Câu Chuyện Hồ Đồ

chương 81

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm trước hôn lễ, Ôn Vãn cứ trằn trọc mãi không thể nào ngủ được, dựa theo phong tục quê nhà thì đêm nay cả hai không thể gặp nhau được, vì vậy cô đã sớm bị Lâm Hữu Trân đón về nhà rồi.

Không biết là do thay đổi giường nên không ngủ được hay do gần đây đã quen có người bên cạnh, đầu óc rất rõ ràng. Cứ ngỡ rằng đã trải qua một lần hôn nhân thì sẽ không khẩn trương nữa, nhưng Ôn Vãn phát hiện lần này còn lo lắng hơn so với lần trước, lúc thì lo lắng ngày mai tâm trạng mình không tốt, khi lại lo lắng ngày mai sẽ xảy ra vấn đề…

Điện thoại di động bên cạnh gối hơi sáng lên, là tin nhắn đến từ Hạ Trầm, rất đơn giản chỉ có một từ: Ừm?

Ôn Vãn bĩu môi một cái, nơi đáy mắt lộ ra ý cười: Thế nào?

Bên kia cũng trả lời rất nhanh: Thử xem em đã ngủ chưa.

Tưởng tượng ra giờ này anh cũng khẩn trương giống cô, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn, ngón tay di chuyển nhanh hơn: Anh khẩn trương à?

Có lẽ Hạ Trầm cảm thấy thật mất mặt, vô cùng đơn giản vắn tắt bộc lộ cảm xúc: Cút.

Ôn Vãn bĩu môi, càng ngày càng cảm thấy Hạ tiên sinh kiêu ngạo rồi, suy nghĩ một lát đánh bốn chữ: Nhanh chóng ngủ đi.

Cô trở mình chuẩn bị đi ngủ, điện thoại lại rung nhẹ một hồi, lần này nội dung dài hơn một chút, cô xem xong mà viền mắt nóng lên: Cám ơn em đồng ý lấy anh, trừ tình yêu, cuối cùng anh cũng có nhà rồi.

Nghĩ lại cảnh ngộ của anh trong mấy năm qua, cô có chút đau lòng, khịt khịt mũi: Kích động như vậy, ngày mai mắt em sưng lên, anh phải chịu trách nhiệm đó.

Hạ Trầm nhìn vào màn hình điện thoại, cúi đầu cười một tiếng: Em có xấu hơn thì anh cũng nhất định cưới rồi.

Lần này đổi lại là Ôn Vãn tức giận, trực tiếp gửi một icon ‘tạm biệt’.

Một lúc sau điện thoại không có phản ứng, Ôn Vãn nghĩ Hạ Trầm đã ngủ, ai ngờ vừa mới nhắm mắt thì có điện thoại gọi thẳng tới, trong bóng đêm giọng nam trầm thấp cực kỳ mê người: “Anh nhớ em.”

Cô mím môi cười, lật người cuối đầu mắng một câu: “Thây ma.”

“Không ôm em thì ngủ không được”. Người này hoàn toàn không biết ngượng ngùng là gì, tiếp tục nói những lời ngấy đến chết người.

Ôn Vãn thực ra cũng nhớ Hạ Trầm, mấy ngày nay hai người gần như như hình với bóng, đột nhiên tách ra như vậy nên có cảm giác trống trải, nhưng trên thực tế thì tách ra còn chưa tới h đâu. Trên mặt cô hơi nóng lên, nhỏ giọng trả lời: “Em cũng nhớ anh”.

“Chúng ta chơi một trò chơi nhé?”

Ôn Vãn có chút không theo kịp tiết tấu của Hạ Trầm, sững sờ hỏi ngược lại: “Trò chơi gì?”

Âm thanh của Hạ Trầm kìm nén mấy phần, khàn giọng nói: “Yêu qua điện thoại.”

Ôn Vãn trả lời anh bằng cách trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng còn oán hận mắng một câu “Lưu manh”.

-

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tiêu liền chạy tới, giao đứa bé cho mẹ Tiêu, cô một mực trang điểm lại cho Ôn Vãn, nhàn rỗi cũng là đi đi lại lại trong phòng, bộ dạng đứng ngồi không yên. Ôn Vãn không nhịn được cười cô: “Sao còn khẩn trương hơn người kết hôn là mình vậy?”

