Hoàng Đế thấy hắn chủ động nói, ngồi trở lại trên ghế thái sư: "Ừm, chuyện này nếu ngươi biết là tốt nhất. Dân gian còn có cách nói, bất hiếu vô hậu là tội lớn, ngươi là Thái Tử trữ quân, con nối dõi càng liên quan đến căn bản Đại Chiêu. Chuyện nạp Trắc phi này ngươi cũng cần dùng chút tâm tư."
Thái Tử nhận sự dạy dỗ, liền nói một ít lời nhi thần lúc trước không hiểu chuyện tội đáng chết vạn lần.
Hoàng Đế thấy hắn quyết tâm sửa đổi lỗi lầm thành loại bộ dáng này, hiểu rõ nói: "Nói đi, trong lòng ngươi có người được chọn vừa ý? Thái Tử Phi là mẫu hậu ngươi định ra, ngươi lại thích mỹ mạo. Nếu người này như ý ngươi, vậy nạp vào Đông Cung đi."
Thái Tử mừng rỡ, trên mặt lộ ra tươi cười: "Tạ phụ hoàng, nhi thần muốn nạp tam nương tử Tô gia làm Trắc phi."
"Tam nương tử Tô gia?" Trên mặt Hoàng Đế hoả khí hôi hổi bốc lên: "Ngươi nói lại lần nữa, ngươi muốn nạp ai?"
Thái Tử không dám nhìn ánh mắt Hoàng Đế, thầm nghĩ: Bản thân phụ hoàng ngài cũng đã lặp lại, vì sao còn muốn ta nói lại lần nữa?
Lời này Thái Tử tự nhiên không dám nói ra, đành phải cúi đầu nhẹ giọng nói lại một lần. Lần này khí thế càng thêm không xong.
"Ngươi vì sao vừa ý nữ nhi Tô gia?" Hoàng Đế ngoài ý muốn khống chế lửa giận: "Tô thị và ngươi thành thân tám năm, ngươi vẫn không thích, ngược lại vừa ý muội muội ruột của Tô thị, còn tự mình chạy tới cầu nạp. Chuyện này nếu truyền ra, ngươi có biết người trong thiên hạ sẽ nói ngươi như thế nào?"
Thái Tử nơi nào nghĩ đến tầng quan hệ này. Hiện giờ nghe được Hoàng Đế vừa nói, trong đầu cũng có một tia thanh tỉnh: "Nhưng, nhưng phụ hoàng, Tô tam nương tử ái mộ nhi thần đã lâu, ngày ngày vì nhi thần lấy nước mắt rửa mặt, nhi thần không thể phụ người ta..."
"Bang!" Hoàng Đế rốt cuộc nhịn không được, không khống chế được lửa giận, một cuốn sổ con bay qua, đập trên trán Thái Tử: "Ngươi thân là trữ quân một nước, nữ tử ao ước ngươi nhiều cỡ nào! Chẳng lẽ chỉ cần có người ái mộ ngươi, ngươi toàn bộ nạp về phủ hay sao!"
Hậu cung ba ngàn giai lệ, Thái Tử cảm thấy chỉ cần cô nương ngưỡng mộ chính mình, tiểu nương tử thiên hạ toàn bộ nạp vào phủ cũng không có vấn đề gì.
"Duyên Phúc, ngươi lại đây nói cùng Thái Tử một câu." Hoàng Đế lạnh giọng phân phó vị thái giám đã qua tuổi bốn mươi: "Ngươi nói cho Thái Tử, trong lòng ngươi ngưỡng mộ Thái Tử như thế nào!"
Thái giám nhàn nhạt đi ra, quỳ rạp xuống trước mặt Thái Tử, nâng đầu lên, trên mặt như diễn tuồng, lộ ra thần sắc si mê bội phục: "Điện hạ, nô tài ngưỡng mộ điện hạ đã nhiều năm, nô tài hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt, mong có thể hầu hạ bên cạnh điện hạ..."
Sổ con trong tay Hoàng Đế bách phát bách trúng, nện trên trán Thái Tử: "Thái Tử, hiện giờ Duyên Phúc ái mộ ngươi, ngươi không thể phụ người ta, nạp người vào phủ đi!"
Thái Tử bị Hoàng Đế nện lên trán, ngơ ngác đứng ở chỗ đó, nửa ngày còn không phản ứng lại, chỉ cảm thấy trời đều sập.
Quá đáng sợ, phụ hoàng hắn, quân vương vạn thánh một quốc gia, đây là... Điên mất rồi sao! Vậy mà bảo chính mình nạp yêu nghiệt kỳ quái bất nam bất nữ, già đến trên mặt đều thành vỏ quýt!
Ngọc Tranh ngơ ngốc đứng nơi đó, Hoàng Đế dạy con dốc lòng dốc sức, ở trong mắt Thái Tử lại thành kẻ điên. Ông ta đi qua vài bước, đá lên đùi Thái Tử: "Cưới đi, ngươi sao không cưới!"
Duyên Phúc không hổ là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế. Ông ta nằm trên mặt đất, dập đầu vang dội một cái, rồi trấn định đứng lên như trước. Sau đó, ông ta cung kính cúi đầu lui trở lại vị trí vốn dĩ.
Thái Tử bị Hoàng Đế gạt ngã trên phiến đá xanh, từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, sợ tới mức thở dốc không ngừng. Giờ phút này trời chưa sập, Hoàng Đế dù đã phát điên nổi bão, hắn cũng không thể sai người bắt Hoàng Đế lại.
