Từ kinh thành một đường đi đến núi Hội Kê, bình thường lên đường cần ba ngày, dù trắng đêm lên đường cũng cần đến hai ngày một đêm. Hai ngày một đêm như vậy, ngoại trừ để ngựa nghỉ ngơi, tất cả thời gian của các nàng đều ở trên đường. A Tam chống đỡ không nổi, ngồi một bên nhường Cửu Nương đánh xe. Nếu Cửu Nương mệt mỏi, lại đổi thành A Tam... Lặp lại như thế, ngay cả ăn lương khô uống nước đều ở trên xe ngựa, liên tục lên đường, Quý Vân Lưu và Tần Thiên Lạc cuối cùng đến núi Hội Kê.
Núi Hội Kê to lớn, đứng dưới chân núi đó là núi non mênh mông liên miên vô bờ.
Hai ngày không rửa mặt chải đầu, hai cô nương đều là gió bụi mệt mỏi, đầy đầu bụi bặm. Có điều, hai người đều không rảnh lo những thứ này, nguồn nước trong xe đều phải lấy tới cứu mạng.
Quý Vân Lưu đứng dưới chân núi, cầm la bàn tìm phương vị.
Lúc trước ngay cả lục soát hồn cũng dùng ra, lúc này cầm la bàn báo sinh thần bát tự của Ninh Mộ Hoạ tìm phương vị quả thực là một bữa ăn sáng. Chỉ một khắc, Quý Vân Lưu liền tìm ra kết quả người ở hướng Đông Nam.
Tần nhị nương tử nghe phương vị xong, nhấc vạt áo đầy gió bụi, trực tiếp chạy hướng Đông Nam. Khi lo lắng, dù là người trầm ổn hơn nữa cũng không thể bình tĩnh. Đại nha hoàn Lưu Nguyệt bên cạnh Nhị nương tử cũng là người biết võ, cõng theo hòm thuốc lớn, theo sát sau đó.
Lên núi vốn dĩ không có gì, chẳng qua nơi này không có đường núi được lập sẵn, leo như vậy liền có chút khó khăn. Cửu Nương mang theo Quý Vân Lưu, Lưu Nguyệt mang theo Tần Thiên Lạc, vừa bò vừa chạy vừa đi, tốn một canh giờ mới bò đến sườn núi Đông Nam.
Thuật soát hồn sau khi hừng đông liền cắt đứt, bởi vì thuật soát hồn nếu tiến hành toả định hồn phách người nọ lâu dài vào ban ngày, hồn phách người nọ sẽ bị hao tổn chấn động. Lúc này, Tần nhị nương tử đã một ngày một đêm không biết tình hình của Ninh Mộ Hoạ, trong lòng nóng như lửa đốt. Nàng vài lần té ngã trong lùm cây, rên cũng không rên một tiếng tiếp tục bò dậy chạy.
"Sư cô bà, là nơi này sao?" Tần nhị nương tử chỉ vào một sơn động bị cỏ khô vùi lấp, chân tay luống cuống, đầy mắt nôn nóng.
"Là nơi này!" Đối diện kim đồng hồ la bàn, Quý Vân Lưu vô cùng khẳng định.
Lưu Nguyệt vạch ra cỏ khô ở cửa động, đi vào động trước một bước, Tần nhị nương tử theo sát sau đó. Vừa vào trong động, thấy Ninh Mộ Hoạ nghiêng trên vách đá, Tần Thiên Lạc hô nhỏ một tiếng liền chạy tới ôm lấy hắn: "Ninh thế tử! Ninh thế tử!"
Ninh Mộ Hoạ lệch qua trên vách đá, vẫn không nhúc nhích, lời gọi của Tần nhị nương tử hắn sớm đã không nghe thấy. Bờ vai của hắn bị buộc lung tung một nút thắt xé xuống từ vạt áo, bên trong một nhúm thảo dược nát bao trùm trên miệng vết thương. Hiện giờ miệng vết thương dường như chảy mủ, một mảng máu, nước vàng, còn có màu xanh lục toàn bộ thấm lên trên vải, nhìn thấy ghê người.
Tần nhị nương tử thấy thế, trong lòng đau nóng rát. Nhưng hiện giờ, nàng không được vội vàng, cần phải lắng lòng tới cứu người.
"Lấy ngân châm tới đây!" Tần Thiên Lạc một tay bắt mạch, một tay căng mí mắt Ninh Mộ Hoạ ra quan sát. Rồi nàng lại trầm mặt nhìn miệng vết thương trên bả vai hắn, lập tức đưa tay về phía sau muốn ngân châm: "Lưu Nguyệt, ngươi lập tức lấy hồng sâm lại đây, đặt vào miệng Ninh thế tử, để Ninh thế tử ngậm lấy."
Ngân châm lần lượt được hơ nóng trên ngọn lửa. Châm thứ nhất, Tần Thiên Lạc hít một hơi, một chút cũng không run tay đâm lên huyệt Bách Hội của Ninh Mộ Hoạ. Châm thứ hai là huyệt Hậu Đỉnh...
Trong động an tĩnh, chỉ nghe được tiếng que diêm, tiếng nước sôi...
Thương thế của Ninh thế tử nghiêm trọng, Cửu Nương ở trong động quét một mảnh đất trống, trải đệm giản dị, rồi cùng Lưu Nguyệt đỡ Ninh Mộ Hoạ đã được ghim châm và băng bó miệng vết thương lên đệm nằm ổn.
Quý Vân Lưu thấy hết thảy đã dàn xếp xong, ra tiếng hỏi: "Nhị nương tử, Ninh biểu ca bao lâu mới có thể tỉnh?"
