Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

chương 2: 2: kẻ sành ăn cô độc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: COTINY

Cao Trản đóng cửa tiệm mì về nhà, lúc về tới, Cao Cao đang nằm ngửa trên sô pha gặm bánh mì.

"Ký hợp đồng xong rồi?" Cao Trản đổi giày, cầm lấy bánh mì Cao Gào đưa cho mình, bẻ một miếng.

"Ký xong rồi, tiền chuyển vào thẻ của mẹ." Cao Cao ngẫm nghĩ, "Nam sinh đến thuê nhà kia còn rất đẹp trai."

Cao Trản ừ một cái: "Hôm nay anh cũng gặp được một người bộ dáng không tệ.

Ở cửa tiệm ấy."

Cao Cao sửng sốt, sau đó bật cười: "Không phải chứ, hôm nay lại có người tới tiệm mì!"

Cao Trản gật đầu, "Cậu ta đến đúng lúc dẹp loạn xong, gọi món rất lưu loát giống như đã ăn ở đây gần mười mấy năm rồi."

Cao Cao xua tay lia lịa: "Không thể nào, không ai có thể sống sót qua ba bữa ăn mẹ làm đâu."

Nếu có cuộc thi cho người nấu ăn dở nhất, Ngụy Ngọc Lam nhà ta mà không phải quán quân thì trận chiến đừng mong chấm dứt.

Nói thật khó ăn đến mức bé Cao Trản lên năm đã biết nấu cháo cho em gái, bảy tuổi đã biết hầm thịt, tới mười hai tuổi, một bàn đồ ăn mĩ vị ngày Tết đều do một tay cậu làm nên.

Chỉ đăng trên WP

Lúc này đã qua giờ cơm từ lâu, Cao Trản nhai tạm chiếc bánh mì không mùi không vị kia hỏi Cao Cao: "Anh rang cơm cho em, ăn tạm một bữa đi, tới tối lại làm thịt."

"Được ạ, em sao cũng được." Cao Cao lập tức ném bánh mì đi.

Nhà bếp của họ là kiểu dáng mở, mới sửa sang lại trong kỳ nghỉ.

Cao Trản đặt máy ảnh MILC lên kệ bếp, điều chỉnh góc quay.

MILC: máy ảnh không gương lật

"Anh tính quay video sao?" Cao Cao hỏi.

Cao Trản đã đăng ký một tài khoản trên ứng dụng video ngắn mới hot dạo gần đây, lúc rảnh rỗi lại lấy điện thoại ghi lại quá trình mình nấu ăn phát lên trên kênh.

Lúc cậu nấu ăn ung dung tự tại, vô cùng có trật tự, phối chữ phần hậu kì lại đơn giản dễ hiểu, hút được một nhóm fan hâm mộ thích xem video nấu ăn.

Sau đó bởi vì tay đẹp quá mức cho phép, fan hâm mộ của cậu giờ đây đã trải dài hơn hai triệu lượt follow trên nhiều diễn đàn khác nhau.

"Ừ, quay lại làm tư liệu." Cao Trản nói.

Cậu rửa sạch tay, bắt đầu xử lí nguyên liệu cho món cơm rang.

Trong ống kính máy quay, Cao Trản rửa sạch cà rốt cạo vỏ xong xuôi, tùy tiện lấy một con dao thái, đặt cà rốt lên thớt bổ đôi cắt thành từng lát dài mỏng, sau đó đè các đốt ngón tay lên mặt dao, hai tay thoăn thoắt phối hợp với nhau, những miếng cà rốt hột lựu đỏ cam xoèn xoẹt xuất hiện dưới mũi dao cậu.

Lạp xưởng Quảng Đông, cải thìa cũng được cậu cắt thành từng khối nhỏ.

Bước tiếp theo là đảo trứng trước.

Cao Trản điều chỉnh vị trí máy quay, làm nóng dầu, đổ trứng đã đánh tan vào, dùng đũa đánh nhanh cho trứng tơi ra, rồi tắt bếp.

Dầu nóng giúp trứng hơi chín tới, màu vàng sữa rất đẹp mắt.

Từng sợi trứng một rời ra có hình thù, cậu đem nó đổ vào đồ đựng bên cạnh.

Chỉ đăng trên WP

Cà rốt và lạp xưởng được làm nóng trong nồi, lạp xưởng được chiên cho đến khi lớp mỡ bên trong chảy ra, dầu óng ánh lên liền có thể cho cơm vào.

