Cuộc sống ở lâu đài có chút khác thường à. Ta mạnh dạn hỏi về điều đó.
"Cô sống ở đây à ?"
"Hmm, chỉ nhìn thôi là biết ngay mà, đồ ngốc? Ta sắp trở thành công chúa của Lioneng này đấy !"
Cô ấy đứng thẳng trước mặt ta. Không biết tâm trạng của cô ấy có tệ không, nhưng mặt cô ấy sưng tấy.
Đây có phải là một công chúa? Nhắc đến công chúa... ừm, ta đoán cô ấy là người quan trọng thứ hai sau nhà vua.
Cô đang làm gì ở đây vậy!
"Ngươi... Không phải ta không biết... Ta biết mình là cá bơi trong sông, huống chi là Lioneng này !"
Ta không biết tại sao cô ấy lại kiêu ngạo như vậy, nhưng cô ấy đang đứng ngay trước mặt ta. Hay đúng hơn là một công chúa...? Có điều gì đó kỳ lạ khi cô ta chơi trốn tìm ở một nơi đầy bùn như thế này!
“Ta sẽ kể với cha ta, về ngươi… Chà, đùa thôi. Nhưng cảm ơn đã chơi cùng ta.”
Không, ta không nhớ là có tham gia chơi.
“Ta chỉ muốn một chút tự do,” cô nói khi tiếp tục nhìn lên bầu trời rộng mở bằng đôi mắt vàng của mình.
Ta đang định nói chuyện gì đó, nhưng ta không giỏi với loại người này... Ta đang ở một thế giới khác. Ta không thể tìm thấy một chủ đề.
"... Người thú, ngươi có đang sống tự do không?"
"Ơ...tự do?" Những lời đó đột nhiên làm ta nhớ đến những lời sư phụ đã nói với ta trước khi qua đời.
Hồi lúc cho ta một túi đá quý. Tìm ý nghĩa của tự do.
"Ta không biết ý nghĩa của tự do...nhưng giờ ta được phép làm bất cứ điều gì ta muốn."
"Thật tuyệt phải không ? Chỉ nghe những lời đó từ sư phụ của ngươi thôi cũng khiến ta cảm thấy rất vui."
"A, công chúa! Người sao ở một nơi như thế này! Thần đã tìm khắp nơi rồi!"
Từ cổng vào sân, một ông già lớn tuổi hơn ông chủ nhà chạy về phía ta, gạt cỏ sang một bên. Rốt cuộc có lẽ ông ấy làm việc ở lâu đài, và mặc dù không có bất kỳ đồ trang trí nào nhưng ông ấy vẫn mặc quần áo chất lượng cao.
"A, ta thấy ngươi đến rồi. Ta đang chơi trốn tìm ở đây."
"Ngài đang chơi với một con thú bẩn thỉu này à ? Bây giờ, hãy nhanh chóng rời đi."
Lại nữa. Không giống như những người trong thị trấn, có vẻ như người ở đây không có ấn tượng tốt về Thú nhân.
Ta đứng dậy định nói lại điều gì đó với ông ta…nhưng.
"Lão già, cẩn thận cái miệng của ngươi, dù hắn có phải là thú hay không thì hắn vẫn là thành viên xứng đáng của Lioneng!"
Bầu không khí xung quanh cô ta thay đổi. Mặc dù bình tĩnh nhưng giọng nói của cô ấy có vẻ trang nghiêm và sắc bén, như thể cô ấy đang chỉ mũi kiếm.
Cô ấy hoàn toàn khác với cô gái tôi vừa nói chuyện. Đây có phải là cô gái thực sự của cô ấy không?
"Tôi-tôi xin lỗi, Công chúa, tôi sẽ nhanh chóng rửa tay chân cho cô, thay quần áo và khám cơ thể cô."
“Cơ thể ta bây giờ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều nhờ loại thuốc mà Duno đã pha cho ta rồi.”
Sau đó, cô được ông ta dẫn đi và cố gắng rời khỏi khoảng sân hoang vắng này phía sau... nhưng.
“À phải rồi, ta vẫn chưa nghe tên ngươi.”
Cô ấy lao tới chỗ ta, vang vọng những bước chân trần.
"Không quan trọng tên là gì, không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau."
“Đúng vậy, ta chỉ tình cờ được triệu tập đến lâu đài này thôi.” Đúng như ông già đó đã nói, ta chẳng khác gì một tên lính đánh thuê bẩn thỉu.
"Khả năng gặp lại không phải lúc nào cũng có thể. Mà? Người thú."
Nói thế, công chúa mỉm cười ngọt ngào.
Ta tự hỏi nó là gì... nụ cười của cô nàng này. Nó giống như của chibi.
Không có gì đằng sau nó cả, nó thuần khiết. Ta bị chiếm giữ bởi một cảm giác kỳ lạ như thể nó cũng sẽ khiến ta mỉm cười.
"À, tên ta là... Rush. Nó giống như một biệt danh vậy."
"Rush... chà, dù là biệt danh thì đó cũng là một cái tên hay phải không? Ta sẽ khắc sâu nó trong lòng."
Khi nói vậy, cô ấy đột nhiên duỗi người hết sức có thể và hôn lên chóp mũi ta bằng đôi môi nhỏ nhắn của mình.
"Ồ, này!? Này...!"
"Tên ta là Nenel. Nhưng đó không phải tên thật của ta. Đó là biệt danh giống với Rush."
Cô ấy thì thầm nhẹ nhàng vào tai ta.
Đó không phải là cách nói nghiêm khắc mới nói trước đó, mà là cách nói bình thường có thể nghe thấy ở bất cứ đâu.
“Hẹn gặp lại, Rush.”
Công chúa chân trần biến mất khỏi sân như một cơn gió.
"Nenel... hả?"
Chóp mũi ướt của ta ngứa ngáy lạ lùng.