Điện Dưỡng Tâm yên tĩnh đến mức đáng sợ, dưới ánh mặt trời sáng sủa, ngay cả tiếng rì rào khi cơn gió bên ngoài thổi qua cành lá cũng truyền vào tai Trần Loan vô cùng rõ ràng, mà điều khiến sắc mặt Trần Loan tuôn ra từng chút kinh hoàng là tiếng nghẹn ngào trầm thấp không kiềm chế được của Liễu Chi.
Trần Loan cảm thấy giờ phút này mình vẫn đang ở trong giấc mộng buổi sáng chưa tỉnh, cảnh tượng hoang đường thế này, nàng không thể tin tưởng lấy một chữ.
Mãi đến khi mảnh vỡ cuối cùng rơi xuống đất, phát ra tiếng xoảng giòn tan, nàng mới đột nhiên lấy lại tinh thần, không nói hai lời bước ra ngoài, dưới chân mềm nhũn nhưng bước chân lại rất nhanh.
Lưu Nguyệt và Bồ Đào tất nhiên biết quan hệ giữa nàng và Tam công chúa, cũng có thể nhìn thấy được một chút tâm trạng của nàng, nhưng vẫn không tránh được việc nhẹ giọng nhắc nhở: “Nương nương người chậm một chút…”
Lỡ như bước chân lảo đảo làm mất tiểu chủ tử thì không ai gánh nổi trách nhiệm đó.
Giờ phút này, mặc dù thái y vẫn chưa đến xem, nhưng hai nha đầu đều nhất trí nhận định rằng chủ tử nhà họ ắt hẳn có rồi.
Chẳng trách hai tháng nay khẩu vị tốt lên, cũng thích ngủ hơn.
Đầu ngón tay Trần Loan lạnh buốt chết lặng, không chịu khống chế mà run lên nhè nhẹ dưới ống tay áo màu khói. Nàng hoàn toàn không nghĩ ra được nguyên nhân, trong đầu hỗn loạn, suy nghĩ rối thành một mớ đay.
Sao Kỷ Thiền lại đột nhiên trúng độc?
Ai dám vụng trộm lẻn vào thâm cung hạ độc, vì sao lại chỉ hại một mình Kỷ Thiền, rốt cuộc trong chuyện này có mục đích mưu mô gì, nàng hoàn toàn không biết, việc này đến một cách đột ngột, giống như đánh đòn cảnh cáo, khiến người ta trở tay không kịp.
Viên Viễn vừa mới đi chưa được hai ngày, có phải người của nước Tấn không nhìn nổi mối quan hệ giữa hai người không? Hoặc là kẻ thù của Viên Viễn, ở bên đó không ra tay được nên…
Trần Loan lắc đầu, phủ định suy nghĩ của mình.
Viên Viễn trên đường đi chỉ mang theo một tiểu đội người ngựa bên cạnh, cộng thêm người bảo vệ trong bóng tối, chỉ có ba bốn mươi người mà thôi. Người này không ra tay trực tiếp với Viên Viễn mà lại đến hoàng cung Đại Yến hạ độc, đây là lý lẽ gì chứ?
Không sợ để lại dấu vết, từ đó dẫn đến hai nước khai chiến hay sao?
Cung Diệu Thiền vắng vẻ, đi từ điện Dưỡng Tâm qua đó là một khoảng cách không ngắn. Trần Loan đi một bước là thân thể mềm đi một phần, cảm giác hoảng sợ trong ngực cũng càng thêm nồng đậm, loại cảm giác này khiến nàng mím môi, sắc mặt trầm xuống.
Đây là lần thứ hai nàng có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Lần đầu tiên là vào kiếp trước, khi Trần Diên rót thuốc độc cho nàng.
Sau thời gian hai chén trà, cuối cùng Trần Loan cũng đứng ở cửa cung Diệu Thiền. Trên cửa đồng to lớn sơn một lớp sơn đỏ thắm, đứng càng gần càng chói mắt, hai chiếc vòng đồng treo bên dưới chốt cửa, hiện ra ánh sáng tăm tối dưới ánh mặt trời.
Giờ phút này cung Diệu Thiền đã sớm loạn như cào cào, không thấy bóng dáng cung nữ giữ cửa đâu. Trần Loan đi vào bên trong, có hai thái y thở hổn hển chạy phía trước, không nhận ra sự tồn tại của nàng, hai người họ đi vào chính điện giống như dưới chân bốc khói.
“Bồ Đào, ngươi đến điện Thái Hòa một chuyến, bây giờ Hoàng Thượng đang lâm triều, ngươi thông báo việc này cho Hồ Nguyên biết, bảo y chuyển lời tới Hoàng Thượng.”
