"Bên này yêu thầm người ta, bên kia lại không nghĩ gả cho hắn?"
Tần nhị nương tử cười cười: "Sư cô bà có điều không biết, ta không muốn hắn tâm không cam tình không nguyện. Nếu không phải thật tình, mặc dù gả cho hắn lại có tác dụng gì. Một nam tử vừa anh tuấn, vừa dịu dàng, nhưng nếu không phải dịu dàng với một mình ta, lại có ích lợi gì đâu? Ta có thể si mê nhất thời, hắn nếu vô tâm, ta cũng sẽ không si mê hắn một đời... Những thứ có thể làm người rơi vào bẫy kia, ngay từ đầu đều là tốt đẹp. Nhưng nếu không bảo trì được phần tốt đẹp kia, luôn luôn vô dụng..."
Quý Vân Lưu vỗ vỗ lên trán nàng ấy: "Đồ ngốc, ngươi nếu nở rộ, gió mát tự đến."
"Nếu ngươi nở rộ, gió mát tự đến" (你若盛开,清风自来), trích từ "Mùa mưa không trở lại" của Tam Mao. Ý chỉ là: Bạn chỉ cần nỗ lực làm chính mình trở nên càng tốt, như vậy, những thứ bạn muốn đều sẽ đạt được.
(Nguồn: Baidu)
"Ngươi nếu nở rộ, gió mát tự đến?" Tần Thiên Lạc lẩm bẩm một tiếng, hơi cong môi cười lên. Đợi cười xong, nàng chớp mắt lại hỏi: "Sư cô bà, nếu sau khi đại hôn với người, Mục Vương lại nạp Trắc phi, người sẽ làm thế nào?"
"Không thế nào cả." Quý Vân Lưu cười cười, "Bởi vì hắn sẽ không."
Bộ dáng tự tin tự đắc như thếlàm Tần nhị nương tử nằm trên mặt đất cũng cười theo. Nàng vì sao không nhận thức vị sư cô bà nhân đức nhưng cũng vô lại này sớm chút.
Chỉ chốc lát sau, Thập Nguyệt bên người lão phu nhân liền tới, sau lưng còn có đại phu nhân Trần thị.
Tần nhị nương tử từ nhỏ chịu nỗi khổ đau thắt ngực, mấy năm gần đây nàng đã không còn phát bệnh. Chỉ là khi nên diễn, nhị nương tử tuyệt không hàm hồ, giả tật đau thắt ngực này chính là dễ như trở bàn tay.
Đại phu nhân và Thập Nguyệt xem Tần nhị nương tử quay cuồng rên rỉ trên mặt đất đều hoảng sợ vạn phần, sợ lỡ nàng ấy có chuyện gì. Thế cho nên, khi Tần nhị nương tử nói cần lục nương tử suốt đêm làm bạn về phủ, lại mời nàng ở lại trong phủ mấy ngày, đại phu nhân lập tức đáp ứng rồi.
Nữ nhi nhà mình đêm tối ngồi xe ngựa ra cửa cùng Tần nhị nương tử về phủ có chỗ không ổn, nhưng lại không ổn đi nữa cũng không thể sánh với mạng người. Tần nhị nương tử nếu ở Quý phủ có bất trắc gì, bọn họ nên giải thích với Tần phủ như thế nào?
Qua được trạm kiểm soát thứ nhất, tiếp nữa chính là ra khỏi cửa thành.
Cửa thành lúc này sớm đã đóng lại. Hiện giờ hai tiểu cô nương muốn ra khỏi thành, hoặc là mở cửa thành, hoặc là biết vượt nóc băng tường.
Tần nhị nương tử ngồi trong xe ngựa, hơi vén rèm lên nhìn bên ngoài: "Sư cô bà, chúng ta nên ra khỏi thành như thế nào?"
