Editor: COTINY
Giờ đọc sớm, Cao Trản dựa sát vào tường, cách xa Thành Tễ ra, hận không thể vạch ra ranh giới Sở Hán giữa hai người.
Bản gốc楚河汉界 - Sở hà Hán giới: đem đất nước chia làm hai, quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở.
Hai tiết học sáng đều là Ngữ Văn, cứ như thể thôi miên là môn học bắt buộc của giáo viên dạy Văn vậy, Thành Tễ đang nghe say sưa liền nhìn thấy người hàng trên hàng dưới lớp ngã rạp xuống hết.
Hắn lại nhìn Cao Trản, cậu vẫn đang múa bút thành văn xoằn xoẹt chép bài tập hè.
"Còn bao nhiêu?"
Cao Tran đang chép bài, nghe thấy Thành Tễ nói chuyện, từ trong đống bài tập ngẩng đầu lên, thấy người kia đang chống đầu, thảnh thơi mỉm cười hỏi mình.
Lại cái điệu cười này, Cao Trản nói thầm trong lòng, cậu không phải Cao Cao, cũng chả phải chị Ngụy, thực sự không nuốt trôi cái kiểu chị em tốt của Thành Tễ.
"Đưa tiếng Anh cho tôi." Thành Tễ nói.
Các từ đơn trong bài tập, Cao Cao đều viết rất liền nhau, cậu ngoại trừ trắc nghiệm ra, câu khác đều không đọc được; hơn nữa giáo viên tiếng Anh tính tình khá khó chịu lại không dễ lừa.
Cao Trản nhìn Thành Tễ đầy nghi ngờ một lúc, mới đưa bài tập Tiếng Anh cho hắn.
Thành Tễ mở bài tập Cao Trản đưa ra, nhìn thấy ngoại trừ chọn A với C ra, các câu khác đều bỏ trống, hắn cười cười, cầm bút ghi xuống.
Cao Trản giữa giờ cũng chiến đấu xong với đống bài tập.
Nói là làm xong, cũng chỉ là chỗ này lõm chỗ kia lồi, vừa đủ mức ôm tâm lí may mắn nộp lại cho giáo viên.
Bên kia đặt bút xuống, Thành Tễ cũng làm xong câu làm văn cuối cùng của bài tập tiếng Anh.
Từ đơn dưới ngòi bút của hắn viết ra vô cùng lưu loát rõ ràng, còn đẹp hơn cả Cao Cao.
Chữ y cuối cùng của từ được Thành Tễ nhẹ nhàng đưa xuống, tạo thành vòng cung đẹp mắt.
"Tôi làm xong rồi, dựa theo trình độ cậu," Thành Tễ nâng cằm, đắc ý đặt bài tập lên bàn Cao Trản, sau đó ghé sát vào cậu, "Có thưởng không?"
Cao Trản mím môi không nói, Thành Tễ liền dựa sát lại chờ.
Lúc cả hai lâm vào bế tắc, mấy nam sinh hay chơi cùng Cao Trản đi qua, hết nhìn Cao Trản lại nhìn Thành Tễ, một người trong đó là Ngụy Nhất Thinh mở miệng hỏi: "Cao Trản, hai người bọn mày trước đây quen biết à?"
"Không quen." Cao Trản nói ngay.
Ngụy Nhất Thịnh a một cái, gãi đầu sột sột: "Nhưng Cao Cao vừa nãy còn nói bọn mày biết nhau, còn là hàng xóm..."
"Vậy mày còn hỏi cái nịt!" Cao Trản hận không thể nghiền nát Ngụy Nhất Thinh.
Thành Tễ ở bên cạnh nghe thấy vội cười với Ngụy Nhất Thinh: "Tôi là hàng xóm của cậu ấy, nhưng bình thường tôi hay bàn chuyện học với Cao Cao hơn, rất ít tiếp xúc với Cao Trản."
Vừa nói, hắn còn lộ chút đau lòng nhìn Cao Trản, "Cậu ấy nói bọn tôi không quen, cũng không sai, hai người bọn tôi quả thật không thân..."
Trong mắt đám người Ngụy Nhất Thinh, Thành Tễ đang gớt nước mắt lên án Cao Trản cái tên đàn ông bội tình bạc nghĩa, còn giả vờ không quen, ánh mắt bọn họ nhìn Cao Trản cũng có điểm phức tạp, "Anh Trản, mày thế này không đúng đâu..."
"Mày..." Cao Trản đá tới tấp bảo đám người Ngụy Nhất Thịnh lăn đi, quay lại trừng mắt với Thành Tễ, "Bán thảm? Cậu rốt cuộc muốn làm gì đây?"
Thành Tễ cười xấu vì đạt được mục đích, cúi người chậm rãi đến gần Cao Trản, trong mắt mang theo ý cười sáng lạn: "Muốn thưởng."
Cao Trản nghiến răng ken két, bất đắc dĩ nói: "Tối qua dùng cơm."
Thành Tễ chỉ chờ mỗi câu này, nghe Cao Trản chủ động mời gọi, hắn gật đầu: "Được chứ!"