Mi tâm Trần Loan nhảy lên thình thịch, nàng đi ba bước thành hai bước đến chính điện cung Diệu Thiền, nhanh chóng bước qua ao sen nhỏ kia, khi sắp bước qua ngưỡng cửa thì dừng lại, sau đó dặn dò Bồ Đào.
Bắt sống hung thủ, giao cho người am hiểu để xử lý thì không thể tốt hơn.
Huân hương trong điện đã tắt, mùi đàn hương chưa tan hòa với mùi thảo dược nồng đậm phả vào mặt khiến người ta phải nín thở. Ba thái y quỳ gối sau tấm bình phong, sắc mặt căng cứng, nhỏ giọng trao đổi với nhau, nhìn thấy Trần Loan thì vội vã thẳng người cúi lạy: “Hoàng Hậu nương nương kim an.”
Mí mắt Trần Loan nhảy lên thật mạnh, theo bản năng liếc nhìn về phía bên kia bức bình phong, lại không thấy gì cả, nàng cố gắng ổn định giọng nói, hỏi: “Công chúa thế nào rồi? Trong đó là độc gì?”
Ba thái y kia nhìn nhau vài lần, cuối cùng lão thái y quỳ gối ở giữa bẩm báo, giọng nói khàn khàn, ông nói: “Bẩm nương nương, công chúa bị người ta hạ đoạn trường thảo, loại độc này phát tác chậm, người sau khi ăn vào vô cùng khổ sở. Có người miệng sùi bọt mép, hô hấp không thông, đau bụng không ngừng, đúng lúc phản ứng của công chúa khớp với từng dấu hiệu…”
Ý nói Kỷ Thiền ăn phải đoạn trường thảo là điều không thể nghi ngờ.
Hô hấp của Trần Loan ngừng lại trong chớp mắt, tim đập như trống chầu, kêu gào muốn lao ra khỏi lồng ngực, nàng tỉnh táo lại, khàn giọng nói: “Có cách chữa trị không?”
Không ai biết rằng, ngón tay nắm chặt chiếc khăn của nàng chuyển sang màu trắng xanh, còn nổi lên vài đường gân nhỏ.
Nàng thật sự sợ hãi.
Một thái y trong số đó gật đầu, hơi chần chờ nói: “Độc tính của đoạn trường thảo không thể so với rượu độc và Hạc Đỉnh Hồng, vẫn còn đường cứu vãn. Chỉ sợ cách thức va chạm thân thể công chúa, lại chỉ nắm chắc năm phần có thể giải độc, việc này… không có sự cho phép của Hoàng Thượng, chúng thần thực sự không dám tùy tiện kê đơn.”
Nghe lời này của bọn họ có thể biết được tính nghiêm trọng của sự việc.
Trái tim vừa thả lỏng một nửa của Trần Loan lại kéo căng lên, nàng nuốt nước bọt, giọng nói thô ráp: “Đơn thuốc gì?”
“Trong sách cổ có nói, ăn phải đoạn trường thảo bụng sẽ đau đến chết. Nếu như cho uống máu hỗn hợp và tro than để thúc nôn, sau đó dùng các loại dược liệu là đậu xanh, Lôi Công Đằng, cuống trái vải sắc lên uống là có thể giải độc.”
Mấy thứ sau đó thì cũng đơn giản dễ tìm, chỉ là máu hỗn hợp khiến Trần Loan hơi nghi hoặc, trong vô thức cảm thấy không phải thứ gì tốt lành.
“Thế nào là máu hỗn hợp.”
Thân thể thái y run lên, ông tiếp lời: “Máu vịt tươi hoặc máu dê nóng.”
Thứ đồ ô uế này, bình thường bọn họ còn không dám nhắc đến, hiện giờ lại phải dùng biện pháp này để giải độc cho Tam công chúa. Điểm chết người nhất chính là Hoàng Đế không đến, mắt thấy Hoàng Hậu cũng không có gan liều mình đưa ra quyết đoán. Nhưng thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến lúc đó Tam công chúa thật sự xảy ra chuyện, trách nhiệm vẫn là của bọn họ.
Làm thế nào cũng không phải, đành phải làm rùa đen rụt cổ.
Trần Loan cũng hiểu lý lẽ này, nàng không kéo dài thời gian được.
Mạng của Kỷ Thiền tựa như nằm trong tay nàng vậy.
