Rất nhanh, gió càng lúc càng lớn, cát đá càng ngày càng nhiều, ngay cả bầu trời cũng trở nên ảm đạm...
"A..."
"Oa..."
Mấy gã sai vặt và nha hoàn chưa kịp giữ lấy tay nhau đều bị cuồng phong liên tiếp cuốn đi.
Tịch Thiện và Cửu Nương dù là người tập võ cũng không chịu được gió to như thế, lần lượt rút bội kiếm ra, cắm thật mạnh xuống đất, lớn tiếng gọi: "Thất gia, lục nương tử..."
"Vân Lưu, nắm lấy ta!" Ngọc Hành cũng không mở mắt ra được. Hắn chỉ có thể nắm chặt tay Quý Vân Lưu, không buông ra.
"Thất gia, linh vật ước chừng đã có linh thức, chàng cẩn thận một chút..." Tuy Quý Vân Lưu kêu hắn cẩn thận, rốt cuộc cũng không biết hoa la dơn này là dùng trận pháp gì tới đối phó mọi người. Nàng duỗi tay lại móc lấy đạo phù trong túi tiền, miệng mặc niệm Thổ Địa an thần chú... Ghét nhất chính là linh vật biết làm người sinh ra ảo tưởng.
Không biết cuồng phong như vậy thổi bao lâu, thời điểm mọi người thình lình chống lại gió to, đột nhiên cảm thấy tất cả gió cát cùng với âm thanh "Xào xạc" trước mắt, toàn bộ đều biến mất không thấy.
Đây là... Làm sao vậy?
Mọi người mở mắt, lại không biết chính mình thân ở nơi nào.
Khi Ngọc Hành cũng chờ đợi gió cát dừng rồi mở mắt, lại thấy chính mình nắm lấy không phải tay Quý Vân Lưu, mà là tay thái giám tổng quản Duyên Phúc bên người phụ hoàng hắn.
Duyên Phúc vẻ mặt lo âu: "Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ?"
Ngọc Hành mở to mắt, trong lòng vốn dĩ khiếp sợ càng thêm chấn kinh, Hoàng Thượng?
Duyên Phúc đầy mặt quan tâm: "Hoàng Thượng, ngài vừa rồi chợt thấy đầu váng mắt hoa, lúc này ổn chút sao? Có cần nô tài gọi thái y lại đây nhìn một cái?"
Ngọc Hành sắc mặt cổ quái, chuyển mắt nhìn bốn phía. Đây từng là Nam thư phòng, là nơi phụ hoàng hắn ngày thường xử lý triều chính. Chính hắn hiện giờ ngồi sau án thư, mà Duyên Phúc đang kêu hắn là Hoàng Thượng...
Mới vừa rồi, hắn rõ ràng đang ở núi Tử Hà, cuồng phong gào thét như vậy, Quý Vân Lưu nói linh vật có linh thức, hiện giờ như vậy tính là cái gì? Cảnh trong mơ hay là ảo tưởng?
Ngọc Hành véo chính mình một cái thật mạnh, lại phát hiện cảm giác đau đớn vẫn có như cũ.
"Hoàng Thượng?"
"Vân Lưu..." Ngọc Hành cũng bất chấp Duyên Phúc thần sắc kỳ quái nhìn chính mình, càng không cao hứng vì Duyên Phúc gọi chính mình một tiếng Hoàng Thượng kia. Hắn quay đầu liền hỏi: "Quý phủ... Hoàng Hậu nương nương đâu?"
Nếu hắn là Hoàng Đế, Quý Vân Lưu hiện giờ nên là Hoàng Hậu đi. Người duy nhất hiện giờ hắn muốn gặp chính là Quý Vân Lưu, nhìn xem nàng có bình yên vô sự hay không.
"Hoàng Hậu nương nương đang ở Hoà Thọ Cung, có cần nô tài phái người đi gọi không ạ?"
