Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 2)

chương 52: tự trách chính mình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trình Nhất Lâm nằm trong phòng cứ chằn chọc, trong lòng tự dưng có gì đó bồn chồn nóng hết cả lên. Cậu quyết định cắm tai nghe, bật một bản nhạc thích hợp nhất cho việc dễ ngủ.

Bản nhạc nhẹ nhàng ấy bỗng dưng khiến cậu nghĩ đến Hạ Nhi, nghĩ đến cách mình đối xử với con bé dạo này, tự hỏi tại sao mình phải lạnh nhạt đến mức đấy, trong khi cậu thực sự hết giận nó từ lâu rồi. Trình Nhất Lâm vẫn cứ ngoan cố, nhất định là cố gắng gạt con bé ra khỏi suy nghĩ của mình rồi cố nhắm mắt lại...

Bên ngoài đêm xuống sàn lạnh ngắt, con bé vẫn nằm bẹp dí với cái thân nhiệt bắt đầu thay đổi do trúng gió vào. Ông bảo vệ đã bắt đầu đến giờ đi rà soát một lượt khu này, thang máy tầng nó ở vừa mở, ông bước ra thấy có con bé đang nằm ngủ ngoài cửa thì lắc đầu chẹp miệng rồi vừa tiến đến gần, vừa lên tiếng:

"Này gái ơi, có buồn ngủ quá thì cũng phải cố lết xác vào nhà rồi mới ngủ chứ! Con gái con đứa gì đâu nằm thù lù một đống trước cửa à..."

Ông thấy con bé vẫn im bặt, tay chân vẫn không thề có tí chuyển động nào. Ông tính quay người đi nhưng khi thấy không có lời đáp trả hay bất kì âm thanh nào từ phía con bé thì đành quay lại, cau mày rồi tiến đến gần hơn rồi ngồi xuống, tay đặt lên vai con bé lay lay gọi nó dậy:

"Này cô, dậy! Dậy vào nhà ngủ, ai cho nằm ngoài này!!"

Vẫn chỉ có tiếng muỗi bên tai ông, ông tức giận đành bấm chuông xem bên trong có người hay không, nhưng một hồi bấm mỏi cả tay mà chủ nhà bên trong vẫn không hề hay biết.

Trình Nhất Lâm ra khỏi phòng, vô thức qua phòng nó áp tai vào cánh cửa nghe ngóng xem nó về hay chưa mà không thấy gì. Cậu mở cửa, căn phòng im ắng tĩnh mịch chỉ thấy gió lùa làm rèm bay bay. Cậu thở dài, định bụng cầm điện thoại lên gọi nhưng lại thôi, cứ vậy mấy lần liền, cậu cũng chẳng hiểu sao mình lại phải cố lờ nó đến mức này nữa.

Cậu ra ngoài lấy nước uống thì nghe tiếng lục đục bên ngoài, Trình Nhất Lâm tò mò tiến đến, đúng lúc giọng của mấy bà cô căn hộ bên cạnh chanh chua vang lên:

"Khiếp! Con gái con lứa đêm hôm nằm kềnh giữa lối giữa chợ thế này bao giờ!!...gọi còn không thèm cả dậy, người nhà thì cũng ngủ say như chết không cả nghe thấy bên ngoài ầm ĩ từ nãy đến giờ. Đây mà là con gái tôi thì tôi mắng cho một trận!"

Cậu hơi cau mày lại nghĩ ngợi gì đó rồi mở từ từ cánh cửa nhìn ra ngoài, cửa vừa hé, bao nhiêu con người đứng ngay trước mặt cậu nháo nhào lớn tiếng:

"Này cậu kia! Tai cậu có vấn đề gì mà bọn tôi gọi như thế còn không chịu í ới gì hả?!!! Vợ thì để nằm lăn nằm lóc trước cửa nhà, ngủ say như chết lay mãi vẫn không thèm dậy. Làm bảo vệ gọi ảnh hưởng đến cả giấc ngủ của chúng tôi!!"

"Phải đấy! Mà cậu mãi không thấy vợ về thì cũng nên gọi điện hoặc ra ngó cửa xem vợ về chưa hay chứ, cậu không thấy sốt ruột hay sao hả?!!"