Nàng nhắm mắt lại, cần cổ như ngọc lộ ra một đoạn nhỏ, gầy yếu tựa như bản thân nàng, nhưng giọng điệu lại không cho phép bất cứ ai chen vào: “Không còn cách nào khác, cứ dùng cách này đi, đừng ngây ngốc ra đó nữa, nếu như công chúa xảy ra chuyện, các ngươi một người cũng không chạy thoát.”
Ánh mắt Trần Loan giống như châm lạnh đảo qua đám cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất, sắc mặt trầm như nước, giọng nói lạnh nhạt: “Giam hết tất cả những người từ qua đến nay từng tiếp xúc với Tam công chúa, chờ bệ hạ xử lý.”
Ngay cả hai đại cung nữ bên cạnh Kỷ Thiền cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trần Loan nghĩ, có cơ hội tiếp cận Kỷ Thiền tới mức này lại không bị phát hiện chút nào, chỉ có người hầu hạ gần bên hoặc người có đầy đủ tín nhiệm. Vậy nên so với những cung nữ nhỏ bé hoàn toàn không thể tiến vào nội điện, mấy người hầu hạ thân cận mới là trọng điểm cần sắp xếp thẩm vấn điều tra.
Giọng nói của nàng vừa dứt thì tiếng cầu xin tha thứ vang lên, tự có người áp tải bọn họ ra ngoài. Sắc mặt Trần Loan không chút gợn sóng, nàng mệt mỏi xua tay, nói: “Bổn cung đi vào thăm công chúa, các ngươi phối hợp với thái y, xem có thể làm được gì thì làm.”
Bây giờ đến phủ nội vụ nhận mười cung nữ thái giám cho đủ số, nàng đương nhiên không yên tâm.
Trên bức bình phong là ba hàng cò trắng, có hai hàng đã trốn trong đám mây, để lộ ra mấy đôi cánh hình cung duyên dáng, chẳng biết tại sao, nhịp tim của Trần Loan đột nhiên hơi nhanh, bước chân dừng lại một chút, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Rèm che nửa mở nửa đóng, hai mắt Kỷ Thiền nhắm chặt, đôi môi đã biến thành màu thâm tím, cả người gầy đến mức không tưởng, thậm chí Trần Loan còn không cảm nhận được bất cứ sức sống nào của con người trên cơ thể này.
Trong lòng nàng lập tức giật thót một cái.
Nàng đi qua ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Kỷ Thiền, trong mắt chứa đựng một tầng hơi nước, mắt hạnh xinh đẹp mở to, không biết do bị dáng vẻ của Kỷ Thiền hù dọa, hay bị con dao đột nhiên xuất hiện trên cổ dọa sợ.
Phía sau tấm rèm nửa mở nửa đóng kia dần xuất hiện một người đeo mạng che mặt màu đen. Từ đầu đến cuối đều được bao bọc trong bộ trường bào màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt như nước, hiện giờ trong đôi mắt này không còn sự linh động ôn hòa, chỉ còn lại bản chất cố chấp và điên cuồng.
Trần Loan cười khổ một tiếng, nhận ra quận chúa Cẩm Tú.
Con dao găm gác trên cổ mình chém sắt như chém bùn, sự sắc bén hiện ra, hơi thở của cái chết chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
Vẫn là Lưu Nguyệt phát hiện ra điều bất thường, xông vào nhìn thấy tình hình như vậy thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, tiếng kêu sợ hãi thoát ra khỏi miệng cũng vỡ vụn, những người khác chạy tới, lập tức kêu lên kinh sợ, trong điện trở nên hỗn loạn.
Bên tai Trần Loan là tiếng cười nhẹ bình tĩnh mà khinh thường của Cẩm Tú quận chúa: “Kêu lớn tiếng lên, mau gọi Hoàng Đế qua đây, ta phải bàn điều kiện với hắn.”
Con dao găm hiện ra ánh sáng lạnh lẽo kia đặt trên cần cổ thon dài của Trần Loan, rất nhanh đã đè ra một vết máu, máu tươi chảy ra ồ ạt, nổi bật trên da thịt trắng như tuyết khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Ám vệ bảo vệ bên cạnh Trần Loan mặt không biến sắc dần xuất hiện, đôi mắt dưới lớp mặt nạ sắt hiện lên sự lạnh lẽo giống nhau, trên người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều dính chút vết máu.
Kế điệu hổ ly sơn.
Nếu như bọn họ đã xuất hiện ở đây, vậy thì rõ ràng là người được phái đi đã chết hơn nửa. Quận chúa Cẩm Tú cong môi, vẻ mặt âm u lạnh lẽo giống như rắn độc lè lưỡi, dọa cho Trần Loan nổi da gà khắp người: “Đường đệ kia của ta đối với ngươi thật đúng là không còn gì để nói, phái hết ám vệ hoàng gia đến bên cạnh ngươi bảo vệ, lại thêm một Kỷ Thiền, lần đàm phán này của ta có lẽ đã chắc ăn đến chín phần mười nhỉ?”
