“Là hắn, chính là hắn.”
Những quý tộc đang có mặt trong bữa tiệc đều khiếp sợ trước sự xuất hiện của một cậu bé.
Không khí bữa tiệc đột nhiên trở nên ngột ngạt, khiến Young-ae - một nữ quý tộc trẻ tuổi không khỏi bị hoang mang.
“Đó là Lucion Cronia, con trai nhà Cronia, người mà ban nãy tôi nhắc tới.”
Một tên quý tộc trẻ lẻn đến bên cạnh Young-ae, trên tay cầm ly rượu vang đỏ và chỉ về phía Lucion.
Trong giới quý tộc, việc chỉ tay về phía đối phương được xem là một hành động rất thô lỗ, nhưng có vẻ đối với Lucion thì chẳng vấn đề gì.
Sự hiện diện của Lucion kích thích lòng hiếu kỳ bên trong Young-ae.
Lucion mặc một chiếc áo hoodie màu đen với mũ áo trùm kín mặt.
Bởi thế nên hắn ta rất nổi bật vì trang phục như vậy không hợp để dự một bữa tiệc dành cho quý tộc.
“Tại sao hắn ta…?”
Young-ae chậm rãi hỏi.
Tuy Young-ae không quá hiểu biết về giới quý tộc, nhưng cô biết rằng nhà Cronia là những người bảo vệ biên giới.
Vì vậy, mới có một câu hỏi được đặt ra là tại sao nhà Cronia lại xuất hiện với bộ dáng như vậy trong khi họ cũng quyền lực ngang ngửa với một Hầu tước?
“Hắn ta là một kẻ điên.”
Tên quý tộc bên cạnh Young-ae trả lời không chút do dự.
“Vậy à”
Young-ae vội vàng che miệng lại và đáp.
“Nếu cô không tin thì để tôi nói cho cô biết. Hắn ta đã giết mẹ của mình ”
“Cái gì?! Thật sao?!”
Chiếc đĩa trên tay Young-ae run nhẹ, trông cô có vẻ rất sợ hãi.
“Cô không biết sao? Đó là một tin rất chấn động đấy. ”
Tên quý tộc bật cười khi thấy phản ứng của Young-ae.
“Còn có tin đồn rằng Bá tước phu nhân vì không thể chấp nhận đứa con trai điên loạn của mình, người đã quyết định tự sát.”
Ánh nhìn của Young-ae đối với Lucion lại thay đổi. Cô đã từng nghe qua vụ một Bá tước phu nhân đột nhiên tự sát, nhưng cô không biết rõ là nhà Bá tước nào.
Ngay từ khi Young-ae bước chân vào giới quý tộc, cô đã nghe đồn rất nhiều về vụ này.
Young-ae sau hạ giọng rồi hỏi tiếp.
“Tại sao…hắn ta lại bị như vậy?”
“Chắc hẳn ngay cả Bá tước cũng không biết nguyên nhân tại sao. Nếu không thì bọn họ sao có thể để hắn tham dự bữa tiệc chứ?”
Tên quý tộc ngày càng tiếp cận và gạ gẫm Young-ae. Đã đến lúc chuyển sang chủ đề khác rồi.
“Cá nhân tôi thì lại quan tâm đến em hơn là mấy cái tin đồn đó đấy, Young-ae à.” Gã nở một nụ cười ranh mãnh trên mặt.
“Sao chúng ta không đi chỗ khác nhỉ, Young-ae?”
“… Được thôi”
Young-ae không nghi ngờ gì mà đồng ý.
Cả hai lặng lẽ rời khỏi đại sảnh và đi đến một góc của biệt thự.
Đột nhiên…
Choang!
Một cái chai không biết từ đâu bay tới đập thẳng vào đầu tên quý tộc kia.
Trong khi gã đang loạng choạng và chưa thể lấy lại được ý thức, thì có một giọng nói đầy căm phẫn vang lên.
“Đừng nghĩ với cái danh quý tộc rẻ rách đó là ngươi có quyền xúc phạm ta.”
Tiếng chai vỡ làm cho bản nhạc trong gian phòng vụt tắt, hết thảy những cặp mắt đều đổ dồn về phía Lucion.
Trong không gian tĩnh lặng, có thể nghe rõ tiếng bước chân của ai đó đang tiến đến chỗ tên quý tộc kia.
