Câu Chuyện Hồ Đồ

chương 87

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thái độ của Tiêu Tiêu đối với Hạ Uyên có chút thay đổi, chuyện này rất nhanh đã bị mọi người phát hiện.

Trược kia có thời gian hai người luôn đối đầu gay gắt ai cũng không nhượng bộ một chút, mọi người ở trong văn phòng cảm thấy lo lắng, nhưng nếu bây giờ có ý kiến bất hòa, Tiêu Tiêu cũng có thể nén lại tính tình để nghe người kia nói rõ nguyên nhân.

Tiểu J còn ngạc nhiên phát hiện hai người cùng nhau tăng ca, ngày đó trở về công ty lấy tài liệu, chợt thấy Hạ Uyên cùng Tiêu Tiêu ngồi ăn mỳ ăn liền và ngắm cảnh trên sân thượng, lại còn vừa nói vừa cười rất vui vẻ, bộ dáng giống như trò chuyện với nhau thật vui.

Anh bị hù chết được không?

Hôm sau đi làm không kiềm chế được, anh kéo Tiêu Tiêu qua một bên cẩn thận hỏi thử: “Hiện tại chị cùng Hạ Uyên chung một chỗ tốt lắm hả.”

Tiêu tiêu nhìn cậu một cái: “Cậu hi vọng quan hệ của chúng tôi không tốt sao?”

“Đương nhiên không phải.” Tiểu J cũng rất thông minh, cách tấm thủy tinh trong suốt liếc thấy ánh mắt của Hạ Uyên đang quan sát tình hình bên này, vì thế đánh nhanh thắng nhanh, “Tôi cảm thấy Hạ tổng là người không tệ, hai người không phải là…… hở?”

Tiêu Tiêu nghe vậy lập tức hiểu lời này ám chỉ cái gì, dừng tay đóng tài liệu lại, khi ngẩn đầu vẻ mặt rất nghiêm túc, nói chậm từng chữ sửa lại: “Chúng tôi là đồng nghiệp tốt, không hơn.”

Giọng nói này có chút mất hứng, tiểu J ngẩn người.

Thời gian cậu quen biết Tiêu Tiêu cũng không phải ngắn, ít nhiều cũng biết dường như trong lòng cô có một nút thắt. Làm việc lâu như vậy, cô nhóc kia cũng không phải người chơi không dậy nổi, đại gia hẹn đi quán bar ăn đêm, cô chưa bao giờ từ chối. Chỉ là muốn làm gì đó khác người, vậy thì chưa từng có.

Mà ngay cả thời gian dài như vậy, cũng không thấy cô chính thức quen bạn trai.

Tiểu J còn muốn nói gì đó, Tiêu Tiêu đã khoát tay với cậu: “Đang bận rộn nhiều việc, trở về rồi nói chuyện.”

Bộ dáng này là cố ý lãng tránh làm cho tiểu J càng mơ hồ, mắt thấy cô càng chạy nhanh, đột nhiên trong lòng đã hiểu rõ, hay là trong lòng cô có người?

Bỗng nhiên cảm thấy Hạ tổng đi con dường này sẽ đặc biệt khó khăn.

Tiểu J thông cảm nhìn về phía Boss, bị ánh mắt xơ xác tiêu điều của đối phương dọa sợ, vội vàng đi tới phòng giải khát giả bộ tìm nước uống.

Trừng mắt nhìn anh làm cái gì, anh cũng không phải người trong lòng của Tiêu Tiêu!

_

Hai người trên làm việc ngày càng hợp ý, nhưng chuyện riêng thì không có tiến triển nào, thời gian càng lâu, không biết vì sao đồng nghiệp xung quanh lại nói đùa trêu chọc hai người. Tiêu Tiêu cũng lười giải thích, chính là bộ dáng cười tít mắt, còn Hạ Uyên thì rất bình tĩnh theo dõi cô, cũng không nói bất kỳ ý kiến nào.

Có khi Tiêu Tiêu cảm thấy Hạ Uyên đối xử với mình có chút khác biệt, nhưng tỉ mỉ quan sát thì thấy không hề vượt quá bổn phận.

