Ngọc Hành lập tức liền cười lạnh một tiếng: "Triều Đại Việt đã mất hơn trăm năm, còn muốn đoạt lại giang sơn, thật là người si nói mộng!"
Giang sơn nhà mình đương nhiên không chấp nhận người khác nhúng tay. Hoàng tử từng người tính kế đó là đoạt đích, đoạt giang sơn của cha hắn. Nếu người khác lại đây, vậy chính là tạo phản! Thất hoàng tử trong lòng tức giận, cả người từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại hơi thở lạnh buốt, khiến người khác đều cảm giác quanh người vô cùng rét lạnh, không dám lại tuỳ ý phỏng đoán thêm nữa.
Ngọc Hành sai người mời tất cả hoạ sư tại quận Giang Hạ đến, phân phó hoạ sư vẽ ra toàn bộ cách cục trong Trần phủ. Một viên gạch một lát ngói một ngọn cỏ một gốc cây, toàn bộ đúng thật vẽ lại. Rồi sau đó, mang về kinh, trình cho Hoàng Đế làm chứng cứ!
Hai ngày một đêm này quá kích thích, mọi người tập trung hết tinh thần lâu như vậy, làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Hiện giờ, an nguy tự thân đã giải trừ, tâm phúc của Thất hoàng tử toàn bộ đều lại đây đợi lệnh. Đoàn người liền trực tiếp ở tại hậu đường phủ nha Giang Hạ nghỉ ngơi.
Tính số lượng chủ tử, Ninh Thạch thản nhiên làm hạ nhân phủ nha dọn dẹp ba gian phòng ngủ. Ba gian phòng ngủ, Tần nhị nương tử bấm đầu ngón tay tính tính. Mục Vương một phòng, Ninh thế tử một phòng, như vậy, sư cô bà chính là cùng nàng ở một phòng. Nàng đang tính như vậy, lại không nghĩ đến, thấy Thất hoàng tử lôi kéo tay lục nương tử liền thẳng tắp đi vào một gian phòng ngủ. Tần nhị nương tử nghẹn họng nhìn trân trối, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
Ôi chao! Mục Vương một chiêu vô sỉ như vậy thật là hù chết người! Lại nhìn phản ứng của mọi người bên cạnh, Cửu Nương và Ninh Thạch dường như đã thấy nhiều không trách, nên làm gì liền làm đó. Tỳ nữ Lưu Nguyệt của chính mình có chút giật mình, liên tục chớp mắt vài cái, cùng Tần nhị nương tử hai mặt nhìn nhau.
Ninh thế tử vô cùng bình tĩnh, cánh tay phải cột vào trước ngực, ngồi trên xe lăn, cười ôn hoà với Tần nhị nương tử một bên, nói: "Gấp rút một ngày đường, cô cũng nghỉ ngơi sớm chút."
"Đó, đó..." Tần nhị nương tử còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ Mục Vương kéo Quý Vân Lưu vào phòng. Làm khó nàng một cô nương ngay thẳng như vậy, thấy chuyện này vậy mà kinh hãi đến cả da mặt cũng run run!
Ninh thế tử liếc nhìn cửa phòng đã đóng lại kia một cái, thanh đạm quay lại, vươn tay trái ra, vỗ nhẹ lên tay phải chỉ vào cửa của nàng ấy: "Cô mệt mỏi, đi nghỉ tạm đi."
Ha hả, người nọ từng ở trước mặt hắn ôm eo xoa cổ, từng trình diễn chuyện càng vô sỉ...
Tần nhị nương tử:...
Hoá ra Ninh thế tử cũng đã sớm biết được!
Có lẽ là Quý trưởng bối làm gương tốt, "Giáo dục" thích đáng. Tần nhị nương tử thấy Ninh Mộ Hoạ vươn tay lại đây, theo bản năng liền bắt lấy tay hắn. Thấy Ninh Mộ Hoạ nâng mắt lên, lấy mắt dò hỏi nàng, nàng mới phản ứng lại. Tần nhị nương tử không buông tay, trái lại đưa mắt nhìn Ninh Mộ Hoạ, trong mắt hắn không có tức giận và không vui. Hắn thoáng nghiêng đầu một chút, cũng nắm lấy tay nàng, đầy mắt bao dung, chờ nàng mở miệng.
Đương nhiên, Tần nhị nương tử không có khả năng học sự vô sỉ và da mặt dày như Quý Vân Lưu, mở miệng liền nói: Thiếu niên lang, ngươi lớn lên đẹp, chúng ta cùng nhau ngủ đi!
Có điều, tốt xấu là cháu gái Tần vũ nhân, ái nữ của Tần tướng, Tần Thiên Lạc dù trong lòng xấu hổ đến tận chân trời, trong miệng lại thẳng thắn nói lời thổ lộ: "Ta hâm mộ Mục Vương đối đãi với sư cô bà chân thành thật tình. Ta cũng hâm mộ bọn họ hiểu nhau yêu nhau giúp đỡ nhau... Thế tử, năm ta tám tuổi đến phủ Ninh Bá, khi lần đầu tiên gặp huynh từ trên nhảy xuống đứng trước mặt ta, tặng cho ta quả đảo, trong mắt ta tràn đầy đều là huynh. Suốt tám năm, ta không dám biểu lộ lại sợ hãi huynh sẽ cưới người khác... Ta biết huynh không muốn ở kinh thành, thê tử mà huynh kỳ vọng có thể cùng huynh đi du lịch các nơi... Ta có tật đau thắt ngực, không xứng đôi được với huynh, nhưng ta sẽ tận lực cùng huynh hoàn thành việc mong muốn trong lòng... Thế tử, nếu huynh và ta đã được Hoàng Thượng tứ hôn, sau này chúng ta cùng nắm tay nhau được không? Nếu ta có chỗ nào làm không tốt, huynh nói cho ta được không?"