“… Là Lucion.”
Vào lúc đó, Lucion hướng nhìn về phía kẻ vừa nhắc tới hắn, tên đó liền quay qua chỗ khác.
“A! Tôi lỡ chạm mắt với hắn rồi. Tôi sẽ bị nguyền rủa mất!”
Nghe những lời vô nghĩa của kẻ kia, Lucion bật cười.
Chỉ trong một khoảnh khắc, khi họ vừa chạm mắt nhau, Lucion đã nghe thấy âm thanh của một lời nguyền, đó là một căn bệnh, nó phát ra từ khắp mọi nơi.
Lucion phớt lờ nó và nhìn tên quý tộc với chai rượu trên tay.
“Ngươi gạ gẫm phụ nữ bằng cách đem chuyện gia đình của người khác ra làm trò đùa hả? Ngay cả một con chó dại cũng không làm vậy đâu, tên khốn khiếp kia!”
Dứt lời, Lucion đập chai rượu vào đầu gã.
Choang!
Chiếc mũ áo cũng theo lực mà bật ra, những người trong bữa tiệc đều nín thở khi chứng kiến sự việc.
Hắn chính là Lucion Cronia. Mặc dù hắn ta được gọi bằng nhiều biệt danh khác nhau, như là gã điên hoặc kẻ bị nguyền rủa chẳng hạn.
Tuy nhiên, không ai có thể quên được cái tên Lucion Cronia.
Hắn là một tên khốn cứng đầu. Một khi đã bị hắn nhắm đến, thì hắn sẽ không bao giờ buông tha cho đến khi kẻ đó biến mất thì thôi.
Bụp!
Lucion ném vỏ chai đi, sau đó đá liên tục vào người tên quý tộc kia. Gã không thể làm gì ngoài việc nằm dưới đất và rên rỉ đau đớn.
Lucion vẫn cứ đá vào người gã mà không có dấu hiệu dừng lại.
“Tôi!”
Bụp!
“Ngươi thích chõ mũi vào chuyện gia đình người khác lắm hả?”
Bụp!
“Thích tán gái lắm hả?”
Bụp!
“Ngươi thích lắm mà ha?”
Những người lính canh phải chạy vào để ngăn lại. Chứng kiến hành động của Lucion, họ không thể hiểu được hắn đang suy nghĩ gì.
Trong mắt họ, Lucion chỉ là một kẻ điên, một kẻ vứt bỏ phẩm giá quý tộc của bản thân chỉ để tiếp tục chà đạp con mồi đã gục ở dưới chân mình.
“Thưa ngài, nếu ngài cứ tiếp tục thì…”
“Các ngươi tránh ra! Hôm nay ta phải giết chết cái tên khốn này!” Lucion gào lên.
Lucion rốt cuộc là đang nói chuyện với ai? Những người xung quanh bắt đầu bàn tán.
“Tôi nghe nói hắn ta bị điên, nhưng không ngờ lại đến mức này…”
Ánh nhìn của họ đối với Lucion ngày càng gay gắt hơn.
[Ngươi sao phải làm bẩn tay mình chỉ vì một kẻ thấp hèn thế này chứ?]
Người đàn ông đứng cạnh Lucion cúi xuống và chạm nhẹ khuôn mặt của cậu.
[Cha của ngươi đã nói là chỉ cần tham dự và trở về một cách bình yên mà thôi]
Người đàn ông tiếp tục nói.
“Bởi vì hắn ồn áo quá đó!”
Lucion hét lên và trừng mắt nhìn người đàn ông đó.
Những người xung quanh trông thấy Lucion đang la hét điên cuồng về một phía…nhưng chẳng có ai đứng ở đó cả, điều đó khiến họ sởn cả gai ốc.
[Xin hãy tha lỗi cho ta, đều là lỗi của ta.]
Người đàn ông trách móc bản thân và vò đầu bức tóc.
['Đồ ngốc Russell ... Chẳng phải ngươi biết rõ học trò của mình bị gì sao?’]
Russell có thể thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của những người xung quanh khi nhìn Lucion.
Họ phản ứng như vậy là do họ không thể thấy được ma, chính vì vậy họ rất sợ Lucion.