Thỉnh thoảng Hạ Uyên cũng điện thoại cho cô, hết thời gian làm việc, nhưng phần lớn nội dung vẫn liên quan đến công việc, ví dụ như: “Ngày mai đi tới phòng chụp ảnh, ba giờ chiều, đừng quên.”

Tiêu Tiêu đang dùng bả vai kẹp điện thoại, một tay ra sức với tới cầu chì để kiểm tra, lúc trả lời hơi thở có chút gấp: “Biết, nói………..”

Bên Hạ Uyên yên tĩnh, rõ ràng cũng nghe được giọng của cô không bình thường, âm thanh trầm thấp trong bóng đêm vô cùng mát lạnh: “Đang làm gì?”

“Đột nhiên bị cúp điện, có thể ở đâu bị cháy.” Cô không để ý tới dáng vẻ, vãn duy trì tư thế cũ quả thực có chút khó khăn, vì thế buông cánh tay xuống, trực tiếp quay về phía anh: “Không có việc gì chứ, ngày mai gặp.”

Bên kia không nói chuyện liền tắt máy, đầu óc Tiêu Tiêu có một chút mơ hồ, lập tức bĩu môi nói: “Không có lễ phép.”

Cũng không bao lâu thì cô biết được nguyên nhân mà Hạ Uyên cúp điện thoại, người này cứ như vậy có mặt ở nhà cô, cô có chút hoảng sợ lại có chút mơ hồ: “Làm sao anh——“

Hạ Uyên không nói hai lời liền lấy bút thử điện trong tay cô, ra hiệu với cô: “Lui ra sau.”

“Tự tôi cũng có thể.” Độc thân mấy năm nay, cô đã sớm bị buộc phải tự luyện tập một thân “Võ nghệ”, thật ra thì có cái gì khó đâu?

Đàn ông có thể làm ra, chỉ cần có tâm, phụ nữ cũng có thể học được.

Hạ Uyên không quay đầu lại, thậm chí giọng nói vô cùng nhạt, nhanh chóng đi theo bàn chuyện tựa thời tiết: “Cô là phụ nữ, đứng ở phía sau lưng tôi là được rồi.”

Một câu vô tâm, nhưng đáy lòng người nghe lại dậy từng cơn sóng.

Dáng người Hạ Uyên vốn cao, chân tay lại dài, dễ dàng giải quyết vấn đề, tự nhiên quay đầu trả đồ trong tay lại cho cô: “Về sau có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”

Dừng một chút, anh cười khẽ: “Chúng ta xem như đã là bạn.”

Một câu nói này khiến cho cô muốn từ chối cũng không được, Tiêu Tiêu mấp máy môi, chỉ về phía cửa: “Đi vào ngồi một chút chứ?”

Trên mặt Hạ Uyên lộ ra ý cười càng sâu: “Thuận tiện sao?”

Nói thì nói như vậy, nhưng chân anh đã dẫn đầu bước vào trong, Tiêu Tiêu thấy mục đích của người này quá rõ, là người rất dễ để lộ tâm tư.

Nhưng nói cho cùng, thật ra đây là một người không tệ.

Sau khi Hạ Uyên vào nhà cũng không còn được rãnh rỗi, cô tới quầy pha cà phê, người này tiện tay kiểm tra tất cả đường điện ở nhà cô đều kiểm tra qua một lần. Trong không khí thoang thoảng mùi cà phê, thỉnh thoảng trong phòng khách truyền tới vài tiếng động, nhưng người kia rất im lặng, rất ít khi hỏi cô cái gì.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, trong phòng cô yên tĩnh quá lâu, bất chợt có thêm một người.

Còn là một người đàn ông.

Nếu là trước kia thì cô luôn ghét cảm giác này, bỗng nhiên có người khác giới xa lạ xông vào cuộc sống của mình, bây giờ càng tiến gần hơn, trước mắt tuy rằng không được tự nhiên, ngược lại không còn mâu thuẫn như trước nữa.

Nhưng thật sự muốn cô bước ra từng bước, vẫn còn rất sợ.

¬_

Lúc nghỉ trưa vào ngày hôm sau thì nhận được thư của Ôn Vãn từ máy tính, cô gái kia bị sốt, nếu không nghiêm trọng thì người kia sẽ không dễ dàng nói với Tiêu Tiêu. Đi mua cơm trưa ở gần công ty mang qua, buổi chiều còn có một đống chuyện cần xử lý, cô đưa tay thử độ ấm trên trán Ôn Vãn: “Đến bệnh viện đi.”

