"Anh có muốn tham gia cùng tôi không ?”
Ta chợt cao giọng. Ta hơi ngạc nhiên.
Ta tưởng mình đã bị kết án tước mất quyền của hội, nhưng giờ ta đang được các Hiệp sĩ mời gọi...
Cái quái gì đang diễn ra vậy !?
“Ừm, ý ông là gia nhập Đoàn hiệp sĩ à…?”
Nhưng Doll lắc đầu và tiếp tục.
“Với thành tích chiến đấu trong quá khứ của anh, tôi rất muốn làm điều đó... Tuy nhiên, Lioneng của tôi, nơi coi trọng phả hệ và sự lịch sự, gần như không có cơ hội chấp nhận cho Thú nhân. Chà, có một trường hợp trong quá khứ. Có một cái, nhưng đúng vậy.”
Với những bước đi rất chậm rãi, Doll bước về phía cửa sổ.
"Bây giờ tôi thực sự hạnh phúc...Rush-kun."
"Hả ? Ta chẳng thấy vui hay buồn chút nào cả."
"Hehehe... đừng tức giận quá. Đúng vậy, ngoài tôi ra vẫn chỉ có một số người trong lâu đài Lioneng biết chuyện đó. Tuy nhiên, hôm nọ một người trong số họ đã say rượu và chết đuối."
Ta cảm nhận được nó bằng trực giác. Đó là về Asti...! Nhưng là gì?
"Anh vẫn chưa hiểu...? Là về vết sẹo trên mặt anh."
"A... vết sẹo này !?" Ta không ngờ Lorenta lại nhìn thấy nó và cho rằng ta là một Thánh tử, hay bằng cách nào đó có vết sẹo này ra !?
“Đúng vậy, đó là Thánh tích của Dinare !”
Trời má. Đây có phải lại là một trong những người bằng cách nào đó tin rằng ta là Thánh tử không ? Ta thực sự mệt mỏi...
Nhưng ta không hiểu lắm. Ngay cả khi vết sẹo này là bằng chứng của Dinare, nó sẽ có giá trị thế nào ? Ta đã hỏi Doll về điều này.
"Hmm... Đúng vậy, chẳng trách các anh không biết. Và đó là một bí mật hàng đầu mà ngay cả Giáo hội Dinare cũng không biết."
Sau khi nói thêm rằng đó là điều mà chỉ có nhà vua và đoàn tùy tùng của ông biết, Doll chậm rãi nói.
"...những ai có dấu thánh của Dinare, và những ai được ngài công nhận, sẽ có được sự sống và của cải vĩnh cửu."
"Tài sản và cuộc sống vĩnh cửu, cho ta...?"
"À, đúng... nhưng ở một nơi quen thuộc như vậy. Chúng tôi thật ngu ngốc khi tin rằng những sinh vật có dấu ấn sẽ là con người trong một thời gian dài."
Có vẻ như người dân ở đây chỉ có định kiến rằng con người sẽ kế thừa di sản của Dinare... Ta không biết đó là điều tốt hay điều xấu, nhưng kể từ thời điểm đó trở đi, Thú nhân chúng ta không còn nghĩ tới trong giới cao tầng. Ta cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
"Anh biết không ? Tôi muốn có anh làm bạn. Bây giờ tôi có một cơ thể không phù hợp với mình, tôi cảm thấy như mình giờ đang chờ đợi cái chết !"
Doll bắt đầu thở dài. Rồi bắt đầu ho liên tục, có lẽ là do ngực bị ảnh hưởng.
"T-ta thực sự không hiểu ý ông là gì. Ý ông là ông bị bệnh à ? Ông có ý rằng nếu kết bạn với ta thì ông sẽ khỏi bệnh à ?"
Nhưng một cơ thể không vừa vặn…đó là điều duy nhất tôi không thể hiểu được.
“Bình tĩnh nào, truyền thuyết đó có lẽ… à, có vẻ khá sai lầm.”
Ta đỡ vai Doll và trả lời. Sẽ như vậy sao ? Nếu những người ta sống cùng sẽ khỏe mạnh và giàu có...
…thì tại sao sư phụ ta lại chết ?
Nếu ta là người mang thánh tích hay Thánh tử thì sư phụ ta vẫn sẽ trẻ và bóp chặt ta phải không ? Ta chắc chắn cái chân bị mất sẽ mọc lại.
Nhưng thực tế thì sao ? Sư phụ ta đã qua đời, chỉ còn da bọc xương như Doll trước mặt ta.
Nói cách khác...truyền thuyết mà nhà Vua của Doll, hay đúng hơn là Vua của Lioneng, biết là một lời nói dối, một lời nói dối lớn !
...À, có lẽ ta có một số tài sản.