Chỉ những người nhìn thấy ma mới có thể nhận được phước lành từ bóng tối. Học trò của ông, Lucion đã nhận được phước lành đó.
[Lucion, đủ rồi.]
Russell cố gắng ngăn Lucion lại.
Trước khi gặp được ông, Lucion đã bị các hồn ma dày vò rất nhiều. Tuy nhiên, lần này lại dữ dội hơn mấy đợt trước.
Lucion nhìn những người lính đang tiếp cận mình và quát lớn.
“Nếu các người dám chạm vào ta, ta sẽ ngay lập tức xử trảm các người vì tội dám xúc phạm người có địa vị cao hơn!”
Là lúc này!
Russell búng tay vào trán Lucion, cơn giận dữ của Lucion đã giảm đi đôi chút.
[Bình tĩnh lại đi Lucion. Tên đó là con người, không phải là ma đâu.]
Đối với những người được nhận phước lành từ bóng tối, năng lượng hắc ám sẽ thay thế cho mana.
Năng lượng hắc ám sẽ phản ứng dữ dội khi bị tác động bởi những bởi những thứ tiêu cực như bạo lực về thân xác và ngôn từ.
Ngay cả khi cảm xúc trở nên hỗn độn, nó vẫn dẫn đến sự tha hóa khiến cho người đó trở nên vô cùng tàn ác.
[Nếu không muốn trở thành một Warlock thảm hại thì hãy hít thở thật sâu rồi tịnh tâm lại đi.]
Russell chua chát nhìn Lucion.
Lucion chỉ mới trở thành Warlock vào ngày hôm qua mà thôi, đó là lý do vì sao hiện tại cậu không được ổn định.
Làm theo lời Russell, Lucion hít thở thật sâu để trấn tĩnh bản thân.
Lucion cảm thấy những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình rất giống với ánh mắt của đám hồn ma khi chúng quấy rồi cậu, đều chứa đựng sự khinh bỉ và ghê tởm.
“Ngươi sẽ không bao giờ có được sự hạnh phúc đâu. Chúa đã đem lòng từ bi mà thực hiện theo mong muốn chúng tôi, hạnh hạ một tên quý tộc như ngươi cho đến chết.”
“Giờ thì, hãy cảm nhận cái cảm giác tuyệt vọng của chúng tôi khi bị mất cổ với trái tim của mình đi nào. Bị xã hội ruồng bỏ và chết một cách thật thảm hại đi!”
“Giết! Giết! Giết! Chết! Làm ơn chết đi! Chết đi!”
Lucion nghiến răng trước âm thanh của những hồn ma đang quấy nhiễu cậu.
Trong suốt mười năm qua, cậu không hề có một cảm giác bình yên nào.
Lucion đã phải tự mình chịu đựng sự quấy rối của các hồn ma mà không thể cầu mong một sự giúp đỡ nào.
[… Lucion! Chú ý phía trước!]
Bụp!
Một nắm đấm từ đâu xuất hiện và đánh thẳng vào mặt cậu.
“Thằng khốn, sao ngươi dám…!”
Một gã quý tộc bất ngờ nắm lấy cổ áo của Lucion, cặp mắt đỏ hoe của gã chứa đầy sự tức giận.
Sức mạnh của gã quá lớn, Lucion chẳng thể làm gì mà đành bất lực để gã dồn vào chân tường.
'Cái sức mạnh này…!'
Có vẻ gã là một hiệp sĩ, nhưng gã đã phạm vào một sai lầm khi dám động vào Lucion.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai hả?! Anh trai ta… A! ”
Nắm bắt thời cơ, Lucion dứt khoát cắn vào tai của gã. Hành động bất ngờ của cậu khiến gã càng điên tiết hơn.
Rầm!
Tên quý tộc túm cổ Lucion và đập cậu vào tường. Cú đập mạnh đến nỗi khiến các đồ vật trang trí gắn trên tường rơi xuống và trúng vào đầu Lucion.
Két! Rầm!
Một âm thanh tương tự vang bên tai Lucion, nhưng lại có chút khác biệt.
Xảy ra tai nạn rồi!
Cậu thấy một cơn mưa rơi như dư ảnh trong chính đôi mắt của mình.
'Mưa? ... Sao mà lại có mưa được…'
'Ư… Không thể cử động được.'