Cô gái kia đúng là rất cố chấp, vùi đầu trong chăn: “Chị chính là bác sĩ.”

Tiêu Tiêu lười cả châm chọc: “Có thể giống nhau sao?” Cùng với chuyên môn có sự khác nhau có được không.

Vẫn không thay đổi được Ôn Vãn, cô đưa thuốc cho Ôn Vãn, lập tức chạy về công ty, ai biết lần này không uổng công, ai biết lại để cô phát hiện thì ra Ôn Vãn có mối quan hệ không ít với cậu ba nhà họ Hạ.

Đây không phải là ít, xem ra còn có chút mờ ám.

Đều nói người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc, Tiêu Tiêu liếc mắt một cái liền thấy ánh mắt Hạ Trầm nhìn Ôn vãn có chút không đúng, ơ………. Cô làm sao có thể trơ mắt nhìn chị em tốt mới ra hố lửa lại vào hang cọp được đây?

Phải giới thiệu Ôn Vãn cho Hạ Uyên, thật ra cô suy nghĩ chuyện này rất lâu.

Nhìn sơ thì thấy tính tình Ôn Vãn rất lạnh nhạt, nhưng nội tâm thì vô cùng khao khát được yêu, mà Hạ Uyên thì không cần phải nói tới, tuy rằng thỉnh thoảng có tức giận quá mức, nhưng biết cách quan tâm, quan trọng là chăm sóc người nào.

Thấy vậy, xem ra hai người này rất thích hợp làm một đôi.

Sắp xếp được ngày để Ôn Vãn gặp Hạ Uyên, cô tự trấn an bản thân. Hạ Uyên thường thấy người đẹp, cho nên Ôn Vãn có thế nào thì cũng không quá thấy lễ.

Lúc hẹn gặp Hạ Uyên trước thì cô không dám nói thật, thậ ra con người Hạ Uyên có giá trị thị trường không tệ, bình thường hợp tác với những người nổi tiếng, mỗi lần thấy ánh mắt của anh đều trần trụi hận không thể tự anh đoạt lấy.

Cho nên nếu nói xem mắt, có thể người kia sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi.

Trước khi vào khách sạn mới nhắn tin gợi ý cho anh: chờ giới thiệu người bạn cho anh quen biết.

Lời này nói ra, người thông minh như Hạ Uyên sẽ lập tức hiểu ý, Tiêu Tiêu cân nhắc lại giới thiệu sơ lược tình hình cho Ôn Vãn, bên kia yên tĩnh được năm phút, lúc này mới chầm chậm trả lời lại hai chữ: rất tốt.

Rất tốt?

Tiêu Tiêu nhíu mày cố gắng suy nghĩ kỹ một lúc, vẫn không rõ đây là có ý gì.

-

Chờ khi hai người đó gặp măt, không ngờ là có quen biết, Hạ Uyên gọi Ôn Vãn là “bác sĩ Ôn.”

Trong lòng Tiêu Tiêu sung nghĩ một hồi, rất bình tĩnh làm dịu đi không khí: “Hóa ra hai người biết nhau, vậy rất tốt, không tới mức tẻ nhạt.”

Cô cảm thấy Hạ Uyên nên hài lòng, bởi vì lúc anh cùng Ôn Vãn nói chuyện không thể tốt hơn, nhưng tại sao ánh mắt khi di chuyển qua hướng của cô, lại lạnh lẽo, giống như khối băng vậy.

Toàn bộ quá trình thay đổi, Hạ Uyên cũng chưa từng nhìn đến cô thêm lần nữa, ánh mắt vẫn chuyên tâm dừng trên người Ôn Vãn. Lúc đầu Tiêu Tiêu còn cố gắng tác hợp, chỉ sợ khi tới đây Ôn Vãn luống cuống, ai biết bình thường tính tình Hạ Uyên có thể làm nghẹn chết người đột nhiên biến mất, nói chuyện khéo léo lại thí vị.