Editor: COTINY
Lúc thu bài tập hè, đại diện môn thu tới chỗ Cao Trản, vừa định quay đi, liền nghe thấy câu chờ một chút.
Đại diện môn quay lại, liền thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của bạn học mới.
Bạn học mới mỉm cười đặt bài tập của người bên cạnh lên chồng trên cùng cô đang ôm.
"Cậu ôm nổi không? Có cần giúp đỡ?" Bạn học mới dịu dàng quan tâm hỏi.
Đại diện môn lắc đầu nguầy nguậy, đỏ mặt bước nhanh đi, vừa đi vừa cảm thấy Cao Trản thiệc quá đáng, bạn học mới cười lên đẹp như vậy, cậu ấy nỡ lòng nào bảo bạn ấy làm sai vặt giúp mình nộp bài tập chứ?!
Trong vòng chưa đầy nửa ngày, Thành Tễ đã dựa vào khuôn mặt cùng thái độ hòa nhã khiêm tốn làm rung động toàn bộ lớp , Cao Trản ở bên cạnh ngốc lăng nhìn hắn.
Cậu biết level Thành Tễ cao, không ngờ đến lớp bọn cũng không chịu thua kém, nào chỉ con gái không, đám người Ngụy Nhất Thinh không tiền đồ cũng bị Thành Tễ đốn gục.
Lớp trưởng Lý Nhai bàn trên Cao Trản chứng kiến hết thảy, cười với Cao Trản: "Răng cậu như sắp nghiền nát vụn rồi kia, bạn học mới có chỗ nào đặc tội cậu hả."
Nghe hỏi, Cao Trản nghĩ nghĩ, cậu nhìn Thành Tễ không vừa mắt, có lẽ do hai người ở hai thái cực trái ngược nhau.
Thành Tễ học giỏi, tính tình tốt, đẹp trai lại thích cười, tự nhiên sẽ được lòng người ta; còn Cao Trản, lần trước chỉ đến quầy quà vặt mua nước thôi, đã dọa bọn trẻ giúp bố mẹ trông tiệm khóc bù lu bù loa.
Cậu hoàn toàn không muốn trở thành kiểu người như Thành Tễ, chỉ là đôi chút ở một thời khắc nào đó sẽ thỉnh thoảng khiến cậu hâm mộ.
Lý Nhai thấy cậu nói không được, cũng không tiếp tục truy hỏi, giọng đầy bỡn cợt trêu đùa nói: "Cứ chiếu theo tình hình này, chức lớp trưởng này của tôi cũng phải nhường cho cậu ta rồi."
Ngày đầu khai giảng, không có tiết thể dục, Hướng Đông chủ nhiệm lớp đặc biệt đi tìm giáo viên đứng tiết năm phút, nói đến chuyện kiểm tra đầu năm.
Vừa nói đến bốn chữ Kiểm tra đầu năm, cả lớp đã kêu rên một trận.
"Cào nhào cái gì, các em đã năm ba rồi, còn cho rằng mình là bạn nhỏ ở năm một năm cứ hai chỉ kiểm tra thi tháng thôi hả?" Hướng Đông gào lên, "Sau này tuần nào cũng có bài kiểm tra, ngoại trừ lên lớp chính là kiểm tra, nắm bắt thời gian thích ứng đi!"
"Thứ tự phòng thi tôi sẽ bảo Lý Nhai dán lên, các cô cậu đều phải xem cho kĩ, đừng để tôi lại thấy tình trạng thi được nửa tiếng mới phát giác chính mình đi sai phòng, viết sai mã số!"
Trong lớp điên cuồng cười to.
Kiểm tra năm một năm hai, lớp bọn họ liên tiếp xảy ra các tình huống này, không phải nhớ sai phòng thi chính là nhớ sai ngày, còn có đứa đem tận năm cây bút đi thi mà lúc thi chả cây nào ra mực.
Mỗi khi có kỳ thi, Hướng Đông là bận rộn nhất, chạy ngược chạy xuôi khắp tòa dạy học để xử lí vấn đề.
Sau khi có kết quả, bởi vì điểm thi quá nát bét, Hướng Đông còn bị thầy Hiệu trưởng mắng té tát một trận.
Hướng Đông so ra còn ghét kiểm tra thi thố hơn cả mấy đứa ngồi đây.
"Tiếp theo, còn có chuyện khác tôi cần thảo luận với các em." Hướng Đông mở lời, mặt lộ vẻ khó xử.
Trong lớp đã có người đoán ra sắp sửa có chuyện gì rồi, to giọng hô Không phải chứ.
Người điềm tĩnh như lớp trưởng Lý Nhai, sắc mặt cũng đặc biệt không tốt.
Thành Tễ nhìn bầu không khí trong lớp bỗng nhiên đông cứng lại, có chút không rõ nguyên cớ, nên thấp giọng hỏi Cao Trản: "Xảy ra chuyện gì?"
Cao Trản cúi đầu, viết bản nháp video của mình, cũng không ngẩng đầu lên: "Trò chơi của đám học sinh giỏi."