"Như thế nào?" Quý Vân Lưu nhéo nhéo bàn tay nàng ấy: "Ngươi không kế hoạch tốt làm thế nào ra khỏi thành, liền lời thề son sắt nói với Ninh thế tử muốn đi cứu hắn?"
"Ta vốn nghĩ đi chỗ a cha ta cầu thủ lệnh." Tần Thiên Lạc nói thật: "Cùng lắm thì khiến a cha bị Hoàng Thượng quở trách một trận..." Còn về Hoàng Đế, liền nói nàng nổi tính tình, náo loạn với Tần tướng khó thở nên muốn đến thôn trang.
Quý Vân Lưu từ trong đai lưng móc ra một tấm lệnh bài.
Tần nhị nương tử chấn động: "Sư cô bà, tấm lệnh bài thông hành này từ nơi nào tới?" Đây chính là thủ lệnh của Hoàng Thượng!
"Ặc, khi đó ở trong cung, ông bác của ngươi đánh rơi trên mặt đất, ta nhặt được." Quý Vân Lưu giao nó cho Cửu Nương, để Cửu Nương đưa ra đằng trước cho A Tam đánh xe.
Tần nhị nương tử: "..."
Vì sao nàng một chút cũng không tin lý do thoái thác này, lệnh bài là Quý Vân Lưu nhặt được?
Xe ngựa che đến kín mít, không lộ một khe hở. Binh lính thủ vệ xem qua lệnh bài trong cung trong tay A Tam đưa ra, không dám chậm trễ, trực tiếp mở cửa hông nhỏ, thả xe ngựa ra khỏi thành.
Bóng đêm đen nhánh, A Tam đánh xe mang theo bốn nữ tử một đường chạy trên đường lớn.
..........
Ngọc Hành ngồi trong thư phòng phủ Mục Vương, Ninh Thạch bước nhanh lại bẩm báo: "Thất gia, chỗ cửa thành truyền đến tin tức, có một chiếc xe ngựa, trắng đêm ra khỏi thành."
"Xe ngựa nhà ai?"
Ninh Thạch: "Cầm lệnh bài thông hành trong cung, có lẽ là người Hoàng Thượng phái ra..."
Ninh Thạch mới vừa nói xong lời này, Tịch Thiện một đầu chui vào nói: "Thất gia, lục nương tử sai người truyền tin tới, Ninh thế tử mệnh trong sớm tối, Tần nhị nương tử muốn suốt đêm xuất kinh đi cứu Ninh thế tử. Lục nương tử theo Tần nhị nương tử suốt đêm ra khỏi thành!" Nói, hắn vội vàng đưa phong thư còn chưa mở ra từ Quý Vân Lưu.
"Cái gì!" Ngọc Hành bỗng nhiên đứng lên: "Các nàng sao có thể lỗ mãng như vậy!"
Hiện giờ chỗ cửa thành khắp nơi nhân mã như hổ rình mồi, không biết có bao nhiêu người âm thầm giám thị. Các nàng cứ như vậy ra khỏi thành, ngày mai cũng không biết có bao nhiêu người theo dõi.
Nếu tin tức truyền ra tại kinh thành, hai tiểu nương tử suốt đêm tự mình ra khỏi thành, đừng nói thanh danh muốn mất hết, chỉ sợ hai phủ đều phải chịu ảnh hưởng.
Ngọc Hành duỗi tay tiếp nhận phong thư, xé mở, ngay lập tức quét mắt xem qua.
Phía trên, Quý Vân Lưu cũng chỉ ít ỏi vài nét bút. Nhị nương tử một lòng si tình, nỗi lo lắng trong lòng nàng có thể lý giải, nàng cũng không thể thấy chết không cứu. Bởi vậy bất chấp suy nghĩ chu toàn, liền cùng nàng ấy ra khỏi thành.
Biết được nàng là dùng lệnh bài trong cung mà Hoàng Đế ban cho Tần vũ nhân ra khỏi cửa thành, Ngọc Hành lại thoáng yên tâm một ít.