Tai cậu ù đi, trước mắt cậu chỉ còn có mỗi hình ảnh một con bé đang nằm bẹp dưới nền nhà lạnh lẽo, dù xung quanh to tiếng nhưng vẫn không hề hấn gì, không cả động đậy. Tim cậu như chết lặng đi trong khoảnh khắc ấy, cậu từ từ bế con bé dậy rồi chạy đến thang máy, vội vàng bấm nút sốt ruột đợi cửa mở. Cậu sợ hãi, tới cái mức mà môi run lên không cả gọi được tên con bé để nó tỉnh nữa.

Rời khỏi thang máy, Nhất Lâm nhanh chóng đem con bé vào trong xe rồi nằm xuống ở hàng ghế sau, tay cậu run lên khiến việc lái xe trở nên khó định hình. Trình Nhất Lâm trong đầu rối lên, lầm đầu cảm thấy bản thân đáng ghét đến vậy.

....

Tại bệnh viện X lúc giờ sáng...

Hứa Hạ Nhi mở mắt, nó thấy căn phòng lạ hoắc và có mùi gì đó đặc trưng mà chưa kịp nhận ra đó là mùo gì. Con bé nhìn quanh thật kỹ để nhận diện nơi này là đâu, toàn thân cứ rã rời, đầu óc cứ choáng váng kì lạ. Con bé ôm đầu khẽ nhăn mặt, ngoài cửa sổ trời tối thui, không gian tĩnh mịch im ắng khiến nó thấy hơi sợ...

Hạ Nhi ngồi dậy, nhận ra rằng mình đang nằm trên giường bệnh, là ngủ ở bệnh viện chứ không phải căn phòng thân quen ấy. Nó hốt hoảng trùm chăn kín mít rồi lôi cái điện thoại đang để trên bàn xuống, đang định gọi cho người ấy thì chợt nhớ ra rằng mình làm vậy là làm phiền, người ta đâu còn bận tâm gì tới mình nữa đâu chứ, mình có quyền gì gọi người ta đến đây bên mình bây giờ.

Nước mắt con bé rơi, cứ những lúc như này nó lại nhớ cái ôm của cậu, nhớ bàn tay với những ngón tay thon dài ấy nắm lấy tay nó khiến nó bớt đi sợ sệt, nhớ giọng nói trầm ôn nhu trêu chọc nó đã lớn rồi còn sợ ma như con nít vậy...Nó nhớ lắm, nhớ những điều mà người ấy làm với mình đến muốn điên, nhớ đến mức nhìn ảnh người ấy trong điện thoại cũng không kìm nổi nước mắt mình đua nhau chảy dài. Hạ Nhi muốn được cậu quan tâm chăm sóc như trước kia cậu đã từng, nó còn tự hứa với lòng rằng nếu Nhất Lâm quay lại về bên mình, nó sẽ để ý đến cảm xúc của cậu hơn rồi đáp ứng mọi thứ mà cậu muốn, rũ bỏ đi cái sợ hãi về những việc mà cậu làm với mình. Bởi nó hiểu ra rằng, Nhất Lâm làm vậy với mình là vì Nhất Lâm yêu mình, khi ở bên người mình yêu thì con tim và lý trí sẽ không thể nào kiểm soát nổi, càng vậy thì lại càng thể hiện được tình yêu của cậu dành cho nó...

Hứa Hạ Nhi bỗng đưa ra một quyết định, đó chính là cầm máy lên và bấm vào số điện thoại của người ấy, chờ nhấc máy mà thấy hồi hộp lạ thường...

Bỗng dưng đèn điện tắt phụt, căn phòng tối om không còn thấy gì. Hạ Nhi sợ hãi làm rơi cả điện thoại xuống đất, con bé hoảng loạn nhìn quanh rồi gọi bác sĩ thật lớn, cho đến khi nó cảm giác được bàn tay mình ấm nóng lạ thường...

Đèn sáng trưng từ lúc nào không hay, con bé thấy đầu đau như búa bổ, mặt nó khẽ nhăn lại vì đau, người cứ mềm oặt cả ra. Con bé nhìn quanh, mắt nheo lại vì chói, vừa nhìn sang bên phải mình thì con bé khẽ giật mình...

"Trì...Trình Nhất Lâm..."