Ninh Mộ Hoạ ngồi trên xe lăn, nghe lời chậm rãi lại thẳng thắn của nàng, trong lòng rung động. Hắn nhìn Tần nhị nương tử chăm chú, trăm loại hương vị quấn quanh trong tim. Người này lực tay rất nhỏ, nhưng nàng dường như đã hao hết tất cả sức lực bắt lấy chính mình.
"Thiên Lạc," Ninh thế tử nắm lấy tay Tần nhị nương tử. Hắn vuốt ve vết chai mỏng trên ngón tay nàng, rõ ràng từng chữ nói: "Là ta không xứng đôi với nàng."
Hắn từng nghe tiểu muội nói, khuê mật của con bé cả ngày làm ổ tại Thái Y Viện học tập thuật châm cứu băng bó cầm máu, đều không rảnh rỗi chơi đùa với con bé. Khi đó, hắn còn giễu cợt tiểu muội một chút, nói con bé giơ đao múa kiếm thường xuyên bị thương, Tần nhị nương tử biết y lý, không phải vừa lúc. Hiện giờ nghĩ đến, người này tám tuổi liền ở Thái Y Viện học tập y thuật, vì tự trị tật đau tim, đồng thời ước chừng cũng có phần là vì chính mình đi. Hoặc là, thật ra cả hai chuyện đều là vì chính mình... Ninh Mộ Hoạ hắn có tài đức gì, làm một thiên kim quý nữ, cả ngày làm bạn với mấy lão già Thái Y Viện, luyện tập băng bó châm cứu với da heo... Hiện giờ nghĩ đến, trước mắt đều là đau lòng.
Tần nhị nương tử còn chưa luyện cái loại da sắt bọc vàng, đao thương bất nhập này của Quý Vân Lưu. Lúc trước, nàng nghe được Ninh Mộ Hoạ nói "Mê sảng", thấy hành động của Mục Vương và Quý Vân Lưu, mới đánh bạo nói ra tất cả chuyện trong lòng suốt tám năm. Giờ phút này, lại thấy Ninh thế tử nói như vậy, tầm mắt nóng rực của hắn, lập tức một khuôn mặt lửa đỏ, quay mặt đi, nói nhỏ một câu: "Huynh thật sự không có không xứng đôi với ta. Huynh rất tốt, ta rất thích huynh..." Sau đó, nhấc làn váy, không hề liếc người trên xe lăn một cái, vội đi thẳng vào phòng.
Ninh Mộ Hoạ thấy nàng rời đi, lại xem tay chính mình còn lưu lại độ ấm, mắt mang mềm mại nở nụ cười. Bản thân nàng đại khái không biết, bộ dáng tiểu nữ nhi thẹn thùng nàng vừa mới lộ ra, thật là cực kỳ động lòng người.
Đợi người trong viện toàn bộ đi sạch, hoa la dơn đột nhiên gục lên mặt đất trải đầy ánh trăng, một mình khóc nức nở. Một đám người xấu xa! Sau khi tình chàng ý thiếp như sơn tựa keo, liền quên mất để nó ở chỗ này!
.......
Nếu Tần Thiên Lạc và Ninh Mộ Hoạ còn có tâm tư bày tỏ tình cảm, Ngọc Hành cùng Quý Vân Lưu liền thật sự mệt đến không có cách nào nói lên lời ngon tiếng ngọt lẫn nhau. Sau khi từng người vào nhĩ phòng rửa mặt tắm gội, ngã lên giường ôm nhau liền ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mấy người khởi hành đi thôn Tiên Gia xem Cây Hoè nương nương một chút. Cho dù có phỏng đoán, cũng phải chính mình đi xem, còn bệnh dịch lan truyền cực rộng kia, cũng cần đi tìm hiểu rõ ràng. Trong xe ngựa, Quý Vân Lưu thương lượng với hoa la dơn: "Tiểu Tiêu Tiêu, đợi chút nhìn thấy cây hoè, ngươi đi xem nó rốt cuộc bị làm sao. Nếu cây hoè kia còn chưa mở ra linh thức, ta cũng không dễ liên hệ với nó. Các ngươi đều là..."
Lời nói đến một nửa, lục nương tử rốt cuộc phát hiện hoa la dơn không thích hợp. Thọc thọc "Mặt" hoa la dơn khác lạ, nàng ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy? Ai đắc tội ngươi?"
Hoa la dơn ngưỡng ngưỡng "Mặt" rồi xoay cành khô, hừ!
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Thất hoàng tử bình phục tức giận trong lòng. Hắn lúc trước cùng hoa la dơn ở "Chung" hai ngày, mặc dù không nói ra, cũng biết mừng giận buồn vui của nó. Thấy hoa la dơn vờ ra vẻ kiêu căng như thế, duỗi tay vỗ cành lá của nó một chút, cũng hỏi: "Làm sao vậy?"
Oái, hoa la dơn nhìn thấy Ngọc Hành đưa tay sờ chính mình, cành khô mềm xuống, trực tiếp rũ đoá hoa đến trong bàn tay Ngọc Hành, lăn qua lộn lại.