ mặt không tả được bằng lời tặng tôi ngón cái: Người anh em trâu bò.
87.
Sợ bị Túc Du phát hiện nên không dám xài quá nhiều tiền, tôi chỉ có thể cầm vài đồng tiền lẻ ra ngoài bắt xe buýt.
Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng nhận được nhiều sự chú ý đến vậy, mấy cô bé ngồi phía trước sợ hãi chụm đầu ghé tai thì thầm, lâu lâu lại quay đầu lén nhìn tôi một cái, rồi vội quay đầu lại.
Con ma ngồi bên cạnh tôi, nói, mấy cô nhóc đoán anh là kiểu tội phạm bị truy nã, tội ác tày trời các thứ.
Tôi nói, nhảm nhí, tên tội phạm hung ác nào bị truy nã còn đi xe buýt tuân thủ luật lệ bỏ hai tệ vào hộp?
88.
Địa điểm xem mắt của Túc Du và cô gái kia là ở quán cà phê, cách nhà không xa, qua ba trạm là đến nơi.
Sau khi xuống xe, tôi núp vào bồn hoa bên ngoài quán cà phê rình.
Mặt mày con ma nhăn nhúm, ngập ngừng nói, anh giảm bớt sự tồn tại xuống được không?
Tôi không hiểu: Tôi thế này còn chưa đủ thấp à?
Con ma chỉ tay về phía sau, tôi vừa quay đầu—— hơn một nửa số người qua đường đang nhìn chằm chằm vào tôi, có người đã móc điện thoại ra, trông có vẻ chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào.
Tôi: ……
Xin lỗi vì đã làm phiền.
89.
Tôi dẫn theo con ma đến nơi ít người, hơi khó nhìn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của Túc Du.
Túc Du ngồi bên cửa sổ, ngón tay thon dài cầm ly cà phê, khớp xương cân đối như đá quý thượng hạng. Đối diện anh là một cô gái, dáng vẻ đoan trang tao nhã, quả thật rất xứng đôi với Túc Du.
Con ma cực kỳ phấn khích, lượn qua lượn lại bên cạnh thôi, hai mắt sáng như đèn pha: Bọn mình giống như đang bắt gian ấy nhỉ?
… Bắt gian em gái cưng.
90.
Tâm trạng của tôi hiện giờ có hơi rối rắm, khó mà diễn tả thành lời. Chủ yếu là do cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Thời cấp ba, tôi và Túc Du thường hay đi chơi với nhau. Lúc ấy, tôi mới vừa nhận ra bản thân thích con trai, nói chính xác hơn. là thích Túc Du.
Tôi không biết vì tôi thích con trai cho nên mới thích Túc Du, hay là vì thích Túc Du mới biến thành thích con trai. Nhưng dù thế nào đi nữa, Túc Du kia, từ lúc nhỏ đã được vô số cô gái yêu thích, chắc chắn là trai thẳng.
Túc Du không nhận quà, các cô gái không có cách nào tặng quà, đành tìm đến chỗ tôi.
Dĩ nhiên, tâm trạng tôi rất phức tạp, nhưng lại không biết làm sao cho phải. Trong số đó có một cô gái điềm đạm nho nhã, vẻ ngoài xinh đẹp, học giỏi, tính cách vừa dịu dàng vừa hào phóng, nhìn mặt nào cũng phải khen hoàn hảo, quan trọng nhất là cô ấy rất thích Túc Du, từng tìm đến tôi vài lần, sau khi tôi xoắn xuýt một lúc lâu, rốt cuộc vẫn giúp cô ấy tặng quà.
Khi đưa quà cho Túc Du, tôi cứ có cảm giác bản thân như một người cha già tận tâm, tự dẫm lên mối tình thầm kín không thể nói ra đầy đau khổ của chính mình, giao Túc Du cho một người tốt đã được sàng lọc kỹ càng.
Tuy nhiên, tên chó Túc Du này hoàn toàn không cảm nhận được ý tốt của tôi, anh thậm chí còn không thèm hỏi cô gái kia là ai, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, nói, cậu muốn tôi ở bên cô ấy?
Tôi nhất thời nghẹn lời, lắp bắp nói, cậu không thích?
Giọng nói Túc Du vẫn lạnh ngắt, nói, được.
Tôi cũng không hiểu “Được” này nghĩa là gì.
91.