Hạ Nhi nó bối rối tới mức mà đến cách gọi thân mật hàng ngày cũng biến đi đâu mất. Nó thấy cậu đang gục đầu xuống, tay chống cằm im ắng hình như là đang ngủ, một tay vẫn đang nắm chặt lấy tay con bé ngay cả khi đang say giấc nồng. Những giọt nước mắt hạnh phúc của Hạ Nhi rớt xuống, bàn tay ấy mà nó nhớ nhung bao ngày nay đang truyền tới hơi ấm quen thuộc ấy cho nó, khuôn mặt ấy sau bao lâu nay lại được ngắm ở cự ly rất gần khiến nó vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Hạ Nhi tát vào mặt mình một cái thật mạnh, đến cái thứ hai đang định giơ lên tát phát nữa thì giọng nói ai đó vang lên khiến nó khựng lại, sững sờ nhìn cậu:

"Bị ngốc à, sao lại tự dưng tự tát vào mặt mình như thế?"

Hai con mắt nó mở to đầy kinh ngạc, nó lúng túng mấp máy môi định nói gì đó nhưng người ấy lại chặn họng nói trước, như cơm bữa rồi:

"Đừng thắc mắc là tại sao tôi biết cậu đang tự tát mình...tôi không phải đang ngủ như cậu thấy đâu...chỉ là..tại lâu ngày không đối diện thẳng mặt nhau nên tôi...hơi ngại...tôi buộc phải dùng cách này để nói chuyện với cậu..."

Hạ Nhi nghe cậu nói mà cứ ngơ người ra, con bé cứ nghệt mặt ra nhìn cậu, tim nó đập liên hồi khi bàn tay ấy cứ siết chặt lấy tay mình mỗi lúc một chặt hơn, tay người ấy cũng run nhẹ. Nó ngồi dậy, đặt tay còn lại lên vai Nhất Lâm, không ngần ngại từ từ cúi đầu xuống, đôi môi nó lướt qua mềm mại đặt lên má cậu, ánh mắt con bé chứa bao tia hạnh phúc ngập tràn. Vừa chấm dứt hành động ngọt ngào ấy thì nó rút tay mình ra khỏi tay cậu, vòng tay qua ôm chầm lấy Nhất Lâm, đầu gục vào vai cậu rồi oà lên như một đứa trẻ, nó mếu máo:

"Đừng bơ tôi nữa, xin cậu đừng tránh mặt tôi như vậy nữa mà!!...Kể cả nếu cậu không còn tình cảm với tôi, tôi đồng ý chúng ta quay trở lại làm bạn như xưa, chỉ cần cậu chịu nói chuyện với tôi như trước là được. Tôi muốn được Lâm nắm tay, muốn được Lâm ôm khi trời lạnh, tôi muốn làm mọi thứ với cậu, tôi muốn ở bên cạnh cậu..."

Vai áo nó cũng ấm ấm ướt nước tự bao giờ, đôi bàn tay kia run run nhưng vẫn cố ôm lại nó thật chặt, một tay vuốt ve mái tóc mềm của người mình yêu, nhắm mắt lại cho nước mắt lăn dài xuống thật khẽ, giọng trầm ấm bên tai Hạ Nhi:

"Tôi đã cố gắng tìm cách ghét bỏ em nhưng nó quá khó dù chỉ là trong một giây một phút ngắn ngủi. Càng cố gắng lơ em đi, đầu óc tôi lại càng ngập tràn những suy nghĩ về em. Càng cố gắng tìm cách để giận em, tôi lại chỉ thấy giận mình nhiều hơn vì đã lạnh nhạt với em như vậy..."

Nước mắt nó ngừng rơi, mắt sáng lên quay sang nhìn cậu rồi từ từ đặt hai tay lên vai cậu định đẩy ra nhưng rồi lại bị cậu ghì chặt lại. Cậu ôm chặt hơn nữa, nói nhỏ:

"Hoá ra tôi yêu em nhiều hơn tôi vẫn hay nghĩ rất nhiều, tôi vì ghen khi thấy em đi với Vương Khiết nên mới trẻ con đi làm mấy cái trò giận dỗi lảng tránh em như vậy. Nhưng mà tôi thua rồi, tôi không thể cố tình lơ em thêm một giây nào nữa..."

Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn yêu nó, thậm chí là yêu rất nhiều, hoá ra chỉ là do chút hiểu lầm nên đâm ghen tuông rồi làm vậy, chứ không phải hết tình cảm như cậu đã từng nói. Con bé vỗ nhẹ vào lưng cậu, cười nhẹ, nó nói nhỏ:

"Nào, bọn mình đang ở bệnh viện đấy, em không nghĩ là chúng ta có thể ngồi như thế này suốt được đâu, mọi người thấy thì chết đó."

Trình Nhất Lâm hơi giật mình, là nó vừa đổi cách xưng hô đấy sao?

Cậu buông con bé ra, hai tay cầm lấy vai vai nó rồi nhìn thẳng, ánh mắt dâʍ đãиɠ ngày nào đã trở lại:

"Em...vậy í em là về nhà thì làm như vậy là được đúng không? Thậm chí là hơn nữa cũng được đúng không?"

Hạ Nhi nó xấu hổ lí nhí trả lời với cái bản mặt đỏ ửng:

"Aishhh sao chỉ có nghĩ đến thế là nhanh....."

Cậu nhẹ nhàng ấn nó nằm xuống rồi đứng dậy, cậu với cái áo sơ mi vắt trên tay ghế khoác lên người rồi nhắc nó:

"Nằm chờ tí, anh đi mua đồ ăn cho."

Hạ Nhi định mở miệng nói Nhất Lâm đừng xưng hô như thế vì cậu cũng là con gái, nhưng nó hiểu rằng vì cậu muốn vậy, vì cậu thích nên nó sẽ chấp nhận. Nó không muốn ích kỉ chỉ nghĩ đến mỗi cảm giác của mình nữa, từ giờ nó sẽ để ý đến mong muốn của cậu hơn. Con bé ngoan ngoãn đáp:

"Dạ!"

Người ấy vừa ra khỏi phòng thì thấy một người đàn bà quen thuộc với nét mặt buồn đang ngồi ở hàng ghế chờ trước phòng khám. Người đàn bà ấy cứ liên tục ngó nghiêng nhìn đồng hồ xem giờ, phòng khám quá đông khiến bà tuy đã tới ngồi chờ từ sáng sớm nhưng mãi vẫn chưa đến lượt. Trình Nhất Lâm nhìn từ xa nên không rõ, cũng không dám khẳng định là có phải người đó không nên tiếp tục đi tiếp, cho đến khi cậu dừng lại ở trước cổng bệnh viện để chuẩn bị sang đường thì có người đứng sau vỗ nhẹ vào vai cậu. Nhất Lâm quay đầu lại nhìn, người đàn bà phúc hậu với nét khổ hiện rõ trên gương mặt ấy đang ở ngay trước mặt mình, vậy là đúng người đó chứ không hề nhận sai. Cậu bất ngờ giật cả mình, lại thêm cả lúng túng cúi chào vội:

"Dạ cháu chào bác ạ...lâu lắm không gặp bác.."

Mẹ của Hạ Nhi nhìn cậu rồi bật cười, bà nhẹ nhàng hỏi:

"Sao thấy tôi mà lại giật mình thế là thế nào hả? Lâu không gặp bác già xấu quá rồi không nhận ra nữa à?"

Cậu xua tay chối vội, nét lúng túng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt:

"Dạ không ạ!!!....tại cháu không nghĩ là sẽ gặp bác ở đây...bác tới đây có việc gì thế ạ?"

Bà thở dài rồi thoáng qua một nét cười, hình như có chuyện gì đó muốn giấu, bà đánh lạc hướng bằng cách hỏi ngược lại cậu:

"Cháu đến đây thăm ai à? Con bé nhà cô dạo này đã sửa được cái tính bừa bộn chưa??"

Cậu lúng túng khi thấy mẹ Hạ Nhi hỏi về con bé trong khi mình vẫn chưa báo cho bà biết về tình trạng nó lúc này. Cậu lí nhí, mắt hướng xuống dưới đất:

"Hạ Nhi bị cảm nên cháu đưa cậu ấy đến đây, giờ cháu đi mua gì đó cho cậu ấy ăn ạ. Cháu xin lỗi vì đã không báo chuyện này với cô..."