Nhìn thấy vậy, chợt cô cảm thấy bản thân rất dư thừa, vì thế lấy cớ đi vệ sinh, thừa cơ trốn đi.

Chỗ khách sạn gặp mặt rất gần công ty, cô đi trở về cũng mất hơn năm phút, nhưng dọc đường đi ánh mặt trời rất nóng, rõ ràng đang đầu mùa đông, tại sao lại buồn bực như vậy?

Trở lại văn phòng liền ép buộc đầu óc mình chú tâm vào công việc, Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm máy tính cách phối màu bản vẽ kì này, nhưng nhìn chăm chú đã lâu cũng chưa tìm ra, lúc này dứt khoát dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ tới tình hình bên kia.

Ôn Vãn tốt như vậy, nhất định Hạ Uyên sẽ thích chị ấy.

Nghĩ đi nghĩ lại bỗng có chút mệt, cô khoát cánh tay lên trán, mơ mơ màng màng bắt đầu ngủ gật, không biết qua bao lâu, bất tình lình trên môi hơi ngứa, cảm giác xa lạ lại có chút quen thuộc, giống như xa cách đã lâu……….. Hôn?!

Trong phút chốc cô mở trừng mắt, trong nháy mắt liền bắt gặp cặp mắt sâu mà ngăm đen.

Cánh tay người đàn ông đỡ sau lưng cô ở trên ghế tựa, dáng vẻ tùy ý, lại mang theo một cảm giác bị áp bức rất mạnh, hơi thở quen thuộc làm cho cô nhanh chóng tỉnh lại.

Mở miệng muốn mắng, anh lại có cơ hội đánh thẳng một mạch, người kia có kinh nghiệm phong phú như vậy, rất nhanh liền đi lên, quấn lấy đầu lưỡi của cô đến tê dại.

Cô không có một chút cơ hội nào để kháng cự, giãy dụa, bị bàn tay khô ráo của anh khống chế vững vàng ở eo, còn tinh tế vuốt ve nơi bí mật.

Từ từ, sức lực toàn thân giống như bị anh hút hết, đầu óc bắt đầu mê muội, giống như đang bay nhẹ nhàng trên mây.

Giây tiếp theo, trên môi bị chà đạp đau đớn.

Người đàn ông này lại dám cắn cô!

Chờ đến cuối cùng anh cũng rời đi, cô thẹn quá hóa giận, gần như suy nghĩ liền đưa tay trả anh một bạt tai: “Hạ Uyên, anh điên rồi!”

Cô không biết vẻ mặt lúc này của mình ra sao, môi dưới nóng bừng, mặt rất nóng, lỗ tai cũng nóng dần lên, toàn thân giống như có lửa thiêu.

Người đàn ông kia hơi nghiêng đầu, da của anh vốn trắng nõn, móng tay cô cào qua nơi nào thì lập tức nơi đó có vài vết máu, đặc biệt còn chảy ra những giọt máu rất nhỏ.

Thật ra một giây này Tiêu Tiêu có chút hối hận, cần gì chứ? Cũng không phải đang đóng phim.

Nhưng cũng đã đánh rồi, dù sao cũng không đến mức hơn nữa nói thêm “Xin lỗi” đi? Huống chi, cô rất tức giận.

Hạ Uyên chậm chạp quay trở lại, đối với cái tát này của cô chẳng có phản ứng gì.

Giờ phút này anh vô cùng bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh khiến người ta sợ hãi, chốc lát, khóe miệng hiện lên ý cười nhợt nhạt: “Là điên rồi.”

Thật sự, bị cô ép đến sắp điên rồi.

Lông mày Tiêu Tiêu nhíu lại càng sâu, Hạ Uyên tiến tới càng gần, hô hấp dừng ở môi cô, thản nhiên, lướt nh/ẹ một chút qua khóe môi cô: “Quan tâm vấn đề cá nhân của tôi như vậy, làm thế nào để cảm ơn cô đây?”

Ngẩn đầu quan sát, trực giác của cô cảm thấy người này đang mất hứng.

Quả nhiên đáy mắt anh tối đen như mực, một chút ý cười đều không có, thật ra rất ít khi Hạ Uyên bày tỏ cảm xúc trực tiếp như vậy, cho nên bất tri bất giác Tiêu Tiêu nghĩ, mình đã chọc tới người đàn ông này.

