Trans: Toi tên Khánh
Editor: Loli666
==========================
Dư luận về việc tỏ tình cuối cùng cũng dần lắng xuống, và giờ học đã kết thúc. Theo như những gì mà 'bạn trai' của tôi, Iruma-kun đã yêu cầu, tôi đi tới trước cổng trường. Cậu ấy nói rằng muốn giới thiệu tôi với bạn của mình và mấy chuyện khác...Ba người này được gọi là Bộ ba đặc biệt tại trường. Chỉ đi ngang qua họ thôi cũng đủ khiến những học sinh khác cảm thấy khó xử và sợ hãi.
"Asahina-san, để tớ giới thiệu với cậu. Đầu tiên, tên đeo kính này là Namikawa Shun, bạn thuở nhỏ của tớ."
"Rất vui được gặp cậu. Tên tôi là Namikawa. Đối xử tốt với tôi nhé."
Cả ba người này dường như đã quen với ánh mắt từ những người xung quanh, Namikawa-kun giới thiệu bản thân bằng vẻ mặt điềm tĩnh và nụ cười tràn đầy sinh lực.
"Còn tên này đã ở đây từ trước nhưng mà tới đây cho có thôi. Hắn là chiến hữu xấu tính của tớ, tên là Bizen Ryouichi.”
"Tôi tên Bizen. Rất vui được gặp cô."
"R-rất vui được gặp mọi người...Mình tên là Asahina Wakaba.”
"Ôi, cậu được đặt tên là Asahina Wakaba ư? Cái tên đó nghe dễ thương hệt như cậu vậy."
"Khoan, mày không biết à?" Mắt Namikawa mở lớn ngay khi Iruma-kun nói vậy.
"À thì, tao còn chả biết cậu ấy trông thế nào trước khi gặp nhau hôm nay cơ mà. Sao có thể trách tao được chứ?"
"Đúng, đúng." Bizen gật đầu.
Có vẻ, Bizen-kun cũng không nghi ngờ gì về 'trò chơi' mà chúng tôi đang gặp phải…Tôi cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm.
"Hiểu rồi...chà, dù sao thì, tôi thấy mừng cho cậu đó. Chúc mừng nhé, Haruto-kun."
"Dù vẫn chưa cảm thấy hài lòng lắm nhưng tao sẽ cổ vũ mày, Haruto"
"H-hai người. Cảm ơn nhiều lắm!"
Iruma-kun được hai người họ vây quanh, nhận được những lời động viên và chúc phúc. Tôi chứng kiến khung cảnh rực rỡ trước mắt ấy trong khi tuyệt vọng giấu đi cảm giác tội lỗi bên trong mình.
"Giới thiệu xong xuôi rồi đó, giờ chúng ta rời khỏi đây thôi."
"Thật ra thì kẻ ngoài cuộc nên rời đi mới phải."
Cả hai đặt tay lên vai Iruma-kun và rồi bước đi.
"Hử? Bỏ đi nhanh dữ vậy? Tụi bay có thể đi cùng mà." Cậu ấy phàn nàn.
"Tao còn phải đi tập luyện."
"Đây thì cần làm mấy việc vặt. Vậy nên, Asahina-san, hẹn gặp cậu vào ngày mai."
"Mai gặp!" Iruma-kun vẫy tay chào 2 người kia khi bóng họ dần rời xa.
“Các cậu trông có vẻ thân thiết.”
“Ừ thì, họ cứ bám lấy tớ mặc cho tớ có muốn hay không. Bởi có thể nói cho họ bất cứ điều gì nên điều đó rất tuyệt với tớ.” Cậu ấy nói, với vẻ mặt như thể đang khoe khoang.
...thật lòng, tôi thấy vô cùng ghen tỵ.
“V-Vậy...Chúng ta có nên về nhà luôn không?”
“Ah, ư-ừm.”
Tôi cúi gằm mặt xuống, ngay khi vừa chuẩn bị đi về, tôi cảm thấy được ánh nhìn của ai đó đang chiếu thẳng vào lưng. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Từ chỗ đang đứng, tôi có thể nhìn rõ dãy phòng học năm nhất. Khuôn mặt của ‘cô ấy’ hiện rõ[1] , người đang nhìn chúng tôi qua cửa sổ.
“Nanase-san…”
Ánh mắt ấy, cái nhìn của cô đang găm thẳng vào ngực tôi, nhìn tôi như thể đang muốn thúc dục tôi làm ‘chuyện đó’.
“Um, sao vậy?”
“K-không, không có gì đâu!” Đầu tôi quay cuồng và nhìn về phía Iruma-kun đang tỏ vẻ khó hiểu.
Trên đường về nhà, Iruma-kun tán chuyện với tôi dù trông rất dè dặt. Chủ đề hầu hết là về những việc liên quan đến trường, và phần lớn là về 2 người tôi mới gặp. Tay cậu ấy cử động rất nhiều để khiến cho câu chuyện trở nên hài hước hơn. Nếu phải đoán thì, Iruma-kun đang cố giúp tôi thấy vui lên. Nhưng, điều duy nhất tôi có thể làm là gật đầu một cách trống rỗng và nói mấy câu cụt lủn.
Tôi không thể nói cho cậu ấy biết rằng bản thân bị bắt nạt ở trường được. Nhưng mà, nói dối về cuộc sống học đường của mình cũng không phải là lựa chọn tốt, tôi không hề biết cậu ấy biết mình tới đâu. Với Iruma-kun, tôi hẳn là một người bạn gái nhạt nhẽo. Cuối cùng, chủ đề lại chuyển sang chương trình TV, gu âm nhạc hoặc khu phố mà chúng tôi đang sống.
Chắc là ổn rồi. Mặc dù có thấy hơi do dự khi cho cậu ấy biết địa chỉ nhà, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Do vậy, tôi đã thành thật trả lời những câu hỏi mà Iruma-kun đưa ra.
“Hừm, tớ hiểu rồi. Vậy ra là nhà cậu ở gần đây, Asahina-san.”
“Ừ-ừm. Chỉ cách đây một đoạn nữa thôi.”
Cuối cùng cũng đã tới lúc phải tách ra. Nhà cậu ấy cách đây hai ga, vậy nên tôi có thể nói lời tạm biệt ngay lúc này. Nghĩa là việc của hôm nay đã kết thúc. Chỉ còn một ‘nhiệm vụ’ nữa thôi thì tôi sẽ được giải thoát. Cậu ấy hỏi có nên đưa tôi về nhà không nhưng tôi đã lịch sự từ chối.
“Vậy thì gặp cậu ở trường ngày mai nhé!” Iruma-kun nói lời từ biệt.
“A…”
“Hửm? Bộ có chuyện gì sao?”
Câu trả lời của tôi chả có ý nghĩa nào khiến Iruma-kun nghiêng đầu bối rối. Nói thẳng ra, tôi muốn nói lời tạm biệt cho ngày hôm nay. Nhưng, còn một chuyện tôi phải nói với cậu ấy, một ‘nhiệm vụ’ tôi phải hoàn thành.
“À-à thì...ừm...Ngày kia. Tức thứ Bảy ý, cậu có rảnh không vậy?”
“Thứ bảy á? Err, tớ nghĩ là có đó. Có chuyện gì sao?”
Tôi đã mong cậu ấy sẽ bận. Nhưng trái ngược với mong đợi của tôi, điều ước ích kỷ đó lại không thành hiện thực. Đã đến nước này rồi thì phải làm thôi. Tôi hít lấy một hơi thật sâu.
“Ể?”
“---Liệu cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ?”