Cơm để rang tốt nhất nên dùng cơm đêm qua, Cao Trản lấy cơm ra khỏi tủ lạnh, đổ vào nồi, dùng thìa gỗ xới hai lần cho cơm tơi ra.

Mùi thơm toàn bộ được khơi dậy, Cao Trản tay cầm chảo tay cầm xẻng đảo qua đảo lại hai lần, cơm rang nguyên liệu phong phú được đảo đều tay, chuẩn xác không sai một li rơi lại vào nồi dưới ánh lửa.

Cao Trản kéo căng cánh tay lúc đảo muôi, phần cánh tay lộ ra ngoài bị ánh lửa làm ửng hồng, cho dù chỉ lộ ra thế thôi nhưng cũng đủ tạo thành cảnh đẹp ý vui.

Khi cơm rang hòm hòm, cho cải thìa cùng trứng vào.

Cao Trản định lượng gia vị theo cảm giác, lại đảo hai lần cho thấm đều gia vị xong, tắt bếp chuẩn bị ra đĩa.

Vừa tắt bếp, Cao Cao không thể chờ được nữa ngồi luôn bên cạnh quầy bếp nóng lòng muốn ăn, "Xới cho em nhiều chút!"

Cao Trản mỉm cười, đổi thành tô canh, xới cho Cao Cao một tô đầy.

Thấy Cao Cao đang ăn, Cao Trản bắt đầu dọn dẹp nhà bếp, rửa sạch xoong nồi rồi treo lên, đặt dao làm bếp vào hộp đựng, thu dọn xong xuôi, cậu lại bày ra một bộ bát đĩa được gửi đến từ một thương hiệu dụng cụ bếp, chụp hai tấm ảnh.

Chỉ đăng trên WP

Cậu hiện giờ cũng được tính là Blogger ẩm thực có tiếng tăm, được các cô gái trẻ đặc biệt yêu thích.

Cũng có nhiều nhãn hàng tìm đến cậu để quay quảng cáo, nhưng Cao Trản chỉ thỉnh thoảng chọn các nhãn hiệu dao kéo hay bát đĩa đồ thôi.

Chụp xong tư liệu, Cao Trản tắt cameras, xới cho mình bát cơm rang.

"Buổi tối muốn ăn gì?" Cao Trản hỏi, ông chủ chợ hải sản mà cậu thường đến vừa rồi nhắn tin đến, nói cá cua hôm nay đều rất tươi, "Cá hay thịt bò?"

Cao Cao từ trong bát ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, "Muốn ăn hết?"

Cao Trản nói: "Ngày nào cũng đầy thịt cá, sao em còn tham ăn thế hả?"

Cao Cao lắc đầu quầy quậy: "Em muốn tất!"

Editor: COTINY

Chỉ đăng trên Wattpad

Nguồn: wattpad.com/user/COTINY

Thành Tễ từ trong tiệm mì nhỏ đi ra, đến quầy bán quà vặt mua một chai nước lạnh, súc miệng một lúc lâu lại hớp gần nửa chai nước mới thấy dễ chịu đôi chút.

Mới nãy hắn vừa trải qua cái gì kia? Bước vào một tiệm bán mì, nếm được hương vị kinh khủng khó tả nhất từ trước giờ, còn bị một cậu nam sinh giỏi khắc hoa củ dùng dao đe dọa?!

Cái này có khác gì với việc bị cha mẹ ở nhà chế giễu khinh thường, Thành Tư Hãn đâm dao sau lưng? Cuộc bỏ nhà đi của hắn cứ kinh hoàng như chuyến phiêu lưu của thiếu niên Tễ vậy ta!

Hắn quay lại nhìn tiệm mì tràn ngập bầu không khí quỷ dị kia, thề rằng cả đời này cũng không bao giờ đặt chân tới đó nữa.

Chỉ đăng trên WP

Vì bát mì trứng đó, Thành Tễ đối với các tiệm xung quanh đều tràn ngập nghi ngờ.

Thanh máu hiện giờ chỉ còn sót lại một phần ba thôi, không thể lại lầm đường lạc lối tiếp được.

Hắn đang suy nghĩ về nhân sinh, buồn chán dạo một vòng trên vòng bạn bè, liền thấy một bạn nữ trong lớp đăng cùng một lúc chín bức ảnh, bài viết đều là một loạt dấu chấm than.