Hiện tại, đầu gối của cậu như bị dính chặt xuống mặt đất, vương vãi khắp nơi là những đồ vật cậu chưa từng thấy bao giờ.
Điện thoại thông minh, thẻ tín dụng, ví,…
“A…”
Lucion nhớ lại.
Lee Ha-ram.
Đó là tên của cậu trước khi tái sinh thành Lucion.
Thịch!
Lucion ngã quỵ xuống, cả đại sảnh cũng bị bao trùm trong một sự yên lặng đến đáng sợ.
Có chuyện lớn đã xảy ra.
Dù cho Lucion có là một kẻ điên đi chăng nữa thì hắn vẫn là con trai nhà Bá tước Cronia.
Và không ai ở đây có địa vị cao hơn Lucion cả.
*****
“… Hự!”
Lucion xoa cái đầu nhức nhói của mình và từ từ mở mắt.
[Chắc không phải là một trong những giai đoạn của tuổi dậy thì đâu ha?]
Những lời mỉa mai của Russell hôm nay có hơi khác so với thường ngày. Căn phòng mà cậu luôn ở nay lại có cảm giác lạ lẫm.
‘Chết tiệt!’
Lucion nhắm chặt mắt lại. Thật không giống mọi khi chút nào.
'Lee Haram ...'
Vào cái khoảnh khắc Lucion bị đánh vào đầu, cậu đã có một trải nghiệm rất nực cười.
Những loạt ký ức của 29 năm làm Le Ha-ram lướt qua nhanh như một cơn gió.
Lucion không thể chắc chắn rằng có phải là do cậu bị ảo giác hay không, nhưng cậu vẫn có thể nhớ rõ mớ ký ức đó.
'Nếu nó là sự thật…’
Lucion lẩm bẩm rồi bất giác cau mày.
‘Mình bị gì cơ chứ?’
Lucion nhìn vào bàn tay với một cảm xúc không yên.
Nơi này giống với thế giới của cuốn tiểu thuyết 'The Grasp of Darkness' mà Lee Ha-ram đã đọc.
Từ bối cảnh một thế giới tôn thờ ánh sáng với mong muốn trừng trị bóng tối, cho đến đế chế Tesla, và nhà Bá tước Cronia.
Và cậu chính là Lucion Cronia.
Tất cả những điều này đều được đề cập trong cuốn tiểu thuyết.
[… Lucion?]
Thấy những hành động bất thường của Lucion, Russell trở nên lo lắng. Tuy đầu bị va đập khá mạnh nhưng bác sĩ cũng đã nói cậu sẽ không bị sao hết.
[Cậu không nhận ra tôi sao?]
Russell nghiêm trọng hỏi.
Lucion nhìn Russell.
Cách nhìn của Lucion khác hẳn mọi khi, thay vì là một khuôn mặt đằng đằng sát khí nay lại mang vẻ rất chi là bối rối.
[Có chuyện gì vậy? Cậu bị ốm hả?]
'Mình ... là một nhân vật phản diện?’
Lucion cười khổ.
Lucion Chronia, một Warlock đã đánh mất đi người bạn và người thầy duy nhất của mình, Russell.
Nhân vật này xuất hiện với vai trò là boss phụ trong quyển tiểu thuyết.
Anh trai Carson của hắn và nhân vật chính đã che giấu thân phận của hắn khiến hắn phải tự sát.
Cuộc đời hắn kết thúc một cách bi thảm dưới bàn tay của hai người đó.
'Tại sao lại là mình?'
Trong tiểu thuyết, Lucion luôn là người phải hứng chịu mọi lỗi lầm.
‘Tại sao mình lại là người phải chịu khổ sở trong cuốn tiểu thuyết này cơ chứ?’
Lucion nhìn thấy ma không phải vì hắn muốn thế.
Con người ở đây được dạy là khi một người chết đi, linh hồn của họ sẽ không thể trở về bên Thần Ánh Sáng.
Vì tính hiếu kỳ nên khi gặp một hồn ma, hắn đã bắt chuyện hỏi thử, cũng chính từ câu hỏi đó mà cuộc đời hắn thay đổi một cách chóng mặt.
Mọi người chế giễu hắn là một kẻ điên, và những linh hồn đã chết một cách oan ức bởi mấy tên quý tộc lấy hắn ra làm nơi trút những mối hận thù.
