Sự phấn khích này rõ ràng khác hẳn so với khi ta ôm Chibi. Cái này là cái gì?
…À, ta hiểu rồi, là Zeal. Đó giống như cảm giác của ta khi cô ấy vẫn ôm ta!
“Tôi sẽ không bỏ cuộc cho đến ngày Rush-sama được công nhận là một vị Thánh.”
Nói xong, Lorenta tiếp tục siết chặt cả hai nắm tay của ta bằng đôi bàn tay mềm mại của mình.
Điều đó có nghĩa là gì ? Cô ấy sẽ đến nhà ta hàng ngày, đến ăn đồ ăn, những thứ như thế...
"À, ừm, hai người...chúng ta đã đến thành phố rồi." Nghe những lời của Asti, cô buông tay ta ra như thể bị sét đánh. Nguy hiểm, nguy hiểm.
Ta có thể nói gì đây, khi loài người nghiêm túc, họ trở nên rất độc đoán… Chẳng phải hai người này khá giống nhau sao?
À, không, nghĩ lại trước đó Asti đã nói cô ấy là chị...
Nói xong, ta tạm biệt hai người này và trở về nhà.
Cỗ xe đã bị phá hủy một nửa nên không thể đi nhanh được... Cuối cùng, phải mất cả ngày.
Bây giờ, ta nên làm gì? Ta tự hỏi liệu Togari sẵn sàng chưa. Ta đã cho hai người đó tất cả thức ăn bảo quản còn sót lại, nên ta sắp chết đói rồi.
Khi ta mở cửa, một luồng mùi như đồ nướng ập vào tôi. Cái này là cái gì?
Phía sau phòng ăn hơi ám khói, nhìn kỹ thì thấy Chibi nhỏ bé đang khiêng một vật gì đó trước lò.
Nhân tiện, dù không hề được sử dụng, nhưng ở đây có một lò nung rất lớn... Ta đã cố gắng đi lên tầng hai mà không bị chú ý, nhưng không may lại gặp phải ánh mắt của Chibi.
"Ba..." Thật nguy hiểm, là điều tồi tệ nhất. Bọn ta thậm chí đã không gặp nhau kể từ khi chúng ta bỏ nhau một mình ở nhà thờ vào ngày hôm nọ.
"Cái gì, anh đã trở lại rồi !? Nhanh quá!" Togari cũng kinh ngạc. Hay đúng hơn là có lúc ta về nhà muộn, có lúc về sớm.
Chibi tỏ ra khó chịu và nhanh chóng chạy đến lò nung nơi Togari đang ở.
"Ngươi đang tạo ra cái gì vậy?"
"À. Hôm nọ Rush thu rất nhiều táo tôi đã dùng chúng để nướng bánh táo. Chibi-chan cũng giúp đỡ."
Có rất nhiều bánh táo nướng được xếp trên bàn phía sau phòng ăn.
“Mặc dù vậy, thế này là quá nhiều...ngươi định làm gì với chỗ bánh này?'' ngay cả khi chúng ta ăn không ngừng nghỉ, việc này cũng phải mất vài ngày.
“Tôi nghĩ tôi sẽ tặng nó cho những người hàng xóm đã giúp đỡ tôi,” đó là lối suy nghĩ điển hình của Togari. Nhưng ta cũng muốn có ít nhất một cái.
Khi ta với tay lấy một cái ngẫu nhiên, hắn nói: “Không , Rush có một cái đó đặc biệt”.
Có gì đặc biệt vậy...chờ đợi với chút khó chịu...đã bao lâu rồi nhỉ?
Xin lỗi đã đợi lâu! Chibi và Togari đã tự mình mang ra một chiếc bánh táo có kích thước gấp ba lần chiếc trước đó. Nó thực sự rất lớn.
Ta xé một chiếc bánh nóng hổi và cho vào miệng...nó nóng hổi nhưng ngọt ngào và ngon tuyệt!
"Tôi không nghĩ Rush có thể biết. Ngày mai là sinh nhật của Rush, không phải hôm nay..."
Hả. sinh nhật! ? Ta có một ngày như thế à?
Khi biết chuyện, ta được biết rằng Razat tình cờ phát hiện ra nó khi ông ấy đang đắm chìm trong việc đọc nhật ký trong phòng sư phụ. Nói vậy chứ ta được sư phụ mua lại nên không biết mình sinh ra từ khi nào. Hơn nữa, ta không còn nhớ cha mẹ ruột của mình nữa.
“Hôm nay là sinh nhật mày, hay đúng hơn, ngày mà đến đây cũng là ngày sinh nhật mà phải không?” Ông chủ Razat từ tầng hai đi xuống, nồng nặc mùi rượu như thường lệ.
"Đó là lý do tại sao, ta hỏi nó có muốn làm quà sinh nhật cho mi để làm lành không. Mi đã tìm được một cậu bé ngoan đấy." Ông chủ Razat thì thầm khi ngồi xuống cạnh ta.
Chibi...? Togari gật đầu trước những lời đó. Có vẻ như đó là lý do mấy ngày nay Chibi không xuất hiện trước mặt ta.
Cho dù ta có cố đãi nó món nó yêu thích thì cũng không được ngon lắm, vậy ta phải làm sao?
Đó là khi mà Chibi đưa ra trước mặt ta. Nó là……
Đó là một con búp bê nhỏ được chạm khắc từ gỗ.