Thành Tễ bấm vào tấm ảnh, là ảnh chụp màn hình của một người đang thái đồ, đôi bàn tay trong bức ảnh trắng nõn thon dài, các khớp tay rõ ràng, vô cùng đẹp.

Thành Tễ lần lượt xem qua từng cái một, rửa đồ, thái đồ, xào lên...!Đây là đầu bếp? Có một id ở góc dưới bên phải bức hình, Thành Tễ dựa vào đó tìm, là một blog có tên Kẻ sành ăn cô độc.

Toàn bộ video chỉ nói về nấu ăn, không để lộ mắt mà chỉ lộ tay, dưới phần bình luận đêu là "Tôi muốn trở thành cây củ cải trong tay anh ấy!"

Các video của người này đều là các món ăn gia đình khá đơn giản, nhưng đánh mạnh vào thị giác, sạch sẽ gọn gàng, bố cục đẹp mắt.

Dù là rửa cắt hay ánh sáng phản chiếu trong khói dầu đều được thể hiện ở một level khác.

Thành Tễ bỗng có tia xúc động khi đọc các bước thực hiện vô cùng chi tiết dễ hiểu kèm bên dưới mỗi video.

Hắn liếc nhìn tay mình, đây cũng là cái tay đã làm được tuyển tập sách Ngũ Tam cùng bộ đề thi mô phỏng đề tốt nghiệp THPT, chính đôi bàn tay ấy đã đánh bại Thành Tư Hãn trong bóng rổ bi-da cầu lông, xào rau đã là cái gì đâu chứ, còn chả phải nhấc dao lên là xong chuyện?

Mê mang qua đi, Thành Tễ đứng dậy khỏi mặt đất, sải bước về phía chủ tiệm quà vặt, cười ngọt với bà dì: "Chị ơi, muốn đến chợ chỗ mọi người thì đi thế nào?"

Chủ tiệm quà vặt cuối cùng đề cử cho hắn khu chợ hải sản, ở đó rau thịt hải sản gì cũng có, người dân địa phương đều đến đó để mua đồ.

Lúc Thành Tễ đến nơi, người bày sạp bán trong đó trải dài không nhìn thấy điểm dừng, người mua nhốn nháo hò hét khắp nơi.

Hắn chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, chợ mà hắn nghĩ trong đầu đều là kiểu đại loại như Walmart.

Chỉ đăng trên WP

Khu chợ hải sản tràn ngập vị tanh mặn, Thành Tễ giẫm lên mặt đất lát bùn lầy lội, có chút không biết nên đi về đâu.

Cuối cùng hắn chọn một khu vực tương đối ít người.

Hắn đi qua, chủ sạp nhìn thấy có người tới vội mời chào: "Anh đẹp trai! Muốn mua gì, cá vược hôm nay rất tươi ngon! Còn có cua, cậu nhìn này vừa to lại còn chắc thịt, cậu tự nấu cũng rất tiện."

Thành Tễ nhìn hải sản mà trước đây hắn chưa ăn bao giờ, nhất thời không quyết định được, chủ sạp đã nói thế rồi, hắn bèn nâng tay đẩy đẩy mắt kính, gật đầu: "Vậy cho tôi một con cá, thêm một con cua nữa đi."

Vừa hay lúc nãy có quét qua video làm cá của Kẻ sành ăn cô độc, cua chỉ cần hấp trong nồi là được, chỉ làm hai món nên cũng không thành vấn đề.

Chủ sạp xách đến cho hắn một con cá, hỏi: "Cậu biết làm cá vược không?"

Thành Tễ thành thật lắc đầu: "Không biết."

"Nhưng có thể học được."

Con cá này nếu được chế biến tốt xem như Thành Tễ lợi hại, còn ngược lại vậy phải trách Kẻ sành ăn cô độc kia không đáng tin rồi.

Editor: COTINY

Chỉ đăng trên Wattpad

Nguồn: wattpad.com/user/COTINY

Cao Trản chọn một con cá vừa đủ cho ba người ăn, định giết nó ở đây để đỡ mùi tanh khi về nhà.

Chủ tiệm là người quen của cậu, hỏi cậu có muốn tự mình làm sạch không.

