Gió ban đêm đột nhiên trở nên mát lạnh. Điện Thần Lộ không đóng cửa sổ để gió mát thổi thẳng vào. Màn che khẽ phấp phơi, hai người trên giường vốn ôm nhau nay chỉ còn lại bóng dáng một người. Vân Tấn Ngôn cảm thấy lạnh, siết chặt cánh tay, trong tay lại trống trơn. Hắn chợt thức tỉnh, mở mắt, chóp mũi còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt nhưng trên giường không một bóng người. Trong lòng trống trải giống như bị người ta khoét mất một miếng. Hắn lập tức lật người ngồi dậy, đầu choáng váng, trước mắt lúc đen đặc lúc đỏ ngầu. Hắn dùng sức lắc đầu, đầu đau đớn giống như muốn nổ tung ra, nhưng hắn cũng không để ý, tiện tay phủ thêm áo khoác lảo đảo đi về phía trước mấy bước. Hắn chống lên bình phong, giữ vững bước chân, giương mắt nhìn. Nến đã tắt, cả phòng trống không, ánh sao từ cửa gỗ chiếu vào khiến cho trong điện sáng mờ mờ. Liếc mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, trăng lưỡi liềm đã hạ xuống phía Đông nhưng vẫn chưa thấy mặt trời.
Vân Tấn Ngôn buông bình phong ra, tiếp tục bước đi. Nhưng chưa đủ được bước, dưới chân giống như giẫm vào không khí khiến hắn ngã xuống đất. Vừa mềm vừa tê, vừa ngứa vừa đau như có hàng vạn con kiến đốt ở trong xương. Cảm giác khó nói ấy từ lòng bàn chân bò lên dần dần lan ra. Vân Tấn Ngôn siết tay, muốn chống người lên, nhưng vì đau đớn mà co rút lại. Hắn mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn bốn phía, khàn khàn khẽ gọi: "Lê nhi..."
Đau đớn chợt lan tràn tới toàn thân, thật giống như có thể cảm thấy nó gặm nuốt tim, ăn mòn đại não. Trước mắt lại bắt đầu đen đỏ giao nhau, thỉnh thoảng thoáng hiện lên màu trắng. Vân Tấn Ngôn dùng hết sức lật người, ngửa mặt nằm trên mặt đất. Lạnh lẽo thấm qua quần áo nhập vào người, đau đớn chết lặng.
Vân Tấn Ngôn nhìn thẳng đỉnh điện, trong mắt nổi lên một tầng sương mù hỗn độn ảm đạm, thân thể vừa khẽ động đau đớn như xé rách đã nhanh chóng lan ra toàn thân. Hắn giùng giằng muốn ngồi dậy, đôi tay lại vô lực không chịu khống chế.
Trong điện sáng mờ, ánh sao đã tắt dần. Cả người đau đớn đã sớm chết lặng, ý thức cũng mất. Trong mắt Vân Tấn Ngôn hoàn toàn tĩnh mịch, rồi lại như nghĩ đến cái gì đột nhiên sáng lên. Hắn cắn răng ngồi bật dậy, huyết khí từ trong bụng dâng trào, mùi ngai ngái phun ra, máu đen phun trên đất liền đông lại.
Sau đau đớn tận xương là cả người bủn rủn, Vân Tấn Ngôn may mắn rốt cuộc khôi phục chút hơi sức có thể ngồi dậy. Khóe môi còn dính vết máu khẽ cong lên, hắn chống tay đứng lên, ổn định hai chân, eo còn chưa đứng thẳng, trước mắt đã lướt qua một bóng người đỏ như lửa. Trong lòng vui mừng, hơi mỉm cười nói: "Lê nhi ...."
Lê Tử Hà không biết đã thay một bộ váy đỏ từ khi nào, gương mặt tái nhợt không thoa phấn, giữ trán như có một đám hắc khí.Đôi mắt lạnh lẽo, tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Nàng đứng ở bên cạnhcửa điện, nhìn hắn, đôi môi nhạt như không còn màu sắc hơi cong lên.
Vân Tấn Ngôn nở nụ cười an tâm, thân thể không vững vẫn muốn đi tới kéo nàng, lại chỉ kéo tới ống tay áo. Hắn cố gắng dịu dàng nói: "Lê nhi, nàng vừa đi đâu vậy?"
Lê Tử Hà khẽ mỉm cười, trong mắt không thấy được ý cười, thân thể hơi tránh ra, ống tay áo trượt ra khỏi tay Vân Tấn Ngôn. Vân Tấn Ngôn lảo đảo một cái, lắc lư vài bước mới miễn cưỡng chống bàn mới đứng vững.