Tiêu Tiêu liếc Ôn Vãn một cái: “Nhất định khẩn trương rồi, lần trước biết rõ tên Cố Minh Sâm kia không phải chồng cậu, lần này ý nghĩa rõ ràng là không giống nhau.”

Ôn Vãn giật mình, kéo Tiêu Tiêu ngồi xuống ngay bên cạnh, kìm lòng không nổi tựa đầu lên vai Tiêu Tiêu: “Chờ Hạ Uyên trở về, hai người cũng phải bổ sung hôn lễ đi, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Tiêu Tiêu không có trả lời ngay, ngược lại vỗ đầu cô một cái: “Ơ, kiểu tóc hư rồi”.

Trong lòng Ôn Vãn có chút chua xót, Tiêu Tiêu là người tốt như vậy, ngược lại cho tới bây giờ cũng không có một hôn lễ chính thức, Hạ Uyên thiếu Tiêu Tiêu thật sự quá nhiều.

Làm sao Tiêu Tiêu không biết Ôn Vãn đang nghĩ lung tung cái gì, đành nói sang chuyện khác: “Sao dâu phụ còn chưa tới nhỉ?”

Vừa dứt lời thì cánh cửa đã bị đẩy ra, Bái Bái mặc lễ phục màu trắng ôm bó hoa cô dâu đi tới, một khoảng thời gian không thấy, Ôn Vãn suýt chút nữa không nhận ra cô. Cô nhóc này trổ mã càng ngày càng xinh đẹp rồi.

“Đều do Phùng Tước, ban đầu em đã chọn xong lễ phục nhưng anh ấy lại không cho mặc, tạm thời lại mua thêm nữa, lúc này mới đến chậm.” Trên mặt Bái Bái có chút tức giận, dáng vẻ mất hứng, nhưng vẫn vô cùng lễ phép nghiêng người ôm lấy Ôn Vãn, “Chúc mừng chị.”

Ôn Vãn cười nói cảm ơn, rồi lại giới thiệu sơ qua cho Tiêu Tiêu cùng Bái Bái làm quen, kế tiếp chính là hai người Tiêu Tiêu và Bái Bái họp bàn bắt đầu lên kế hoạch làm khó Hạ Trầm như thế nào.

Tiêu Tiêu hung tợn nghiến răng: “Lần trước Hạ Trầm chê bai cục cưng nhà mình nói chuyện quá chậm, chúng ta để cho anh ta hát nhạc thiếu nhi có được không?”

Bái Bái sờ sờ cằm: “Lợi cho anh ta quá rồi, bình thường lão ấy áp bức Phùng Tước, không bằng để cho anh ta hít đất cái, buổi tối mệt mỏi đến mức không còn thể lực động – phòng?”

“ cái đối với anh ta mà nói chắc chưa đủ thành ý đâu nhỉ?”

“Vậy thì cái.”

“……...” Ôn Vãn nghe mà cái trán cứ giật giật, hai người này cũng quá bao che khuyết điểm rồi.

Kết quả Hạ Trầm liền giải quyết rất đơn giản, anh tìm mẹ Tiêu trấn giữ, dĩ nhiên trong lòng bà còn ôm cục cưng mặc lễ phục nhỏ xinh, chỉ cần cục cưng vừa khóc, Tiêu Tiêu lập tức không giữ chữ tín mở của phòng lao ra. Bái Bái lại càng đơn giản, Phùng Tước tựa ngay cửa ra vào nói ba chữ, cô liền ngoan ngoãn mở cửa.

Nhìn hai người này, thật sự không có nguyên tắc rồi! Hạ Trầm liền dễ dàng ôm được mỹ nhân về, còn ở bên tai cô cười nhẹ, nói một câu: “Anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi, ai có thể ngăn được chứ?”

Ôn Vãn tựa vào lồng ngực rắn chắc của Hạ Trầm, rõ ràng có thể cảm giác được nhịp tim trầm ổn, tĩnh lặng của anh, vòng tay càng siết chặt, môi đỏ mọng dán lên bên tai anh: “Em cũng chờ thật lâu, bây giờ mới đợi được anh đến.”