Nét mặt bà thoáng qua chút lo lắng, cậu sợ bà sẽ giận mình vì không nói cho bà biết con gái bà ra sao. Bà cầm tay cậu rồi kéo đi sang phía bên kia đường, vừa đi vừa nói:

"Đi, đi mua đồ ăn cho con bé rồi nhanh vào với nó, những lúc như này đừng để nó một mình quá lâu."

Cậu thấy áy náy vô cùng, rõ là chuyện này do cậu gây ra, con bé ốm cũng là do cậu, vậy mà không dám nhận lỗi, còn làm ra vẻ mình chu đáo để ý đến con bé khi nó ốm đau lắm vậy. Nghe mẹ nó nói cậu mới thấy bản thân thật đáng ghét, quá đáng ghét, cậu đã để nó một mình tự chăm sóc trong cái ngày nó ốm liệt giường. Dù cậu biết nó ốm, khi ấy cậu có hé mở cánh cửa rồi nhìn con bé tự dừng khăn đắp lên trán, nét mặt mệt mỏi nhợt nhạt nằm bẹp trên giường mà vẫn cố tình bỏ qua vì vẫn đang làm cái trò giận dỗi con nít. Cậu đã để nó một mình khá lâu rồi, để nó tự hì hục làm mọi thứ một mình, để con bé tự nấu bữa tối trong khi nó đi làm về muộn và cả người đang mệt lử. Cậu nhận ra được rằng người nó ốm đi, tuy khuôn mặt vẫn đầy đặn nhưng tay chân nhỏ đi trông thấy do không có cậu để ý lo cho nó ăn uống đầy đủ. Con bé vốn hay ăn uống vớ vẩn, nay được dịp đi làm về muộn lại càng làm biếng hơn, cứ vơ đại hộp mì rồi ngồi đợi mì chín, hoặc luộc tạm quả trứng ăn cho có rồi leo ngay lên giường đi ngủ.

Cậu thấy có lỗi với mẹ con nó, tự hứa với lòng từ nay trở đi sẽ chăm sóc nó tốt và cẩn thận hơn nữa, chú ý nhiều hơn đến biểu hiện của Hạ Nhi mỗi khi cậu giở trò. Bởi nếu Hạ Nhi không thích mà chỉ là cố gắng phục vụ nhu cầu của cậu thì đúng là cậu đã ích kỉ quá rồi.

....

Hạ Nhi bên trong phòng bệnh cứ nằm cười tủm tỉm một mình như đứa dở hơi, chắc hẳn là do hạnh phúc quá đà vì từ nay sẽ trở lại với Nhất Lâm như xưa, sẽ được nắm tay, ôm cậu như đã từng. Đang lên mây chưa kịp xuống gì có bàn tay ai đó vỗ bốp vào mông nó, con bé giật mình hơi bật người dậy, nó nhìn mẹ rồi nhìn cậu, mặt hơi nhăn nhó nhưng cũng lộ ra nét ngạc nhiên:

"Ơ..sao mẹ lại ở đây!!?? Sao mẹ đánh vào mông con?!!!"

"Đang mơ mộng gì thế hả cô nương? Mẹ vào nãy giờ mà còn không biết hả??"

Nó thấy cậu cười mình thì chợt xấu hổ, ai đời ngần ấy tuổi đầu rồi mà vẫn bị mẹ tét đít bao giờ không. Nó phụng phịu đỏ mặt, trưng ra vẻ giận dỗi:

"Mẹ có thể gọi còn bằng cách khác thay vì đánh vào mông con mà...con cũng tuổi rồi chứ bộ..."

Bà bật cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô con gái, dí trán nó mắng yêu:

"Vâng, tuổi rồi mà còn không biết tự chăm lo cho bản thân mình, để mà bị cảm đến mức phải có người đưa tới bệnh viện như thế này đây!"

Trong lời mắng yêu của mẹ nó có phần trách cứ, cậu nghe xong thì càng áy náy hơn, rõ là do mình vậy mà giờ con bé lại bị mắng. Cậu lặng đi chút lát cho đến khi con bé với tay ra cầm tay cậu kéo cậu ngồi xuống giường cạnh mẹ, đôi mắt biết cười ấy nhìn thẳng vào mắt cậu mà không ngần ngại mẹ đang ngồi đây:

"Ngồi xuống đi, còn mải suy nghĩ cái gì nữa vậy ạ?"