Sau đó, Túc Du đi gặp cô gái kia, hẹn gặp ở một quán cà phê gần trường.
Tôi cầm lòng không đậu, lén đi rình coi, cũng là trốn sau bồn hoa phía bên ngoài.
Túc Du khi đó mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, người khác mặc thì trông vừa mập vừa to vừa xấu, trên người anh lại giống như hàng đặt thiết kế riêng, nhìn sao cũng thấy đẹp. Cô gái ngồi đối diện anh rất xinh xắn, hai người ngồi đối diện nhau, phải than một câu kim đồng ngọc nữ. Khiến lòng tôi chua xót khó tả.
Tôi không muốn xem nữa, cúi đầu buộc lại dây giày, định bụng rời đi. Dây giày còn chưa cột xong đã bị người túm cổ áo xách lên, quay đầu nhìn lại, chính là khuôn mặt tuấn tú vô cảm của Túc Du.
Thì… mọe nó muốn đội quần ghê.
92.
Tôi kéo khóe miệng cười gượng, khóe mắt nhìn thấy cô gái ấy đã đi mất, trông có vẻ đang tức giận.
Tôi ngẩn ra, hỏi, cậu nói gì với người ta vậy?
Túc Du: Có sao nói vậy.
Tôi hơi bối rối: Nói cậu không thích cô ấy?
Túc Du: Nói tôi thích con trai, cô ấy không tin.
Tôi hiểu liền, cũng thấy Túc Du hơi quá đáng, nói: Không thích thì không thích, sao phải lấy lý do này chứ? Không cần thiết.
Túc Du nheo mắt, không nói thêm gì, xoay người bỏ đi.
Đã sắp đến ngã tư nhà tôi, tôi phải quẹo rồi. Túc Du vẫn luôn đi trước tôi cuối cùng cũng quay đầu lại, nói, nếu tôi nói thật thì sao.
Trời đã sẩm tối, ánh sáng mờ ảo, chắc hẳn anh không nhận ra cơ thể tôi đã cứng đờ, ngay cả nhịp thở cũng bất ổn.
Tôi gượng cười, nói, mấy chuyện này không nên nói đùa đâu, lỡ thành sự thật thì phải làm sao đây?
Túc Du nói, vậy cậu có mong nó thành sự thật không?
Tôi thở gấp, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, hỏi, nếu tôi mong muốn thì nó sẽ trở thành sự thật sao?
Túc Du nhìn tôi, không nói gì.
Ba giây sau, anh nâng cằm tôi lên, hôn xuống.
93.
Con ma nôn nóng dậm chân: Nghĩ gì vậy! Nghĩ gì vậy! Hồn đâu mau về!
Tôi định thần lại liếc nó một cái, con ma liên tục chỉ vào đầu tôi: Mũ sắp rớt rồi! Tóc giả lệch tới rốn rồi kìa!
Tôi nhanh tay chỉnh lại mũ và bộ tóc giả bồng bềnh bảy sắc cầu vồng rực rỡ của tôi.
94.
Đột nhiên có người vỗ nhẹ vào bả vai tôi, toàn thân tôi lập tức cứng đờ.
Biết sao được, tình huống này quá giống năm ấy, không thể không liên tưởng được.
Tôi không dám thở mạnh, rề rà quay đầu lại.
Kết quả là một nhóc con ú nu, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào mái tóc dài sặc sỡ như rong biển của tôi, bàn tay tội ác còn âm mưu muốn kéo xuống.
Giờ tôi không có tâm trạng đùa giỡn với con nít, giang hai tay làm động tác như hổ ăn thịt người, định dọa nhóc con này đi chỗ khác. Ai ngờ mầm non tương lai này chưa từng bị dọa như thế bao giờ, cái miệng nhỏ nhăn nhúm lại, òa khóc ré, âm thanh ma quái truyền vào tai muốn giác ngộ luôn.
Tôi luống cuống, tay chân cuống cuồng định dỗ đứa bé, nhưng không ổn, ngay cả con ma cũng sốt sắng theo, nói, anh đừng dỗ nữa, đi tìm ba mẹ nó lẹ lên!
Tôi vội nhìn xung quanh tìm người, không ngờ vừa ngước đầu lên——
Nhìn thấy Túc Du kinh ngạc đứng cách đó không xa, nhìn tôi trân trân, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tôi: …………
… Con mọe nó %¥%&H#$^#¥%