- Xin lỗi anh vì đã để anh chờ suốt năm!! - khung cảnh tối đen, Nhi chợt hiện ra ở đó- Vậy em sẽ về với anh phải không?? - Quân thấy Nhi xuất hiện thì nở nụ cười, nhẹ nhàng chìa tay ra đợi cô nắm lấyNhi không nói gì. Khuôn mặt cô đã bị che khuất bởi mái tóc dài che gần hết khuôn mặt. Chợt từ đâu có đứa bé chạy đến bám lấy chân Nhi- M…Mẹ…!!
- Mẹ đây con - Nhi đáp lại rồi bế đứa bé lên Quân ngớ người..Mẹ là sao? Tại sao đứa bé đó lại gọi Nhi là mẹ chứ?? Ánh mắt của Nhi chợt sắc lên xuyên qua các làn tóc đang che khuất nhìn Quân rồi quay lưng bỏ đi- Nhi?? Em đi đâu vậy?? - Quân thấy cô bỏ đi muốn chạy theo nhưng chân anh bị bóng đen nào đó kìm chân - Em đã có con với người khác rồi!! Anh tự tìm hạnh phúc cho mình đi!! - Nhi nói xong rồi bỏ đi không ngoảnh lại, cứ như thể bóng tối đang nuốt lấy Nhi vậy- VƯƠNG TRIỆU NHI!! EM QUAY LẠI ĐÂY CHO TÔI !!!!! - Quân không thể di chuyển mà gục xuống gào thét mong cô quay lại - Quân …Quân ……Quân ….- tiếng ai đó giống mẹ của Quân quá- Hơ…hả…NHI…NHI…. - Quân chợt mở mắt rồi bật dậy - May quá chỉ là mơ - người Quân đầy mồ hôi vì cái giấc mở quỷ quái đó nó đã theo anh suốt tuần rồiMẹ Quân lúc nãy đi qua phòng chợt nghe tiếng Quân gọi tên ai đó liền chạy vào thì thấy con mình đang khua tay múa chân, nói mớ nên mới gọi dậy …. Từ lúc đọc được bức thư tới giờ cũng đã năm rồi, Quân cũng hoàn thành xong đại học. Giờ anh đang đi làm ở công ty thiết kế, vì không muốn được công ty chú ý chỉ vì là con của nhà thiết kế nổi tiếng nên Quân chỉ ngồi ở nhà vẽ thiết kế rồi gửi qua email, cần lắm thì anh mới đến công ty Vì rảnh rỗi quá nên suốt ngày ngủ rồi suy nghĩ lung tung nên mới mơ toàn mấy cái không đâu. Mà nhân đây khoảng tháng nữa là đến đám cưới của Nguyên với Sơn rồi …Anh đang thắc mắc là Nhi có đến không nữa …Đám cưới anh của cô mà sao cô lại không đến được- Con đang vẽ gì đó - mẹ Quân xuống nhà thì thấy Quân quẹt bút chì tùm lum rồi chống cằm suy nghĩ ở đâu nên bà đến đập vai Quân - Dạ..Con…!!! - Quân tính đưa bản vẽ cho mẹ mình xem nhưng anh lỡ tay tô tùm lum lên rồi- Làm ăn cho đàng hoàng nha con ….Vẽ thế này thì có thánh cũng nhìn không ra … Thôi, vào phụ mẹ dọn cơm - bà chợt phụt cười khi thấy thằng con mình ngớ người khi tự mình phá hỏng bản thiết kế Vì ba Quân đang đi công tác nên chỉ có anh với mẹ ở nhà. Mới có bữa trưa mà sao thấy mặt mẹ Quân ghê quá, nhìn cứ như đang muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn cơ đấy. Quân không chịu được ánh mắt đó nên anh vờ cười rồi gắp cho bà miếng thịt- Mẹ có gì không vui sao??- Vì con ấy ….Bạn bè của con đám cưới nườm nượp mà con thì chẳng chịu cho mẹ xem mặt con dâu tương lai là sao?? - bà bĩu môi, vờ giận dỗi À..Khó chịu vì con mình ế à ….Chuyện sẽ không như thế này nếu tuần trước Nguyên với Sơn không đến nhà Quân chơi. Mẹ Quân cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi Sơn với Nguyên lại qua thông báo tin vui của người vì theo như Quân biết thì mẹ của mình cũng từng làm mai nam với nam. Nói chuyện hồi sau thì lòi thêm cặp Tuấn với Minh đang có ý định nhận con nuôi Quân không biết nói gì hơn nữa …