Ngọc Hành trực tiếp cất bước đi ra ngoài: "Ngươi dẫn đường, đi Hoà Thọ Cung."
Trên đường trong cung, hắn cất bước chạy như điên, chạy đến nỗi tất cả cung nhân đều cực kỳ kinh ngạc xem vị Hoàng Đế Đại Chiêu này.
"Vân Lưu..." Hoàng Đế trẻ tuổi chạy vào Hoà Thọ điện, thấy nữ tử đầy đầu cung trâm hành lễ với chính mình, âm thanh kia đang nói, "Thiếp thân thỉnh an Hoàng Thượng."
Trọng điểm không phải nữ tử kia nói gì, trọng điểm là giọng nói của nữ tử này không phải Quý Vân Lưu.
Ngọc Hành nắm lấy Hoàng Hậu, thấy gương mặt e lệ ngượng ngùng của nữ tử. Hắn chỉ liếc mắt một cái, dường như không tin hai mắt của mình, bỗng nhiên ném nữ nhân này ra: "Vân Lưu đâu?"
"Hoàng Thượng, người làm sao vậy?" Hoàng Hậu quan tâm đưa tay lại đây muốn đỡ Ngọc Hành, "Vân Lưu là ai?"
Ngọc Hành hất tay nữ nhân không hiểu được trước mắt ra, dùng sức túm chặt cánh tay Duyên Phúc, "Quý Vân Lưu đâu, Quý lục nương tử trong phủ Quý Thượng Thư Quý Đức Chính đâu?"
Duyên Phúc không biết là đau đớn bởi sức lực của Ngọc Hành, hay là kinh hãi vì giọng điệu lạnh lẽo của y, thái giám tổng quản cả người đều run rẩy, cảm thấy vị Hoàng Đế trẻ tuổi này không biết vì sao nhập ma chướng: "Hoàng, Hoàng Thượng, nô tài, nô tài không biết ai là lục nương tử Quý phủ, chưa bao giờ nghe qua người này... Hoàng Thượng, Quý Thượng Thư hiện giờ còn chưa rời nha môn, không bằng nô tài gọi ông ta lại đây cho ngài tự mình hỏi một chút?"
Chưa bao giờ nghe nói qua?
Ngọc Hành hất Duyên Phúc ra, hít hai hơi thật sâu: "Truyền Quý Đức Chính."
Đây là một ảo cảnh hoặc là cảnh trong mơ, Ngọc Hành bình tĩnh lại, trong nháy mắt nghĩ đến. Hắn không thể bị cảm xúc khống chế, hắn phải nghĩ biện pháp thoát ra khỏi ảo cảnh do linh vật này sinh ra!
Hoàng Hậu lẩm bẩm hai tiếng cái tên Quý Vân Lưu này, tiến lên quan tâm nói: "Hoàng Thượng, hôm nay người vì sao sẽ..."
Ngọc Hành lạnh lùng đảo mắt liếc qua một cái, Hoàng Hậu run rẩy, không tự giác lui ra sau một bước, nắm khăn, trong mắt nước mắt đong đầy nhìn Ngọc Hành: "Hoàng Thượng, người rốt cuộc làm sao vậy?"
Lần này Ngọc Hành xem cẩn thận. Hoàng Hậu này vậy mà chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành mới vừa gặp được, đại nương tử Đồng phủ.
Ai xứng hôn cho hắn? Mù rồi sao! Hay chính mình vị Hoàng Đế này mù, cưới một nữ nhân như vậy! Không đúng, Hoàng Đế này căn bản không phải chính mình!
Ngọc Hành nhấc vạt áo lên liền đi ra ngoài.
Duyên Phúc cùng chúng thái giám nơm nớp lo sợ đi theo sau.
Lần này Ngọc Hành xem rất cẩn thận, nghiêm túc so sánh với trong cung hắn từng ở, phát hiện nơi này và hoàng cung hắn từng ở không sai chút nào, ngay cả long bào trên người hắn cũng cực kỳ chú ý.