"Đi thăm Diêu nhi." Giọng Lê Tử Hà lạnh lẽo. Nàng khẽ nhắm mắt, lông mi thật dài hơi ươn ướt như nhiễm sương.
Vân Tấn Ngôn chầm chậm bước đến gần nàng, suy yếu cười nói: "Được, thăm Diêu nhi xong rồi, nàng xem, trời đã sáng rồi, chúng ta đi đónNhất Nhất thôi."
Vừa nói hắn vừa tập tễnh đi đến trước mặt Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà cười nhìn vào mắt hắn, quần áo đỏ thẫm càng tôn lên sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trong tươi cười và ánh mắt lạnh lùng cất giấu sự châm chọc khổ sở, âm điệu quái dị: "Ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể đi sao?"
Trên mặt Vân Tấn Ngôn nhuốm hắc khí, chỉ có đôi mắt nhìn Lê Tử Hà là sáng lấp lánh. Hắn khẽ nghiêng người, ôm lấy nàng, đầu đặt trên cổ nàng, thở khẽ ra một hơi, dịu dàng nói: "Lê nhi, đêm qua nàng đã đồng ý với ta...Ta tin nàng."
"Ta không tin ngươi!" Lê Tử Hà lạnh lùng nói, ánh mắt rét lạnh, một tay đẩy Vân Tấn Ngôn ra, một tay rút nhuyễn kiếm bên hông hắn. Lưỡi kiếm sáng bạch lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chỉ thẳng vào Vân Tấn Ngôn.
Vân Tấn Ngôn không chịu nổi cái đẩy của Lê Tử Hà, ngã mạnh xuống đất, lại nôn ra một búng máu. Khi ngước mắt nhìn lên đã thấy mũi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chỉ thẳng vào tim mình. Tay cầm kiếm bị ống tay áo đỏ thẫm che kín, vẻ mặt người cầm kiếm quyết tuyệt, hận ý đột nhiên phát ra như ăn mòn cả đôi mắt.
"Ha ha, Lê nhi, nàng muốn giết ta sao?" Vân Tấn Ngôn chỉ cảm thấy khí lạnh xuyên thấu qua áo đâm thẳng vào đáy lòng. Sắc mặt hắn trắng bệch nhưng vẫn nở nụ cười, trong con ngươi phản chiếu màu sắcđỏ thẫm, ngay cả vẻ cô đơn cũng giảm bớt mấy phần.
Lê Tử Hà cười khẩy, chuyển mũi kiếm, giọng nói quyến rũ hỏi, "Giết ngươi? Không, ngươi nói xem từ trên xuống dưới, ta nên cắt nơi nào trước?"
Vân Tấn Ngôn vẫn nở nụ cười dịu dàng như nước, chống người đứng lên. Hắn hơi nghiêng về phía trước, tỳ vào mũi kiếm, cười nói: "Tùy nàng, Lê nhi, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, tùy nàng thôi."
Nhuyễn kiếm cong lên, mũi kiếm cắm một phần vào ngực. Lê Tử Hà bỗng rút ra, cười lạnh nói: "Muốn chết sao? Không dễ dàng vậy đâu!"
Thân thể Vân Tấn Ngôn lảo đảo một cái, lắc lư mấy bước mới miễn cưỡng ổn định. Lê Tử Hà giơ tay lên, nghiêng tay chém một nhát. Từ bên phải tới trái Vân Tấn Ngôn bị cắt một đường thật dài, máu tươi phun ra bắn lên bộ váy đỏ của Lê Tử Hà.
"Một kiếm này, ngươi nợ Quý gia ta!" Đôi môi Lê Tử Hà trắng bệch, tròng mắt đen mực không chút ánh sáng nhìn chằm chằm vết thương trên người Vân Tấn Ngôn, nói: "Cha ta khổ cực giúp ngươi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Ông ấy đã định giao quyền, ngươi lại lấy oán báo ơn, vu cho ông ấy tội phản quốc, đuổi cùng giết tuyệt! Khúc ca ca đối xử ngươi như tay chân, hết lòng giúp đỡ nhưng ngươi lợi dụng giăng bãy hãm hại! Quý gia trên dưới đối xử với ngươi giống như người thân, dốc sức giúp đỡ, còn ngươi thì bất nhân bất nghĩa, giết hơn vạn mạng người cửu tộc ta, ngươi lấy cái gì để trả?"
Vừa nói, trước mắt nàng bỗng hiện lên gương mặt của cha mẹ. Một người lạnh lùng quát nàng trở về phòng gảy đàn, một dịu dàng bảo nàng uống nhiều canh bổ. Còn có Khúc ca ca, đột nhiên chạy đến phía sau nàng, bỗ bả vai của nàng: "Tới bắt huynh đi, tới bắt huynh đi...."