Ngay sau đó liền nghe Hướng Đông nói: "Tôi biết các em đối với chuyện này cảm xúc rất mâu thuẫn, nhưng suy cho cùng, đây là một hoạt động được nhà trường khuyến khích để thúc đẩy mọi người học tập..."
Anh nói rồi thở dài.
Nhìn thấy người đàn ông cường tráng thô kệch như Hướng Đông đứng trên bục giảng thở dài như thế, học sinh bên dưới đều sôi trào, vỗ bàn một cái nhảy dựng lên, "Anh Đông, đừng khó xử, lớp chúng ta liều mạng một phen!", "Đúng thế, không phải chỉ là so thành tích thôi à, tới luôn, người lớp , có thể thua nhưng tuyệt đối không đầu hàng!", "Liều mạng với bọn họ!"...
Hướng Đông nước mắt lưng tròng đầy cảm động, lau lau mặt, "Tốt, vậy thì tôi bảo học sinh lớp qua đây."
Editor: COTINY
Đây là hoạt động mà trường cấp ba số Hải Thanh phát động từ lúc bọn họ nhập học, mỗi lần kiểm tra sẽ có hoạt động cạnh tranh thi thố thành tích giữa các lớp kề nhau, so điểm trung bình, chiếm bao nhiêu trong top .
Từ lúc Cao Trản học năm nhất đã có rồi.
Chủ nhiệm của lớp bên cạnh là một bà cô rất lợi hại, bà rất gắt gao từng điểm các môn của học sinh lớp .
Điểm của lớp vốn chỉ ở mức trung bình, còn có không ít học sinh năng khiếu, cho dù có vài học sinh mũi nhọn như Lý Nhai Cao Cao, thành tích lớp vẫn bại dưới tay lớp .
Thành tích của lớp giỏi đấy nhưng cũng chả tới mức kinh thiên động địa, chủ yếu nếu thua sẽ rất mất mặt, khoảng thời gian giữa hai đợt thi, bài viết lớp bọn họ bị thua sẽ trực tiếp trình chiếu đưa tin trên màn hình Led ở lầu dạy học.
Đây chỉ mới vừa nhập học năm ba, lớp bọn nó lại đến thấy mà ghét.
Lần này, người hạ chiến thư ở lớp nó vẫn mấy cái bản mặt cũ quắc ấy, lớp trưởng lớp cùng ủy viên học tập, bọn họ cùng đi vào, lớp đã tràn ngập tiếng hò hét.
Lớp trưởng lớp vẫn không hề hấn gì với chuyện này, theo thông lệ đọc thư tuyên chiến, bla bla nói một đống lời vô nghĩa, cuối cùng mới chịu chốt lại phần kí tên chấm hết, ngước đầu nhìn người lớp , sau đó nói: "Lớp trăm trận trăm thắng."
Lớp lúc đó loạn cào cào, bọn nam sinh cầm đầu là Ngụy Nhất Thinh đứng hết dậy, xắn tay áo chỉ về phía lớp trưởng lớp : "Thằng cháu trai! Nhìn cho rõ hôm nay có thể bước ra lớp bọn này không!"
Tình hình phút chốc giương cung bạt kiếm vô cùng gay cấn, suy cho cùng tên lớp trưởng cũng ở trên địa bàn người ta, sau khi nói ra lời ngoan độc liền lo sợ thấp thỏm, kiên cường nhìn quanh cửa lớp.
Ngụy Nhất Thinh định cho người đóng cửa thả chó, thì một nam sinh từ ngoài cửa đi vào.
Nam sinh kia cao ráo, mặt mũi anh tuấn đẹp trai, chính là áo khoác mở rộng hai bên, không hiểu sao cứ có khí chất mà bọn thổ phỉ nên có.
Nhìn nam sinh kia bước vào, không biết ai đã nói, "Đậu xanh, Trần Hà!", vài người trong lớp nhìn về phía Cao Trản.
"Trần Hà là ai?" Thành Tễ hỏi.
Cao Trản mím môi không nói, Lý Nhai quay xuống giải đáp thắc mắc cho hắn, "Lớn hơn chúng ta một khóa, thi đại học muộn một năm, cho nên đến lớp ." Cậu ta nói, nhìn về phía Cao Trản, "Anh ta là một nhân vật nguy hiểm, Cao Triển từng đánh nhau với hắn."
"Ai thắng?" Thành Tễ tò mò hỏi.
"Sao cậu nói nhảm nhiều thế?" Cao Trản tặc lưỡi, "Có muốn biết hai người chúng ta đánh nhau ai thắng không!"
Thành Tễ rụt cổ lại, giờ tay đầu hàng, rồi hỏi Lý Nhai, "Vậy chúng ta nhận thư chứ?" Hắn nghiễm nhiên coi mình là thành viên lớp rồi.
"Tiếp chứ," Lý Nhai cười khổ nói, "Không phải chỉ là mất mặt thôi sao, cũng chả kém lần trước là bao."
Thành Tễ nhìn học sinh lớp đang đứng trước mặt, ánh mắt rơi vào trên người nam sinh tên Trần Hà, tiếp lời: "Vậy cũng chưa chắc.".