- Từ từ mẹ à, năm nữa con dẫn về cho mẹ tha hồ ngắm!!- Nhớ đấy …Da mẹ thêm mấy nếp nhăn là chỉ vì con chưa kết hôn thôi đấy - bà lườm xéo QuânMãi mới thoát được ánh mắt giết người của bà. Quân lại tiếp tục với công việc nhưng chỉ được nửa bản thì anh lại ngồi chống cằm suy nghĩ vẩn vơ. Mẹ Quân thấy không ổn nhưng vẫn ngồi bên gọt trái cây Đến chiều anh lại tiếp tục công việc của mình là hoàn thành nốt bản thiết kế nhưng xem ra hôm nay hồn anh đã đi đâu mất rồi. Mẹ Quân thấy vậy nên giật phắt cái bản thiết kế rồi chỉ tay ra cổng- Ngồi từ sáng tới chiều mà hồn đi đâu vậy?? Đi ra ngoài lấy hồn về cho mẹ!! Quân im lặng, lấy áo khoác trên giá rồi đi ra ngoài. Trong lúc đó bà chì biết thở dài: “Trời nóng thế này mà khoác cái áo đó đi ra ngoài ….Thật tình! Rốt cuộc con có gì không ổn đây??” Quân rảo bước trên con đường dài. Chẳng biết anh đã đi bộ được bao lâu mà trời cũng đã sập tối, không khí rõ lạnh hơn. Các cặp đôi cũng đi ra ngoài nhiều hơn khiến anh cảm thấy mình lạc lõng trên con đường dài. Ngước nhìn bầu trời, chợt có máy bay ngang qua theo hướng đáp xuống sân bay, nhìn theo nó mà QUân chợt cười chính mình: “Có khi nào em đang ở trên chuyến bay đó trở về đây không?? Chắc không!! Còn năm nữa cơ mà!!” Quân thật sự nghĩ đó là điều không thể nhưng sự thật là cô đang ngồi trên chiếc máy bay đó. Nhi thật sự trở về cùng với gia đình của cô và xuất hiện thêm thành viên mới. Ngồi trên máy bay nhìn trời đêm mà cô chợt suy ngẫm: “Chắc anh quên em rồi!! “ Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn cho đến lúc đám cưới của Nguyên và Sơn diễn ra. Quân vận đồ thật đẹp đến dự tiệc chung vui, cả đám tề tựu ở đó. Khi đám cưới diễn ra, cô dâu và chú rể bước vào thì ai cũng xì xào …What the….!! Sao cô dâu lại là Nhi?? Tại sao Sơn lại cùng Nhi làm đám cưới?? Trong lúc ai cũng bàng hoàng thì cái người làm cô dâu kia chợt lên tiếng- Mọi người à …..Đám cưới của tôi chứ không phải cái chợ …
ÔI MẸ ƠI !! Nguyên đó sao?? Không ngờ Nguyên lại trở thành cô dâu mới ghê chứ ….Đây là lần đầu tiên cả đám thấy Nguyên lại giống Nhi đến như vậy …. Từng bước lên sàn thì Nguyên lại thêm cục tức trên đầu. Nếu không phải hôm trước anh thua kèo vụ cả nhà quyết định tổ chức đám cưới ở nơi khác thì bây giờ anh đâu phải đội tóc giả, mặc váy làm gì …. Mà anh cũng sớm biết mình sẽ thua trong vụ đó, anh hoàn toàn biết điều đó: “ Sơn à …Anh có thể làm tất cả kể khiến cho người khác nghĩ em là người nằm trên “. Chẳng biết ông này có suy nghĩ đàng hoàng được không nữa Giờ đến phần tiệc tùng thì Nguyên đi thay đồ nhưng vẫn để lại bộ tóc giả đi qua đi lại khiến Quân cứ ngỡ là Nhi. Ông Hùng bế đứa bé trên tay rồi lại gần Quân, anh cũng lễ phép chào hỏi nhưng tuyệt nhiên không hỏi gì về Nhi- Cháu bế đứa bé xíu nhé!! - ông Hùng vẫn cười nhìn Quân- Dạ … - Quân đặt đứa bé lên đùi rồi chơi cùng với bé Chẳng hiểu sao nhưng Quân thấy đứa bé giống mình làm sao ấy?? Hay là do tưởng tưởng nhỉ?- Bé được mấy tuổi òi?? - Quân hỏi bằng giọng gọng gọng cho vui- tuổi òi đó!! - cô bé nhỏ đó lanh lợi giơ tay khoe tuổi làm như ghê gớm lắm nhưng dễ thương vô cùng khi cô bé giơ ba thành bốn mới ghêQuân phụt cười, vội bớt đi ngón tay của cô bé- Thế mới là ba nè!! Mẹ con đâu rồi!??- Đi òi!! - cô bé tuổi này có vẻ lanh lợi hơn những bạn cùng tuổi, tuy nói trống không nhưng còn nhỏ mà, từ từ sẽ dạy sauQuân ngồi với bé được lát thì cô bé nhảy tọt xuống chạy đi đâu đó làm Quân hốt hoảng chạy theo. Thì ra cô bé chạy đến chỗ ông Hùng túm gấu quần ông- Ông ngoại ơi!! Ba con âu?? - cô bé mở to mắt nhìn ông Hùng Ông Hùng trố mắt nhìn cháu gái mình rồi lại nhìn Quân. Anh không nhầm chứ?? Ông ngoại là sao?? Đây là con của ai chứ??