Nhuyễn kiếm vung lên, thân thể Vân Tấn Ngôn vẫn không nhúc nhích. Hắn không nhìn vết thương, dường như cũng không cảm thấy đau đớn mà thương yêu nhìn Lê Tử Hà. Nụ cười như có như không, giọng nói lại lạnh lùng kiên quyết: "Trước khi ta cưới nàng cha nàng đối xử với ta ra sao? Nếu không phải không thể lui được nữa, ông ta sẽ giúp ta lên ngôi sao? Nếu ông ta muốn giao quyền, sao còn giúp tên Trịnh Dĩnh vô dụng ấy lên làm Thừa tướng? Mặt ngoài giao quyền, kì thực là thu quyền! Nếu không phải ta lung lạc Trịnh Dĩnh, ta vẫn là Hoàng đế bù nhìn dưới tay Quý - Trữ mà thôi!"
"Buồn cười! Nếu không phải Trịnh Dĩnh ngu xuẩn sao có thể để ngươi dễ dàng khống chế? Tâm ý của cha ta muốn giúp ngươi thay đổi cầm quyền, là lòng nghi ngờ của ngươi quá nặng, lại đổ lên đầu Quý gia ta!" Đôi mắt Lê Tử Hà lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, xoay người chém thêm một nhát. Kiếm lướt qua trước ngực Tòng Vân Tấn Ngôn, từ trái sang phải, bắt chéo với vết chém vừa rồi, nhanh chóng nhiễm đỏ cả hoàng bào màu vàng của Vân Tấn Ngôn.
Vân Tấn Ngôn chỉ hơi nhíu mày, thân thể lay động một cái, cười bất đắc dĩ nói: "Hắn nếu cam nguyện giao quyền, còn cần nàng ở giữ giàn xếp đôi bên? Lời này của nàng chỉ là lừa mình dối người thôi!"
Mắt Lê Tử Hà bỗng trở nên ướt át, nàng cố nén vị ngai ngái trong cổ họng, nghẹn ngào nói: "Cha đã đồng ý với ta hồi hương quy ẩn, chỉ chờ đứa con trong bụng ta sinh ra để ông ấy nhìn cháu ngoại một lần. Ngay cả một tháng ngươi cũng không chờ nổi sao? Mặc dù cha không buông quyền, nếu cha có lỗi, ngươi công bằng chấp pháp ta cũng không oán hận một câu. Vì sao ngươi phải độc ác đến mức giết cửu tộcta?"
Trong mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên một chút u tối, rũ mắt, không nói nữa.
Lê Tử Hà cảm giác mình thật buồn cười, chuyện đã đến nước này vì sao vẫn còn chấp nhất nguyên nhân? Nàng ra sức giơ tay lên, nhắm thẳng vào ngực hắn, phẫn hận chém xuống. Ống tay áo đỏ tươi vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ dưới bầu trời đêm, giọt máu tanh bắn lên cánh môi, nàng dùng tay lau đi, cười lạnh nói: "Một kiếm này ngươi nợ Phùng gia gia! Phùng gia gia dìu dắt ngươi trưởng thành, đối với ngươi như cháu ruột. Mấy chục năm nay tận tâm tận lực ở Thái Y viện, ngươi buộc ông ấy tự vẫn, không giải độc cho ông ấy, bất hiếu vô cùng!"
Phùng gia gia thường hay xoa đầu nàng gọi nàng "Nha đầu", Phùng gia gia thường hay tranh ăn kẹo quả cùng nàng, Phùng gia gia còn vì nàng vào cung bịa đủ lý do lừa gạt cha, đã từng sinh động đến vậy mà hôm nay ở trong mắt nàng chỉ còn lại một màu xám trắng trước khi chết.
Vân Tấn Ngôn hơi co người lại, ôm ngực, đau đớn nhíu chặt mày. Ánh mắt sắc nhọn nhưng khóe miệng vẫn cười khẽ: "Là ông ta phản bội ta trước! Ta tha thứ cho sự vô lễ của ông ta, tha thứ cho ông ta năm lần bảy lượt làm loạn hậu cung, ta kính ông ta tin ông ta, kết quả ông ta thì sao? Âm thầm cấu kết bộ hạ cũ của Quý gia! Ta chỉ hỏi nguyên do, ông ta không chịu nói, trở về phủ liền tự sát, thì có liên quan gì với ta? Ông ta muốn chết, sao ta phải cứu làm gì?"