Ngọc Tranh há to miệng, oa một tiếng, quỳ xuống đất khóc ròng nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng... Nhi thần biết sai rồi, còn xin phụ hoàng thứ tội."
Hoàng Đế: "Là tam nương tử Tô gia chính miệng nói với ngươi, nàng chung tình ái mộ ngươi, hàng đêm tương tư ngày ngày rơi lệ?"
"Không, không phải nàng chính miệng nói với nhi thần, là, là Tô thị..." Hoàng Đế đang nổi nóng, Thái Tử trong lòng sợ hãi. Tên đã trên dây không thể không phát, hắn nằm trên mặt đất kể ra toàn bộ lời hôm qua Tô thị nói với chính mình.
"Cút trở về Đông Cung của ngươi đi! Suy nghĩ cẩn thận Tô thị vì sao phải nạp muội muội nàng ta vào trong phủ ngươi!" Hoàng Đế lại đá Ngọc Tranh một chân, vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Việc hoàng quyền chú ý cân bằng, cần xử lý mọi việc công bằng. Ngươi có biết vì sao trong phủ ngươi từng ca cơ như mây, trẫm cũng không đi quản thúc ngươi? Còn có xảy ra chuyện đình Sương Mù, vì sao trẫm trách cứ là Cảnh Vương mà không phải ngươi!"
"Vì sao?" Thái Tử theo bản năng ngẩng đầu đặt câu hỏi.
"Ngu xuẩn, cút trở về Đông Cung của ngươi nghĩ cẩn thận!" Hoàng Đế hận không thể lấy ra Thượng Phương Bảo Kiếm, đâm chết đứa con trai này của chính mình, nhắm mắt làm ngơ!
Hoàng Đế giận dữ, tim Thái Tử đều phải nhảy ra khỏi cổ họng, đành phải té ngã lộn nhào chạy ra Nam thư phòng.
Bóng dáng chật vật kia, Hoàng Đế nhìn đều phải phát tật đau tim. Ông ta quay đầu hỏi Duyên Phúc một bên: "Ninh Mộ Hoạ bên kia có tin tức gì truyền đến hay không?"
"Bẩm bệ hạ, Ninh thế tử còn chưa từng truyền tin tức lại đây." Duyên Phúc vừa mới diễn một trận tuồng như vậy, lúc này lại giống như chưa từng phát sinh, tiến lên vài bước đỡ lấy Hoàng Đế: "Ước chừng còn phải chờ trên dưới ba ngày nữa, Ninh thế tử mới có thể về kinh."
"Tô gia," Hoàng Đế nhắc trong miệng một lần: "Xem ra những năm gần đây, Tô Kỷ Hi tâm tư cũng lớn. Thái Tử nhân hậu, bọn họ liền nghĩ biện pháp đi lừa gạt dụ dỗ Thái Tử! Cho rằng trẫm bị mù hay sao!"
......
Ngọc Hành từ chỗ Thẩm Mạc Uy được tin tức, xuất cung, thẳng đến Quân phủ.
Khi Quân Tử Niệm cùng Quý Tứ đến núi Tử Hà, Quân đại gia liền cho người dọn phủ đệ vào toà nhà mới mua đã được tu sửa tốt.
Ông ta nghe thấy Mục Vương tự mình đại giá quang lâm, nhấc vạt áo vội vàng từ trong cửa hàng ngồi xe ngựa, bảo xa phu mau chóng trở về phủ. Rồi sau đó, ông ta mồ hôi đầy đầu, đứng chỗ cửa lớn tự mình nghênh đón Thất hoàng tử vào phủ.
Ngọc Hành trò chuyện hai câu, đi thẳng vào vấn đề, nói lại toàn bộ những đặc sản đã nghe từ Thẩm Mạc Uy.
Quân đại gia nghe Thất hoàng tử nói, thân thể chấn động, trong mắt phiếm ánh vàng, vội vàng bảo gã sai vặt ở bên cạnh ghi lại những thứ theo lời Thất hoàng tử.
Quân gia làm buôn bán đã lâu, nhưng chưa bao giờ làm hoàng thương. Hàng hoá phía Nam bán ra Bắc, hàng phía Bắc bán về phương Nam, loại chuyện này vốn chính là trò cũ của thương nhân. Ông ta ở Giang Nam chính là buôn bán tơ lụa, sản nghiệp lớn nhưng vẫn chưa từng tự mình làm việc lũng đoạn này. Hiện giờ có vật Ba Thục của Thất hoàng tử, còn có vật Bắc Địa của Lục hoàng tử, quả thật như hổ thêm cánh, như cá gặp nước.
Quân đại gia nghe Thất hoàng tử nói, nhìn ghi chép thật dài kia của gã sai vặt, lập tức liền nói: "Mục Vương điện hạ yên tâm, tại hạ lúc này liền phái tâm phúc đi Ba Thục một chuyến, nhìn cẩn thận một lượt. Nếu sản vật đầy đủ, tại hạ liền liên hệ cửa hàng và bến tàu. Đợi qua đại hôn của Niệm ca nhi, tại hạ nhất định sẽ tự mình đi Ba Thục và Bắc Địa một chuyến, thăm dò cẩn thận hàng hoá hai vùng một lần."
Ngọc Hành gật đầu, nhắc lại việc thiên tơ, nếu có nhất định phải vận chuyển toàn bộ về kinh cho chính mình sử dụng.
Quân đại gia liên tục gật đầu nói đã hiểu rõ.
"Còn có một chuyện." Ngọc Hành nói: "Quân gia kinh thương đã lâu, hành tẩu ở các nơi Đại Chiêu, ngươi có biết chuyện Giang Hạ có thiên tai phát sinh?"