- Cill!! Ông để kẹo trong kia kìa, cháu vào lấy ăn đi nhé - ông Hùng nháy mắt với cô béCông nhận tuổi mà lanh dữ, nghe thấy kẹo là chạy tọt đi luôn mà quên luôn câu hỏi ông chưa trả lời Giải quyết xong thì cũng bỏ sang chỗ khác chứ không ở đó với Quân. Biết sao được, mọi điều về gia đình họ Vương này ai cũng mù tịt, ngay cả giới báo chí cũng không khui nổi tí đời tư của gia đình này được. Quân cứ đứng như trời trồng ở đó cho đến khi Nam đến cạnh- năm qua em sống thế nào??- Dạ …Bình thường lắm anh. Mà anh với Trung khi nào đám cưới đây?? - Quân giật mình rồi gãi đầu nhìn Nam- Ối giời, cậu kia còn muốn bay nhảy lắm, chưa muốn về làm nội trợ đâu - Nam nghe đến Trung thì liền trừng mắt lườm xéo cái người đang đứng gần đống hot boy bên kia - Mà em đang đi làm hay tạm thời thất nghiệp vậy?? Quân phụt cười, Nam luôn là người nói chuyện lãnh đạm, nói mấy câu chọc cười mà thấy ngớ ngẩn luôn- Em chỉ vẽ mẫu thiết kế thời trang hoặc chỉnh sửa lại mẫu thiết kế công ty gửi lại thôi ạ!! Anh giờ sao?? - Quân cũng tiện hỏi thăm Nam luôn chứ năm liền từ lúc từ tiệc cưới của Minh và Tuấn có ai ló mặt đi gặp nhau đâu- Bây giờ về đây thì anh làm giám đốc chi nhánh gần đây để tiện coi cái ông Trung nhí nhố kia!! - Nam vẫn chĩa mắt về Trung ở bên kia Nói chuyện được lúc thì Nam cũng kết thúc cuộc trò chuyện và đi tới chỗ Trung với ám khí bừng bừng. Quân cũng về chỗ ngồi của mình thì chợt giật mình khi thấy Nguyên ngồi ngay đó- Ơ..Nguyên?? Tôi tưởng cậu đang ở ngoài kia tiếp khách chứ?? Mà cậu bỏ tóc giả ra rồi à?? Tôi công nhận anh em cậu không phải sinh đôi mà giống nhau phết - Quân nốc hết ly bia
Nguyên không nói gì, nằm dài xuống bàn nhìn chằm chằm vào Quân rồi cười. Quân thấy lạ nên hỏi- Cậu bị gì vậy?? Nhìn tôi với ánh mắt đó là sao??Nguyên chỉ cười, nụ cười khá quen thuộc đối với Quân rồi đứng lên và bỏ đi. Quân nhìn thấy cái gì đó ánh lên ở trong áo Nguyên, hình như là màu đỏ - Câu bị gì vậy?? Ở ngoài kia nóng quá - Nguyên từ đâu chạy đến chỗ Quân khui lon bia tu ừng ực, Nguyên phân thân à??- Tôi tưởng cậu tháo tóc giả ra rồi?? - Quân ngạc nhiên, không phải Nguyên vừa mới bỏ ra ngoài sao??- Bỏ khỉ mà bỏ, tôi còn phải đeo tới tối …Thôi ở đây nhé, tôi ra ngoài kia với Sơn - Nguyên tu hết lon bia rồi chạy vội ra ngoài Cùng lúc đó Quân mới chợt nhìn lại sợi dây chuyền pha lê của mình. Chỉ có Nhi mới có cái thứ như thế. Vôi chạy ra ngoài mong sao người đó vẫn đang ở đây. Chạy vọt ra ngoài thì thấy cô bé lúc nãy đang leo lên chiếc xe hơi màu đỏ và người đóng cửa xe hơi chính là bản sao của Nguyên đang ở bên kia đường
- VƯƠNG TRIỆU NHI!! - Anh ráng gào lên nhưng có vẻ như người đó không nghe mà lạnh lùng bước vào xeSao tự nhiên xe trên đường lại đông thế không biết làm anh không chạy qua đó được. Rồi chiếc xe công - te - nơ đi ngang qua chắn tầm nhìn của anh. Quân ráng nhìn qua bên kia nhưng khi chướng ngại vật biến mất thì chiếc xe hơi ấy cũng mất tiêu “ Em còn muốn dằn vặt tôi đến bao giờ nữa đây Nhi ….Em đến rồi em đi mà không nói cho tôi lời nào …Em cứ làm tôi phải điên đầu vì em là sao?? Vương Triệu Nhi, em được lắm!! Nếu năm sau em có như thế nào thì tôi cũng phải tóm được em!! “