Anh nhìn cô chằm chằm, không khống chế được, cúi người chặn lại cái miệng nhỏ nhắn mê hoặc người của cô.

-

Hiện trường hôn lễ, Cố Minh Sâm lại thật sự dẫn theo người phụ nữ tới đây. Từ đầu đến cuối đối phương dịu dàng im lặng đứng bên cạnh anh ta, vẫn mỉm cười đúng mức, rất ít khi sẽ vô ý chen lời vào, lúc nhìn người thì khóe mắt hơi rủ xuống, cũng là dáng vẻ thực thoải mái.

Ôn Vãn quan sát một hồi, càng xem càng cảm thấy quen mắt, đợi cô gái đó đi phòng vệ sinh, có cơ hội liền bắt lấy Cố Minh Sâm truy hỏi: “Cô ấy còn đáng tin hơn những người trước kia của anh, nhưng sao có cảm giác từng gặp qua vậy nhỉ?”

Khó có được lúc Ôn Vãn nhiều chuyện một lần, Cố Minh Sâm có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn là nói sự thật: “Là chị của Ngô Địch.”

“…..” Sự thật là như vậy sao? Khó trách vừa rồi lúc nói tên cảm giác có chỗ nào không đúng.

Cố Minh Sâm vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của Ôn Vãn, lập tức nhíu mày: “Đừng nghĩ lung tung, sau lần chân em bị thương, cô ấy có xuất hiện một lúc, sau này lại gặp được ở nước ngoài.”

Anh ta cân nhắc một lát, nói tiếp: “Cảm thấy hợp ý thôi, chỉ là bạn bè, vừa nhìn Ngô Diểu đã biết không hợp khẩu vị của anh rồi.”

Miệng Ôn Vãn há thành hình chữ ‘O’ nhỏ, sao cô vừa mới thấy được Ngô Diểu đã cảm thấy đây là kiểu Cố Minh Sâm thích chứ? Như nghĩ tới cái gì cô liền gật đầu, biểu hiện là đã hiểu: “Quan hệ này có chút loạn, tôi xem dáng vẻ chị ấy rất tốt mà.”

Cố Minh Sâm cười nhạo: “Em đổi nghề qua xem tướng à?”

Ôn Vãn bĩu môi, âm thầm chắc lưỡi: “Dù sao tôi cũng không coi trọng anh của trước kia một chút nào. Nếu không tôi giới thiệu cho anh một người nhé?”

“Ngàn lần đừng, em giới thiệu những người kia, mỗi người đều rất phiền.”

“Chậc, cuộc sống thư thế, anh muốn náo loạn đến khi nào?”

Cố Minh Sâm cũng không cảm thấy có lỗi một chút nào, dửng dưng nói: “Anh là người thích chủ động.”

Ôn Vãn ghét bỏ nhìn anh ta chằm chằm, khinh thường cái tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được. Cố Minh Sâm nhìn cô một cái, ngược lại đưa tay giúp cô vén vén lụa mỏng trượt đến đầu vai, cảm thán nói: “Hôm nay em rất đẹp, so với trước kia …..Còn đẹp hơn nhiều.”

Ôn Vãn đương nhiên biết anh ta nói “Khi đó” là chỉ lần đầu hai người tổ chức hôn lễ, bên má lộ ra lúm đồng tiền, cố ý đùa: “Bởi vì khi đó anh chưa từng để mắt đến tôi mà.”

Vẻ mặt Cố Minh Sâm hơi phức tạp, dừng một chút, vô cùng thành khẩn gật đầu một cái: “Nhiều năm như vậy, anh nợ em một câu xin lỗi. Tiểu Vãn, nhất định phải sống thật hạnh phúc cho anh xem.”

Ôn Vãn chớp mắt nhìn, vẫn là bộ dạng cười tít mắt từ đầu đến cuối: “Tôi chấp nhận, cho nên về sau anh cũng đừng suy nghĩ lung tung. Tốt nhất là tìm một người kết hôn sinh con đi, dì vẫn chờ đấy.”