'Làm sao mà có thể sống ở trong hoàn cảnh này cơ chứ?’
Kể từ khi gặp Russell, cuộc sống của Lucion trở nên yên ổn hơn bao giờ hết, vì Russell có khả năng đuổi được hồn ma.
Lucion hiện tại có thể sống tử tế đều là nhờ có Russell.
Lucion hít một hơi thật sâu.
'Đây chính là cơ hội của mình để không phải lập lại cái cuộc sống thảm hại như trong tiểu thuyết.’
Chiji!
Một âm thanh chói tai đột vang lên, Lucion cũng trở nên bất động.
- Bạn đã nhận ra bạn là boss phụ, 'Lucion Cronia'
Một dòng chữ cái đột nhiên hiện lên giữa không trung. Lucion đảo mắt nhìn quanh thì trông thấy mọi thứ như dừng lại.
Thình thịch.
Tiếng tim của Lucion đập dữ dội đến nỗi cậu có thể nghe rõ mồn một.
- Bạn có muốn chống lại số phận của mình không?
'Chống lại…?'
- Hay bạn muốn tuân theo?
Lucion được đưa cho hai sự lựa chọn.
Không còn sự lựa chọn nào hiện lên nữa, tiếng đồng tích tắc vang vọng cứ như nó đang mong chờ quyết định của Lucion.
Tích tắc, tích tắc.
Tiếng đồng hồ ngày càng nhiều, Lucion càng thấy có vài chữ cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Tôi...”
Ánh mắt Lucion vấy lên sự quyết tâm không một chút do dự.
Lucion cuối cùng cũng cảm nhận được sự hạnh phúc, điều cậu ao ước bấy lâu, cậu không muốn phải đánh mất một thứ gì cả.
“Tôi sẽ chống lại!”
Ngay khi Lucion vừa thốt ra câu nói đó, rất nhiều sợi chỉ đỏ cuộn quanh Lucion.
- Bạn đã chọn chống lại.
Những dòng chữ cuối cùng xuất hiện trước mặt Lucion.
- Tìm và cắt đứt tất cả những sợi chỉ đỏ đang trói buộc bạn.
“… Sợi chỉ đỏ?”
- Những sự kiện bạn phải đối mặt trong tương lai sẽ xuất hiện những sợi chỉ màu tương ứng. Sợi chỉ đỏ là sợi chỉ định mệnh bạn phải cắt đứt để chống lại số phận của mình. Sợi chỉ xanh là sợi chỉ có yếu tố quan trọng tương đối thấp.
“Cho nên?”
- Những thay đổi nhỏ cũng sẽ mang cho bạn manh mối quan trọng, nếu bạn cắt sợi chỉ xanh thì sẽ có thêm cơ hội tìm thấy sợi chỉ đỏ.
Ngay cả trước khi Lucion hỏi, các chữ cái cứ liên tiếp hiện ra từng dòng.
- Bạn là người bị số phận trói buộc. Nếu bạn chống lại nó, thì chính số phận sẽ mất đi sức mạnh và bị cắt đứt. Chúc bạn may mắn.
“Này, đợi đã….”
[Lucion…?]
Trước giọng nói thiếu kiên nhẫn của Russell, Lucion nhìn quanh với vẻ mặt kinh ngạc.
Thời gian trước đó bị ngưng động đã tiếp tục chạy. Những sợi chỉ quấn quanh Lucion cũng đã biến mất.
'Chống lại số phận? Ý là không tuân theo mạch truyện sao? '
Lucion nghĩ.
Vậy cũng tốt. Lucion cũng không có ý định phải sống với cái vai boss phụ.
'Hạnh phúc của mình đều sẽ do mình định đoạt.'
Lucion hít thật sâu rồi bình tĩnh gọi Russell.
“…Thưa thầy.”
Ting!
Phải chăng đây là điều Lucion chưa làm bao giờ. Có một sợi chỉ màu xanh kết nối Lucion và Russell.
'Đầu tiên…'
Nhìn thấy sợi chỉ trước mặt, Lucion tự tin rằng có thể cắt đứt nó.
“Em muốn học sử dụng ma thuật đen.”
Bước đi đầu tiên khác với trong tiểu thuyết.
Rẹt.
Một sợi chỉ bị cắt đứt.