Cô nuốt nước miếng một cái, cẩn thận quay đầu: “Không cần cảm ơn, tôi cảm thấy anh cùng tiểu Vãn……….. Rất thích hợp.”

Lời kia vừa nói ra, tại sao cô lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh xuống dưới khác với bình thường, giọng nói Hạ Uyên cũng lạnh như băng, lại còn có vài phần cười khẽ: “Có đúng không?”

-

Đây là câu cuối cùng mà Hạ Uyên nói với cô cho đến máy ngày nay.

Mọi người rảnh rỗi không được mấy ngày, rất nhanh liền phát hiện hai người này cãi nhau và mâu thuẫn, hơn nữa tình huống lần này lại sang tới đây, tính tình tổng giám đại nhân ngày càng lạnh nhạt thờ ơ, còn vô cùng dễ dàng nổi nóng.

Thừa dịp tổng giám đến phòng địa chấn, tiểu J mượn cơ hội tới gần Tiêu Tiêu: “Chị thật sự có bản lĩnh, còn tưởng rằng hiềm khích trước kia của chị và anh ta đã biến mất, thì ra là thêm một hiềm khích rất lớn.”

Vẻ mặt Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn cậu.

“À, nhất định là chị nhìn thấy anh ta lôi kéo lòng người, vì thế cố ý khiêu khích anh ấy, chị xem bộ dáng hiện tại của tổng giám, ở trong công ty ai mà không sợ anh ấý chứ.” Tiểu J nói xong còn giơ ngón tay cái lên với cô: “Chiêu này thật là, rất lợi hại!”

Tiêu Tiêu không nói mà cho cậu một ánh mắt xem thường, cái này cũng chẳng là gì đâu.

Thấy cô không nói lời nào mà muốn đi, tiểu J đuổi theo: “Chị yêu, tiết lộ chút đi, tóm lại là làm sao vậy?”

Đáy mắt cậu lóe lên tia hưng phấn, Tiêu Tiêu đưa tay ôm lấy vai cậu, vô cùng dịu dàng cười nói: “Hai ngày này có một case phải đi một chuyến tới Thông Châu, nếu không, cậu đi?”

Vẻ mặt tiểu J khóc không ra nước mắt: “Tiêu Tiêu, chị bị tổng giám làm cho hổng rồi!”

Tiêu Tiêu vỗ vai cậu rồi rời đi, xoay người nháy mắt, màu sắc con ngươi dần nhạt xuống.

Phiền não, trước giờ chưa có phiền não.

Mấy này qua trong đầu cô không có bất cứ chuyện gì, chỉ suy nghĩ câu nói của Hạ Uyên, anh cười vô cùng lạnh nhạt: “Tự nhận là hiểu rõ tôi, nếu hiểu rõ như vậy, tại sao lại không thấy được tôi thích em.”

Tiêu Tiêu suy nghĩ, trong lòng không khỏi dâng lên từng cơn sóng, Hạ Uyên thích cô, nhưng làm sao có thể? Chuyện vừa gặp đã yêu không có khả năng xảy ra trên người cô hoặc anh, lâu ngày nảy sinh tình cảm càng không thể, hai người bắt đầu trở nên rất tệ.

Vậy, rốt cuộc là từ khi nào?

Tiêu Tiêu rối trăm mối vẫn không có lời giải, mắt nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt của Hạ Uyên, bật thốt ra một câu: “Đồ vô lại, nói nửa câu liền phát cáu.”

Hạ Uyên không quan tâm tới cô, đương nhiên da mặt Tiêu Tiêu cũng không dày tới mức đi lấy lòng anh, hai người này vẫn xảy ra chiến tranh lạnh kì lạ như vậy.

Cho tới tối hôm đó, Tiêu Tiêu nhận được một chiếc điện thoại.

Tác giả có lời muốn nói: quá muộn, quả nhiên bị mọi người thuyết phục không viết cái kia….. thực có lỗi, ta cố gắng viết chương tiếp theo, sau đó bên ngoài mẹ Tiêu lo lắng, nhất định sẽ viết tiếp ╭(╯╰)╮

Truyện Chữ Hay