Cố Minh Sâm cười cười, đúng lúc nhìn thấy Ngô Diểu mời Đình Đình đi đến đây, ánh mắt thản nhiên lướt qua gương mặt thanh tú của Ngô Diểu, không có nói tiếp, chỉ nhấp chút rượu đỏ trong ly ở trên tay.

-

Hôn lễ đều do một tay Hạ Trầm chuẩn bị, tổ chức tại bờ biển, ngay cả áo cưới của Ôn Vãn cũng là do một tay anh tìm chuyên gia về thiết kế. Có thể nhìn ra được anh rất có tâm, trong toàn bộ quá trình không ngừng vui mừng ngạc nhiên, anh lại còn mời thầy giáo Lâm và Hỉ Châu cùng đến đây. Ôn Vãn vốn là người không có bạn bè cũng như người thân, giờ phút này nhìn thấy được gương mặt quen thuộc, khóc đến trôi hết lớp trang điểm.

“Người xấu, anh nhất định phải để cho em khóc có phải không?” Cô núp ở bên vai anh lau nước mắt, càng lau lại càng rơi nhiều nước mắt.

Hạ Trầm im lặng thở dài, nhưng lại cúi đầu hút hết tất cả nước mắt trên mặt cô, tỉ mỉ hôn: “Anh muốn tất cả những người em quan tâm đều chứng kiến vẻ hạnh phúc của em, cũng làm chứng cho lời hứa của anh, anh nói sẽ cho em hạnh phúc, đây không phải là một câu nói đùa.”

Gió biển như có linh tính hiểu được lời anh nói, đem từng chữ khắc sâu vào tận đáy lòng cô, cô không nháy mắt nhìn anh chằm chằm, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “Hạ Trầm, quá hạnh phúc, em sẽ sợ hãi.”

Cô đã từng trải qua hạnh phúc nhưng quá ngắn, đặc biệt là sau khi từng bị người làm tổn thương, cho dù hòa thuận thì vẫn còn tràn ngập cảm giác không an toàn. Giờ phút này thật sự quá hạnh phúc, tất cả giống như đưa cô lên tầng mây, thật sự rất sợ cảm giác đột nhiên rơi xuống lần nữa.

Hạ Trầm nhìn hốc mắt cô đỏ lên, mọi thứ đều không cần nói, chỉ là đặt lòng bàn tay của cô áp vào ngực mình: “Em chỉ cần yên tâm đợi ở bên cạnh anh, những chuyện khác, anh sẽ dùng nơi này để chứng minh.”

Trong tay cô còn cầm hoa cưới, ra sức nhón chân, tay còn lại vững vàng vòng qua cổ anh, nghẹn ngào đứt quãng nói ra một câu: “Cám ơn, còn có ….. Em yêu anh.”

Ba chữ phía sau hoàn toàn làm cho Hạ Trầm sững sờ, tế bào toàn thân giống như bắt đầu sôi trào lên, vì ba chữ này, e rằng anh thật sự muốn vui vẻ chịu đựng cả đời.

Dưới sự chứng kiến của bạn bè cùng mục sư, Cố Minh Sâm yên lặng nhìn hai người vừa mới nói xong lời thề ở trên đài, cho đến khi người bên cạnh nhỏ giọng mở lời hỏi: “Hối hận sao?”

Cố Minh Sâm không có trả lời ngay, mãi đến khi thấy Hạ Trầm từ từ đeo nhẫn vào ngón tay của Ôn Vãn, trái tim nhói đau, lúc này mới khàn giọng trả lời: “Nếu như cô ấy sống tốt, có gì phải hối hận.”

Ngô Diểu bất ngờ nhìn anh ta một cái, phát hiện thật ra anh ta cũng không phải người lụy tình như bên ngoài vẫn nói…

------

Hạ tiên sinh động phòng thật sự không tính là quá vui vẻ, tiến triển được một nửa đúng vào thời điểm chết người, dì cả của Hạ phu nhân lại không nể tình mà ghé thăm. Ôn Vãn cũng cảm thấy lúng túng, khó trách cô cảm thấy đêm nay có cái gì đó không đúng, ẩm ướt phía dưới làm cho người ta đỏ mặt, đến khi phát hiện bất thường thì hai người đang ở độ cao nửa vời.