Cao Trản liếc nhìn chiếc áo phông đang mặc tùy tiện trên người, liền gật đầu, thẳng thừng ngồi xổm sau quầy hải sản làm cá.

Ngay khi rạch bụng cá ra, Cao Trản liền nghe thấy một câu rất chi tự tin "Không biết, nhưng có thể học được", lúc chị Ngụy mở tiệm mì cũng nói y chang câu đấy.

Thành Tễ vừa dứt câu, liền nghe thấy một tiếng cười nhạo.

Hắn nhìn sang, thấy một người đang ngồi chồm hổm sau bể thủy sinh, trên tay dính đầy máu, lộ vẻ mặt khinh thường.

Chỉ đăng trên WP

Trong nháy mắt, Thành Tễ còn cho rằng mình với cậu chàng soái ca nhưng hung dữ này đã dựng lên một bộ phim rồi.

"Cậu cũng mua cá à..." Thành Tễ nhìn thấy vết máu loang lỗ trên tay cậu mà cười không nổi, khô khan đánh tiếng.

"Đến quầy cá không mua cá," Cao Trản cắm dao lên thớt, "Chả nhẽ tới ăn mì?"

Thành Tễ cảm thấy như thể mình bị chữ mì này đánh trúng dạ dày, vì món mì khó ăn kia hắn có chút PTSD luôn rồi!

PTSD: Rối loạn Stress sau sang chấn.

Hắn đang rất khó chịu, người kia đột nhiên đưa tay về phía hắn, Thành Tễ vô thức lùi lại, "Chuyện gì?"

"Cá," Cao Trản chỉ vào cái túi màu đen trong tay hắn, "Tôi làm cho cậu, hay là, cậu muốn đem về tự giết?"

Thành Tễ vội vàng đưa cá cho Cao Trản.

Bàn tay làm Ngũ Tam của hắn nấu ăn cũng rất miễn cưỡng rồi, thực sự không thể giết cá được.

Quả nhiên, vừa nhìn đã thấy anh chàng này rành chuyện này cực, Thành Tễ nhìn cậu nâng tay hạ dao xuống, con cá vược kia dường như chết không còn chi luyến tiếc nữa.

"Đi bộ m từ đây, đến tiệm dầu mắm của chú Vương, nói chú ấy cậu muốn nấu cá vược, người ta có thể lấy đầy đủ nguyên liệu cho cậu." Cao Trản xử lý con cá xong đưa cho Thành Tễ.

"Ồ được," Thành Tễ cầm lấy con cá, "Cảm ơn, nếu ngon, mai tôi lại đến." Hắn khi đi còn để lại một câu khách khí mà khách mua hàng thường nói với chủ tiệm.

Chỉ đăng trên WP

Bất quá cậu chàng đó dường như không quan tâm lắm đến việc buôn bán của mình, còn viết dòng chữ Bấm nút biến rõ to trên mặt.

Dựa theo lời Cao Trản nói, Thành Tễ đến tiệm của chú Vương, mua đủ nguyên liệu xong, lại lấy thêm chút rau củ cùng gạo, xong xuôi đâu đó hắn tay xách nách mang bịch bọc đùm đề rời đi.

Editor: COTINY

Chỉ đăng trên Wattpad

Nguồn: wattpad.com/user/COTINY

Phòng bếp ở trọ rất lớn, trang trí có vẻ còn tỉ mỉ hơn so với nơi khác, dụng cụ làm bếp vô cùng đầy đủ, Thành Tễ đã từng nhìn thấy mấy nhãn hiệu này ở nhà mình, giá không hề rẻ.

Hắn bỏ cá vào trong nước, mở video của kẻ sành ăn lên, làm theo các bước của người nọ, đầu tiên là khứa cá vược thành hình.

Trong video, thao tác của kẻ sành ăn vô cùng thành thục, một bên cắt cá thành từng lát mỏng, một bên bên dùng dao khứa nhẹ dọc theo xương đến khi thịt và xương tách rời ra, làm thế này lúc hấp sẽ nóng đều hai mặt, nắm chắc được thời gian lúc thịt cá tươi ngon nhất.

Thành Tễ tháo kính xuống, hít một hơi thật sâu, đưa tay về phía con cá vược.

Đắc tội rồi——

Editor: COTINY

Chỉ đăng trên Wattpad

Nguồn: wattpad.com/user/COTINY.

Truyện Chữ Hay