Trần Loan có chút phí sức nghiêng đầu, hỏi: “Gây ra nhiều chuyện trắc trở như thế, là vì Triệu Khiêm?”
Ánh mắt Cẩm Tú quận chúa trở nên âm trầm, sức lực cầm dao găm cũng lớn hơn mấy phần, lúc này Trần Loan thật sự cảm nhận được một dòng ấm áp chảy qua da thịt, Lưu Nguyệt dùng sức chớp mắt làm rơi giọt lệ trong mắt, nghiêm nghị nói: “Quận chúa Cẩm Tú, ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?
Con dao găm trong tay Cẩm Tú nhanh chóng quay ngược trở lại, tựa như con bướm đang múa trong bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, mỗi một động tác đều tác động vào lòng người, cuối cùng lại quay về đè trên chiếc cổ bê bết máu của Trần Loan, cười lạnh một tiếng nói: “Ta nói lại một lần cuối cùng, bảo Hoàng Đế đến nói chuyện với ta.”
Trần Loan nghiêng đầu, giọt lệ ở khóe mắt muốn chực rơi, nhìn thế nào cũng thấy là mỹ nhân mảnh mai bị dọa sợ vỡ mật, thế như giọng nói của mỹ nhân này vẫn bình tĩnh, nói lý lẽ với bà: “Nếu như ngươi còn muốn nhìn thấy Triệu Khiêm thì nên để con dao cách cổ ta xa một chút, sau đó để thái y chẩn trị cho Kỷ Thiền, giải độc rồi khống chế tiếp cũng không muộn.”
“Ngươi nên biết, ta và Kỷ Thiền chính là át chủ bài trong tay ngươi, ngươi phải dựa vào chúng ta để gặp Triệu Khiêm, cũng chỉ có thể dựa vào chúng ta để uy hiếp Hoàng Thượng thả ngươi. Nhưng đây là hoàng cung, ta mà chết thì các ngươi không bước ra khỏi hoàng cung nổi một bước.”
Giọng nói Trần Loan dừng lại, ánh mắt rơi trên người Kỷ Thiền nằm trên giường không nhúc nhích, trong lòng gấp gáp như thiêu như đốt, trên mặt không chút sợ hãi lay động: “Kỷ Thiền và Hoàng Thái Tử của nước Tấn vừa đính hôn. Tỷ ấy mà chết, vì cho nước Tấn một câu trả lời, Hoàng Thượng cũng phải bắt giữ các ngươi.”
Cho nên hai người họ, không ai có thể xảy ra chuyện.
Quận chúa Cẩm Tú im lặng trong chốc lát, ngược lại thật sự để con dao găm kia ra xa một chút, gác hờ trên cổ nàng, không dùng sức nữa.
Bà là người thông minh, hành động hôm nay thật sự bị ép bất đắc dĩ. Từ khi bắt đầu bước vào cửa cung Diệu Thiền, bà đã không nghĩ đến việc có thể sống sót ra ngoài, điểm này Trần Loan đoán sai rồi.
Nhưng có một điểm mà Trần Loan nói đúng, bà vẫn muốn gặp người đàn ông đó, đời người có nhiều năm như vậy, nhưng thời gian dành cho bọn họ lại quá ít. Mỗi lần ông ta xuất hiện đều dùng tính mạng đặt trên mũi đao chạy về kinh thành, bởi vì ông ta muốn báo thù.
Nhưng so với báo thù, thứ ông ta càng muốn hơn là có thể trả lại sự trong sạch cho phủ Tả Tướng quân.
Dù cho phủ Tả Tướng quân chỉ còn lại một độc đinh là ông ta.
Bất kể bị bêu danh thế nào thì bà vẫn muốn để ông ta sống sót ra ngoài.
Những người dưới xúi giục Triệu Khiêm báo thù mà phủ Tướng quân để lại đều bị bà hại chết hết rồi. Nếu Triệu Khiêm có thể xóa đi thù hận trong lòng, một lần nữa quay lại là Triệu tứ công tử phong lưu phóng khoáng của năm đó, dù ở dưới suối vàng bà cũng vô cùng vui vẻ.
Trong tay Cẩm Tú có lệnh bài ra vào cung, nhắm mắt cũng có thể ra khỏi hoàng cung này, bà không dám ra tay với điện Dưỡng Tâm, nhưng cung Diệu Thiền thì không có gì không dám