Như ý nguyện, gặp được Tiểu Tuyết rồi.
Ấn tượng đầu tiên chính là, người cũng như tên.
Có điều đây không phải là kiểu nghìn vạn bông tuyết trong mùa đông giá rét dương dương tự đắc phóng khoáng tung mình bay lượn khắp chốn, mà là giữa nắng sớm đầu đông, hàn mai thành chùm cùng sắc đỏ tương giao, hắt ra thứ ánh sáng lả lướt long lanh sắc hương, khiến cho cả một khoảng không gian hóa thành một mạt trắng trong, uyển chuyển đa tình, sở sở động nhân.
Lập tức, khiến cho Cát Tường phải cúi đầu.
Còn nhớ rõ lúc đọc thơ thời thơ ấu, tác giả là ai cũng chẳng nhớ rõ nữa, chỉ ghi nhớ kỹ “Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.” Lúc ấy chỉ cảm thấy được Đông Mai là mỹ nhất, không ngờ đến tận bây giờ mới biết được, khi tuyết kề bên mai thì càng phát ra thứ ánh sáng rực rỡ, nguyên là vì đã nhiễm phải tuyết sắc của mai hương.
Mai thua tuyết ba phần trắng, tuyết kém mai một mùi hương.
Ngay cả khi y sở hữu khí chất ôn thuần như nước, ngay cả khi trước mặt là Chu Thất với ngạo khí không hề che đậy, ngay cả khi chính mình phong thần tuấn dật nhường này, thì cảm giác về sự tồn tại đặc biệt của Tiểu Tuyết vẫn khiến cho người khác không thể nào bỏ qua.
Hảo, không hổ danh là hài tử duy nhất của U Minh cửu mụ, quả nhiên không cô phụ sự kỳ vọng trong lòng mình đối với y. Bậc này mỹ nhân, mới xứng đáng là huynh trưởng của Đường Cát Tường, ba tháng tuổi chênh lệch này mới xem là đáng giá.
Chỉ là…đôi song nhãn của mỹ nhân không hề gợn chút sợ hãi, ngẫm nghĩ thì thấy tính tình của y đúng như Chu Thất đã nói, trầm tĩnh đến cực điểm. Khó mà khiến cho người khác nhìn ra được tâm tình của y.
Cát Tường không phải Chu Thất, hắn nhìn không ra cảm xúc của Tiểu Tuyết. Nhưng mà hắn biết, bản thân rất yêu thích vị biểu ca trầm mặc này, vì vậy mặc dù Chu Thất rất không vui khi bắt gặp hắn cứ tìm cơ hội tiếp cận Tiểu Tuyết, hắn vẫn có biện pháp dụ dỗ người vốn chỉ nghe lời Chu Thất kia bước ra khỏi Vương phủ.
Ha ha, nếu nói về ăn chơi tới bến, Cát Tường hắn đây chính là nhất đại cao thủ đấy.
Mang theo Tiểu Tuyết đi dạo trên phố, có thứ gì ăn ngon chơi vui đều nhét hết vào lòng Tiểu Tuyết. Nhìn dung nhan tinh khiết của y của y hiện lên nét kinh ngạc, mừng rỡ, vui sướng, đôi môi như cánh hoa màu hồng câu dẫn thành một đường cong động lòng người, thậm chí còn có hai luồng đỏ ửng nhàn nhạt phớt trên da thịt trắng noãn, trong lòng Cát Tường ngọt như đường, tận hưởng cảm giác vui sướng khi được sủng ái tuyệt thế mỹ nhân.
Đi dạo rồi lại đi dạo, trời cũng gần đến ngọ, mắt thấy Tiểu Tuyết đi một quãng đường dài đã bắt đầu lộ vẻ mệt nhọc rồi, thế là kéo y thẳng hướng “Quy Phong Lâu”.
Mặc dù chủ nhân của “Quy Phong Lâu” vẫn chưa đến kinh thành, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng làm mưa làm gió của Cát Tường. Trước khi đề cập đến mối quan hệ khăng khít của Hàn Môn cùng Đường gia, chỉ riêng chuỗi đàn mộc phật châu đang đeo trên cổ tay Tiểu Tuyết đã đủ để mọi người theo lệnh quên mình.
Sau khi chọn gian nhã sương tốt nhất, gọi những món ăn bậc nhất của Quy Phong Lâu bài ra đầy bàn, Cát Tường tính toán dùng mỹ thực để rút ngắn khoảng cách với Tiểu Tuyết.
Có điều, nhìn cách Tiểu Tuyết ăn mà như đang nhai đèn cầy lại khiến cho Cát Tường chịu đả kích rất lớn. Đang lúc hắn cật lực khuyên bảo Tiểu Tuyết hãy từ từ thưởng thức món ăn thì từ ngoài sương phòng, có ba kẻ Hỗn Hỗn bước vào.