Tần Thiên Lạc biểu tình phiền muộn: "Ước chừng buổi tối sẽ tỉnh. Chỉ là ít nhất phải thi châm ba ngày nữa ý thức mới có thể thanh tỉnh chút. Vết thương ở tay động đến gân cốt nhiều ngày, sau này một thời gian không thể dùng kiếm."
"Một thời gian?" Quý Vân Lưu im lặng một lát, bắt lấy trọng điểm: "Tu dưỡng tốt, hẳn là vẫn có thể rút kiếm chứ?"
"Có thể, nhưng tất nhiên không thể khôi phục như lúc ban đầu." Một người lấy kiếm làm kiêu ngạo như vậy, không thể dốc hết toàn lực sử dụng kiếm, chắc chắn buồn bực không vui.
"Y thuật của ngươi cao minh, nếu ngươi từ bỏ, Ninh biểu ca phải làm thế nào?" Quý Vân Lưu than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ nàng ấy, an ủi nói: "Ngươi đừng lo lắng quá mức, hết thảy muốn xem ý chí con người."
"Ý chí?"
"Đúng vậy, cầu sinh cầu thắng cầu thành công, đều cần ý chí một người."
Tần nhị nương tử còn chưa mở miệng, thấy A Tam vốn canh giữ bên ngoài hoang mang rối loạn chạy tới: "Lục nương tử, không tốt. Dưới chân núi có người lại đây! Tiểu nhân không biết người kia là ai!"
"Có người?"
Cả bốn cô nương cả kinh, đều nổi lên lòng đề phòng, người tới là địch hay là bạn?
Nếu là đám người đuổi giết Ninh Mộ Hoạ kia, trong mấy người các nàng chỉ có Cửu Nương và Lưu Nguyệt biết võ, mang theo bốn người trói buộc, sợ là rất khó thoát ra ngoài.
A Tam vội vàng nói tiếp: "Là hai người, dưới chân núi chỉ có hai người!"
"Cô nương, ta đi ra ngoài nhìn một cái, mọi người ở chỗ này cẩn thận một chút." Cửu Nương rút bội kiếm trên eo ra, thật cẩn thận đi ra ngoài.
Dưới chân núi, Ngọc Hành ôm hoa la dơn dọc theo đường lên núi. Nếu gặp đường phân nhánh muốn dừng lại, hoa la dơn liền sẽ dùng đoá hoa "Chỉ" đường. Sau đó, Thất hoàng tử liền đi về phương vị mà đoá hoa chỉ...
Ninh Thạch đi theo sau Mục Vương hướng lên núi. Lần trước hắn không có theo Ngọc Hành lên núi Tử Hà. Hai ngày này bị lực lượng thần kỳ của một gốc hoa la dơn to lớn như vậy làm kinh ngạc đến tột đỉnh. Hiện giờ nó có tác dụng như kim chỉ nam, trong mắt hắn đã là bình thường. Thế gian này kỳ vật quá nhiều, sau khi hắn bị doạ qua, toàn bộ đều tiếp nhận rồi!
Cửu Nương nằm trong lùm cây, nín thở tập trung tinh thần nhìn về dưới chân núi. Bỗng nhiên thấy một nam tử y phục màu xanh sáng đi về hướng nơi này, tay ôm hoa la dơn, không phải chính là đương kim Mục Vương điện hạ?
"Thất gia!" Cửu Nương trong lòng mừng rỡ không thể miêu tả, từ trong bụi cỏ đứng lên, cao giọng kêu: "Chúng ta ở chỗ này!"
Thấy vị trí Cửu Nương, Ngọc Hành không hề chậm rãi tìm kiếm, trực tiếp kẹp hoa la dơn dưới nách, nhấc chân chạy như bay.
Cửu Nương về sơn động nói cho mọi người tin tức tốt này, mỗi người đều là mặt lộ vẻ vui mừng.
Tần nhị nương tử xem Quý Vân Lưu bên cạnh một cái, lại dời mắt dừng trên người Ninh Mộ Hoạ. Mục Vương vì sư cô bà không màng an nguy suốt đêm chạy đến đủ thấy y chân tình thật lòng. Hy vọng nàng và Ninh Mộ Hoạ cũng là một đoạn lương duyên. Bỗng nhiên, nàng lại nghĩ đến lời của Quý Vân Lưu: Ngươi nếu nở rộ, gió mát tự đến.
Ngọc Hành tới trong huyệt động, thấy tất cả mọi người bình an không có việc gì, tảng đá lớn trong ngực thả xuống. Chuyện đầu tiên, hắn liền đi qua nắm lấy tay Quý Vân Lưu: "Nếu nàng ra khỏi thành, sao không để ta đi cùng?"
"Không phải hiện nay Thất gia cũng tới?" Quý Vân Lưu thấy hắn thần sắc ôn hoà, một chút ý trách cứ chính mình lỗ mãng cũng không có, nắm ngược lại tay hắn làm nũng nói, "Thất gia vì ta, vậy mà suốt đêm ra khỏi thành, trong lòng ta cảm động..."
Làm nũng đến một nửa, bỗng nhiên thấy hoa la dơn vùi dưới nách Ngọc Hành. Cành khô của nó bị Ngọc Hành kẹo dưới nách, đoá hoa nằm chỗ ngực hắn. "Mặt" kia nhắm thẳng ngực hắn mà vùi vào, suýt nữa đều phải đem đoá hoa của chính mình chui vào trong vạt áo hắn!
Quý Vân Lưu: "..."
Yêu nghiệt! Xem thần côn ta dùng gậy dán phù mười mét đánh yêu!