Hạ Trầm thấy tình thế khó xử của cô, cuối cùng vẫn ôm cô vào phòng tắm rửa.

Ôn Vãn cũng không dám nhìn sắc mặt anh, đàng hoàng bọc áo choàng tắm đứng ở một bên không lên tiếng, chờ anh thử độ ấm của nước vừa phải, liền không nói một lời đi ra ngoài tìm quần áo để cho cô tắm rửa, sắc mặt kia thật sự đen đến mức dọa người.

Ôn Vãn đau xót mà thở dài thành tiếng, người nào đó dục – cầu bất đạt là lúc đáng sợ nhất, tối nay ngàn vạn lần đừng chọc tới anh ấy.

Cô tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Hạ Trầm cũng đã ở một phòng khác tắm xong, mái tóc ướt sũng còn nhỏ nước xuống đất, ngồi trên giường buồn bực thường xuyên thở dài.

Ôn Vãn đánh bạo liếc gốc đùi của anh, bởi vì mặc áo choàng tắm nên không nhìn rõ tình hình bên trong như thế nào, cầm khăn mặt đi qua, ngồi xổm ở bên cạnh lau tóc cho anh.

Hạ Trầm không tiếng động quay đầu nhìn cô, đáy mắt đen nhánh bắt đầu khởi động mạch nước ngầm, lại đưa tay kéo cô vào trong lòng, lòng bàn tay ấm áp dừng lại trên bụng cô: “Đau không?”

Còn nhớ đau bụng kinh là tật xấu của Ôn Vãn, lực đạo bàn tay to vừa phải thay cô xoa bóp, tâm tình thoải mái khiến cô nhắm mắt ngủ, gối đầu lên lồng ngực của anh, thoải mái thở dài: “Em còn tưởng rằng anh đang tức giận chứ.”

“Cho anh là cầm thú sao?”

Giọng điệu của Hạ Trầm vẫn như trước, không được tốt lắm, Ôn Vãn cười khúc khích: “Chẳng lẽ không đúng.”

“Cô gái đáng ghét này.” Đôi tay gian xảo của anh lại bắt đầu không thành thật, Ôn Vãn cũng biết anh vô cùng khó chịu, hơn nữa đêm nay đặc biệt không giống với lúc trước. Trước kia anh cũng đã nhịn rất lâu không có muốn cô, chính là để chuẩn bị cho tối nay.

Trong lòng cô cảm thấy mềm nhũn, bỗng nhiên trượt xuống từ trên đùi anh, từ từ ngồi xổm ở phía trước người anh.

Hạ Trầm nhìn động tác của cô, cái miệng kiều diễm lúc đóng lúc mở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn chạm tới địa phương yếu ớt kia, hầu kết của anh liền động nhẹ: “Em.....”

“Phần thưởng cho anh.” Cô nói xong thì tay đã di chuyển đi lên, học theo sự hướng dẫn lần trước của anh ở trong xe, chậm rãi vân vê, chậm rãi bao bọc.

Hạ Trầm hít vào một ngụm khí lạnh, khàn giọng nói: “Thưởng cho anh, cái gì?”

Ôn Vãn thử ngậm vào một chút, miệng lập tức vừa đau lại vừa trướng, rồi chầm chậm nhả ra, bên môi hiện ra sợi chỉ bạc trong suốt, đôi mắt yêu kiều mang chút hờn giận, nhìn về phía anh: “Anh cũng đã cho em một gia đình, mang đến cho em một tình yêu tốt nhất, cho nên, em cũng muốn cám ơn anh.”

“Hạ Trầm, cám ơn anh khi đó đã không buông tay em.”

Đêm còn dài, hạnh phúc, giờ mới bắt đầu.............

Tác giả có lời muốn nói: còn có thể viết thêm một chương ngoại truyện về cục cưng T.T bản chính đã viết xong cùng với chương này, nhưng bây giờ quá muộn, cho nên ngày mai sã viết một chương nho nhỏ

Hiện tại mọi người có thể hủy bỏ tự động đặt ha, chương sau bắt đầu ngoài ra còn có hai ngoại truyện, sợ có chị em nào mua được không thích, bày tỏ ghét bỏ ta nói nhiều, khụ khụ

Truyện Chữ Hay