Thủ lệnh của Hoàng Thượng không người nào có thể chặn. Vả lại, cho dù có người hoài nghi người trong xe ngựa, cũng không dám mạo phạm. Càng thêm không dám đến trước mặt Hoàng Đế đối chứng, dò hỏi Hoàng Đế mấy lời như "Bệ hạ, ngài suốt đêm phái người ra khỏi thành làm gì".
Ninh Mộ Hoạ lúc trước ra khỏi thành chính là ngồi xe ngựa, sử dụng thủ lệnh của Hoàng đế, từ khi ra khỏi thành đến nay không có người đến trước mặt Hoàng Đế hỏi nhiều một câu. Hiện giờ, các triều thần đều cho rằng, Ninh thế tử ở trong nhà dưỡng thương mà thôi.
"Chỗ cửa thành hiện giờ đều có người của ai?" Ngọc Hành buông sách trong tay, "Nếu nhìn thấy có thám tử âm thầm trở về bẩm báo, tất cả đều chặn lại."
"Phía cửa thành có người Đại Lý Tự Thái Tử phái ra, có người của Cảnh Vương. Còn có một nhóm người đang âm thầm theo dõi, tiểu nhân vẫn chưa tra được là ai..." Tịch Thiện nói: "Thất gia, khi tiểu nhân thu được Cửu Nương truyền tin, cũng đã phái người đi chặn lại những người âm thầm truyền tin đó."
"Ừm," Ngọc Hành vừa lòng lên tiếng, ngẫm nghĩ: "Còn phía Tần tướng, ông ấy bên kia bố trí như thế nào?"
Hai tiểu nương tử lỗ mãng rời đi, Ngọc Hành hiện tại lại không được phép lỗ mãng. Hắn phải thừa dịp đêm nay mọi người còn chưa biết chuyện, thay các nàng giải quyết tốt hậu quả.
"Chỗ Tần tướng tiểu nhân còn chưa đi hỏi."
Thái Tử phụng mệnh điều tra đạo nhân ra vào, Cảnh Vương trước nay làm việc kín kẽ, còn có một đám không biết là ai...
"Thay quần áo cho ta, chúng ta đi Tần phủ." Ngọc Hành nghĩ, lập tức liền nói.
......
Thất hoàng tử một thân hắc y, từ cửa hông của Mục Vương phủ ra ngoài. Khi hắn hệt như ăn trộm vào phủ Tần tướng, Tần tướng quả nhiên còn chưa đi ngủ.
Thấy người của Thất hoàng tử gõ cửa sổ thư phòng, Tần tướng tự tay mở cửa để Thất hoàng tử vào trong.
Hai người chào hỏi.
Tần tướng chắp tay thi lễ nói: "Nữ nhi của hạ thần quá mức lo lắng cho Ninh thế tử, vì vị hôn phu suốt đêm rời thành, làm Thất hoàng tử bị liên luỵ."
Người người đều nói Tần tướng đối với nữ nhi duy nhất ngoan ngoãn phục tùng, Tần nhị nương tử tối nay làm việc lỗ mãng như thế, Tần tướng không chỉ không giận tím mặt, vậy mà cũng không hề có ý trách cứ nàng ấy. Thật là thương con sốt ruột, đối với nữ nhi như bảo bối.
Thất hoàng tử đến cửa cũng không phải vì oán trách. Quý Vân Lưu đi theo Tần nhị nương tử cùng nhau lỗ mãng, hắn giống như Tần tướng, cũng không trách tội, chỉ biết bao che.
Hai vị đều là người làm thần tử đã lâu, làm việc có pháp luật cũng có trách nhiệm. Tần tướng tính toán chính là, nếu giấy không thể gói được lửa, Hoàng Thượng trách tội, ông ta sẽ tự mình đến trước mặt Hoàng Đế thỉnh tội, lấy cớ giống như Tần nhị nương tử. Còn về thủ lệnh, liền nói là Tần vũ nhân cho.