Trình Nhất Lâm thấy mẹ nó nhìn bàn tay nó đang cầm tay mình thì khẽ rụt lại, nào ngờ con bé còn cầm chặt hơn rồi kéo lại gần hơn, vòng tay qua mẹ rồi kéo cậu đến ngồi trước mặt mình, giọng chảy nước:

"Ngồi gần vào đâyyyyy..."

Cậu vẫn chưa thích nghi được với cái tình huống này, vẫn đang chưa biết xử lý được ra sao thì thấy mẹ Hạ Nhi nhìn chằm chằm vào bàn tay nó, lần này nhìn kĩ như kiểu săm soi, có vẻ như thấy được gì đó kì lạ ở cái nắm tay này. Cậu không muốn mọi chuyện lại đổ vỡ hoặc có vấn đề trong ngày hôm nay, không muốn con bé bị nghi ngờ rồi bị mẹ quở mắng ngay lúc đang đau ốm như thế này. Cậu gạt tay nó ra rồi ngồi ở cái ghế ngay bên cạnh giường, đưa tay hướng về cái vị trí mà nó muốn cậu ngồi rồi nhìn bà, cậu nhẹ nhàng:

"Bác ngồi đây để nói chuyện cho dễ ạ."

Trống ngực cậu đập loạn xạ, tay bắt đầu ra mồ hôi vì hồi hộp và lo lắng, cậu không biết trong vài phút nữa mọi chuyện sẽ ra sao, chỉ mong con bé không ngốc nghếch mà làm mấy cái trò như vừa rồi nữa thôi.

Bà nhìn con gái mình người ốm hơn trước mà xót, bà vén nhẹ mái tóc nó qua vành tai, thở dài:

"Công việc vất vả lắm hả con? Sao lại biến con tôi từ con lợn con thành con cò hương thế này?"

Hạ Nhi phụng phịu cau có, nó tung cái giọng đầy giận dỗi khó chịu:

"Đó! Do mẹ hay nói con béo nên con mới phải cố gầy như này đó, không phải do công việc của con đâu!!"

Bà phì cười, con bé liếc nhìn cậu rồi nói tiếp, ánh mắt dịu đi nhưng chứa đầy ẩn ý:

"Với cả có Lâm chăm con mà mẹ, Lâm là bảo mẫu tuyệt vời nhất trên đời này đó mẹ ơiiii..."

Cậu bừng mắt nhìn nó rồi lại nhìn bà một cách đầy lo sợ, ánh mắt như muốn nói con bé dừng lại, đừng nói thêm nhiều để mà mọi chuyện đi quá xa, mẹ nó sẽ nghi ngờ về mối quan hệ này.

Bà quay sang nhìn cậu rồi mỉm cười, khoé môi cậu cũng tự động cong lên, cười ngố vì đang không hiểu ánh mắt kia của con bé là đang muốn nói lên điều gì. Nó nhìn cậu đầy ẩn ý, cậu nhanh chóng cô gắng lảng đi để bà không bắt được.

Bà trêu:

"Nhất Lâm đừng lo, chẳng mấy nữa mà con bé này nó lấy chồng, lúc đấy thì cháu thảnh thơi không bị nó làm phiền rồi bám riết suốt ngày nữa rồi."

Cậu gượng cười, nét mặt thoáng buồn, chẳng biết nên nói gì nữa. Hạ Nhi nhìn cậu rồi hít một hơi thật sâu, sau đó con bé nhìn thẳng vào mắt mẹ, ánh mắt nó bỗng trở nên thật nghiêm túc, lời nói rõ ràng, chầm chậm từng từ một:

"Nhưng mẹ ạ, con muốn bám lấy cậu ấy cả đời, con muốn ở bên cạnh cậu ấy. Con không muốn lấy chồng, con muốn Trình Nhất Lâm..."

Sorry mọi người dạo gần đây tôi mê game mà bỏ bê viết lách quá ToT sau đợt này hứa sẽ ra chap mới nhanh hơn ạ!!!!

Truyện Chữ Hay