Vốn quen với cuộc sống an dật đã lâu, tiểu nhị trong Quy Phong Lâu chưa kịp ngăn cản bọn người của Hỗn Hỗn Các vào quấy rối, mà Cát Tường vốn rất tự cao cũng vì tức giận mà để xảy ra sơ sót. Đợi đến lúc hắn đem hai kẻ trong số đó đánh thành đầu heo nằm co quắp tê liệt trên mặt đất, Tiểu Tuyết đã bị cưỡng ép như cá lọt lưới rồi.
Tiểu đao dí sát vào gò má Tiểu Tuyết khiến cho Cát Tường không dám vọng động. Đang lúc hắn muốn làm theo yêu cầu của gã Hỗn Hỗn kia thì từ sau lưng gã ta xuất hiện một cánh tay tách văng hai người ra.
Người vừa tới đúng là Sở Thiên Hàn. Hắn kịp thời chạy đến để giải vây khốn cảnh cho Cát Tường. Thế nhưng lần đầu tiên trong đời, Cát Tường không có cách nào cảm tạ hắn. Máu, dọc theo gương mặt trơn bóng cuồn cuộn chảy xuống, trong chớp mắt nhiễm đỏ vạt áo của Tiểu Tuyết. Dung nhan tuyệt thế hoàn mỹ, trong khoảnh khắc đó…trở thành quá khứ.
Cát Tường chưa bao giờ kinh hoàng như giờ phút này. Hắn thậm chí có thể thấy rõ khuôn mặt trắng bệch của mình phản chiếu trong đôi đồng tử màu hổ phách của Tiểu Tuyết.
—— Tổn hại cũng không có gì đặc biệt hơn người, ít nhất Cát Tường lăn lộn trong giang hồ vẫn rất thường thấy. Nhưng mà vết thương này…lại xuất hiện trên dung nhan mỹ lệ nhất trên đời, dùng một loại tư thái kiêu ngạo phá nát vẻ mỹ lệ đó.
Cát Tường đã không thể nói nên lời nữa. Hắn chỉ nhìn Tiểu Tuyết chậm chạp chuyển động đôi mắt sáng, ngập ngừng hỏi: “Ta…bị hủy rồi sao?”
Không dám gật đầu, sau khi tâm tình bộc phát thì cứ sợ hãi chần chừ, nhưng cũng không thể không gật đầu, bởi vì đó là sự thật xảy ra trước mắt.
Chính vì thế, hắn thấy được đôi con ngươi trầm tĩnh kia…trong nháy mắt trống rỗng.
Vội vàng vì Tiểu Tuyết chữa thương, dùng kim sang dược tốt nhất, đảm bảo rằng vết thương sau này sẽ không thể lưu lại dấu vết. May là lần này lên kinh dược phẩm trên người hắn vừa tiện lợi vừa thích hợp, nói cách khác, bản thân Đường Cát Tường hắn cũng đang chuẩn bị chờ chết rồi.
Sau đó, gọi người đã hảo tâm ra tay nhưng lại không chịu chú ý đúng mực là Sở Thiên Hàn nhanh chóng đi chuẩn bị mã xa, hộ tống Tiểu Tuyết về Vương phủ.
Dọc trên đường đi, vẻ mặt đờ đẫn của Cát Tường dần dần chuyển hóa, trở thành thứ biểu cảm triệt để sụp đổ tuyệt vọng khi giấc mộng đã tan nát hoàn toàn. Toàn thân y khe khẽ run rẩy không ngừng, đôi tay vốn được Cát Tường nắm chặt nay lại lạnh lẽo như băng.
Nét mặt như vậy thật khiến người khác không đành lòng, Cát Tường bây giờ chỉ hận mã xa không thể đi nhanh hơn nữa, không thể đem con người sắp tan vỡ này sớm trở về nơi mà trong trực giác của chính mình là chỗ thích hợp nhất cho y.
Thật vất vả cuối cùng Vương phủ cũng đã ở trong tầm mắt. Cát Tường thấy được Chu Thất vẫn còn một thân triều phục chưa thay đang liên tiếp nhìn quanh trong khi đứng tại cửa chờ đợi, trái tim nãy giờ treo giữa không trung nay mới bắt đầu chậm rãi trở về vị trí.
Dìu Tiểu Tuyết xuống xe, động tác của y vẫn chậm chạp tựa như một tượng gỗ. Mà khi đôi đồng tử vốn không có tiêu cự của y nhìn đến thân ảnh của Chu Thất thì dần dần phiếm ra thủy quang. Hắn giãy dụa thoát khỏi tay của Cát Tường, muốn đi về phía Chu Thất, thế nhưng khi chỉ còn cách Chu Thất một bước ngắn nữa thôi thì hoàn toàn ngất lịm.