Việc thế gian thật là kỳ diệu. Ngọc Hành tâm sự liên miên phập phồng, cũng không biết nên miêu tả tâm tình chính mình giờ phút này như thế nào. Nguyên bản sống lại một đời, hắn dù như thế nào cũng nghĩ không rõ. Hiện giờ lại có thể vì một thứ gọi là linh vật thế gian mà ngã vào ảo cảnh, nhìn thấy chuyện chính mình nhớ mong đã hơn năm năm.
Ngọc Hành: "Duyên Phúc, hiện nay niên đại bao nhiêu?"
Duyên Phúc cung kính trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, hiện nay đúng là Chiêu Võ năm thứ hai."
Ngọc Hành: "Ta lấy niên hiệu là Chiêu Võ?"
"Đúng vậy ạ."
Hắn đăng cơ đã hai năm?
Ngọc Hành nhàn nhạt cười rộ lên, trong mắt có một tia cô đơn. Nửa ngày, hắn nghĩ tới mặt khác, lại hỏi: "Ngọc Lâm và Ngọc Tranh đâu?"
Duyên Phúc trộm liếc vị Hoàng Đế hôm nay đầy kỳ quái một cái: "Cảnh Vương hiện giờ bị nhốt trong nhà lao Đại Lý Tự, Tuệ Vương hiện giờ ở trong Tuệ Vương phủ..."
"Tuệ Vương chính là Ngọc Tranh?"
"Vâng, là phong hào Hoàng Thượng ngài ban cho."
"Hắn vốn là Thái Tử, vì sao biến thành Tuệ Vương?"
Trên mặt Duyên Phúc hiện kinh ngạc, có điều trong chốc lát, như cũ thành thật nói: "Tuệ Vương khi còn là Thái Tử, phạm phải sai lầm lớn tiết lộ đề thi khoa cử, bị tiên hoàng huỷ bỏ ngôi vị Thái Tử. Về sau, Hoàng Thượng đăng cơ ban danh hiệu Tuệ Vương."
"Cảnh Vương lại vì sao bị nhốt vào Đại Lý Tự?"
"Cảnh Vương vì triệu đạo nhân làm pháp với Hoàng Hậu nương nương ở trong cung..."
"Được, ta đã biết." Ngọc Hành ngắt lời Duyên Phúc, đi về phía trước, chăm chú nhìn hoàng hôn trước mắt. Trong cảnh hư ảo này, đạt được ngôi vị Hoàng Đế dường như rất dễ dàng.
Tới Ngự thư phòng, Quý Đức Chính giờ phút này cũng vừa lúc chạy đến. Quý Thượng Thư vén vạt áo đang muốn quỳ xuống hô vạn tuế, Ngọc Hành cản lại nói: "Không cần hành lễ, ta chỉ muốn hỏi ngươi, Quý Vân Lưu hiện giờ ở nơi nào?"
"Hoàng Thượng?" Quý Thượng Thư rõ ràng bị xưng hô "Ta" và cái tên "Quý Vân Lưu" này khiến cho ngây ra. Ông ta run giọng: "Hoàng Thượng ngài, ngài làm sao biết được chất nữ của hạ thần..."
"Chất nữ?" Rõ ràng hẳn đã quá kế, hiện giờ lại vẫn là chất nữ. Trong lòng Ngọc Hành "Lộp bộp" một tiếng, giọng nói không tự giác được cũng run rẩy, "Hiện giờ nàng ở đâu, ở nơi nào?"
"Bẩm Hoàng Thượng, chất nữ hạ thần từ sau khi bị Trương gia từ hôn, đã bị trong nhà đưa đến Tử Tiêu Quan. Hai tháng trước, Tử Tiêu Quan truyền đến tin tức, Vân Lưu nàng, nàng..."