"Già mồm át lẽ phải!" Trong mắt Lê Tử Hà nhuộm màu đỏ tươi, tức giận trợn trừng mắt nhìn Vân Tấn Ngôn. Nàng cương quyết vung nhuyễn kiếm trên tay về phía vai phải của hắn, hung hăng đâm vào xương, oán hận nói: "Một kiếm này là ngươi nợ Diêu nhi! Nàng ở trong cung, làm việc cho ngươi, ngay cả sau này nàng cũng không hề làm hại ngươi, lo cho sự an nguy của ngươi còn đưa cho ngươi thuốc giải. Vậy mà ngươi lại hạ độc hãm hại, một chưởng đánh chết nàng! Ngươi là tên máu lạnh vô tình!"
Trường kiếm rút ra, tiếng huyết nhục bay ra quanh quẩn trong điện. Vân Tấn Ngôn đổ máu đầm đìa, quần áo đã không còn là màu vàng nhạt mà đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Khi nhuyễn kiếm rút ra hắn không đứng vững được nữa, ngã nhào về phía trước. Trong điện Thần Lộ nồng nặc mùi máu tươi, máu chầm chậm từ trên người hắn tuôn ra.
Vân Tấn Ngôn khẽ ngẩng đầu, trên mặt cũng không hề có vẻ áy náy. Hắn híp mắt nhìn mặt trời dần dần ló dạng, cười nhẹ nói: "Nàng ta là nha hoàn bên cạnh nàng, lại dám dùng nàng làm bàn đạp leo lên long sàng. Mặc kệ là nguyên nhân gì, nàng ta phản bội nàng. Đã phản bội qua thì không thể tha thứ được. Vậy sao ta phải để nàng ta sống?"
Hắc khí giữa lông mày Lê Tử Hà càng dày, đôi mắt cũng trở nên trống rỗng, cả khuôn mặt như bị mây đen che phủ. Nàng vốn không nghe thấy những gì Vân Tấn Ngôn nói, trong lòng tràn ngập hình ảnh Diêu nhi nhìn nàng cười như hoa xuân, rồi lại đột nhiên máu me khắp người, nắm tay nàng nói người nàng ấy yêu là Khúc ca ca.
Nàng không chút do dự giơ kiếm trong tay lên, chém về phía vai trái của hắn. Vừa chém vừa lạnh lùng nói: "Một kiếm này là ngươi nợ Nhất Nhất! Chưa đủ tám tháng bị ngươi độc ác vứt bỏ, kiên cường sống sót cũng phải ở trong quan tài gần bảy năm, không thấy mặt trời, biến thành người câm! Dù ngươi biết sự tồn tại của thằng bé nhưng vẫn dùng nó làm con tin uy hiếp ta. Ngươi xứng làm cha sao?"
Nói xong câu này, tim Lê Tử Hà đột nhiên đau như bị ai càu xé. Khuôn mặt Diêu nhi dần biến thành một bóng người nho nhỏ, từ trong quan tài leo ra. Người đó ngẩng đầu, mặt tái nhợt, nhàn nhạt cười. Nàng chất vấn Vân Tấn Ngôn sao xứng làm cha, còn nàng? Có sinh mà không dưỡng, sao xứng làm mẹ?
Vân Tấn Ngôn lại đứng lên. Hắn giờ giống hệt người máu, trên khuôn mặt trắng nõn dính máu, chỉ có đôi mắt đen nhánh sáng ngời, không chút nào yếu thế nói: "Nếu không phải bọn họ dùng mọi cách dối gạt ta, Nhất Nhất cần gì phải chịu khổ như vậy? Các ngươi không tin ta, người người đều cho rằng ta phát rồ lòng lang dạ sói. Năm đó nếu cần Cố Vệ Quyền giúp đỡ, thì sao ông ta có thể chấp nhận con gái mình mới vừa vào cung đã thất thế như thế?"
Lê Tử Hà cười nhạo: "Vậy ngươi có tin ai sao? Ngươi không tin người khác lại muốn người khác tin ngươi! Ngươi lại muốn nói, là Cố Vệ Quyền ép ngươi? Giết Quý gia ngươi nói là Tạ gia ép ngươi, giết bào thai trong bụng ta ngươi nói là Cố gia ép ngươi! Ta hỏi ngươi, nhưng nếu ngươi không có dã tâm, chỉ cần để lộ chút tin tức cho cha ta, để ông ấy giúp ngươi, thì ai có thể ép ngươi?"
"Sau đó thì sao? Quý gia nắm quyền lớn, ta làm Hoàng đế bù nhìn cả đời, ôn hương trong ngực hàng đêm sênh ca cùng nàng nắm tay bên nhau cho đến bạc đầu?" Nụ cười vốn nhẹ nhàng của Vân Tấn Ngôn đã có chút dữ tợn, nặng nề thở hổn hển.
Hai tay Lê Tử Hà khẽ run lên, vẫn hướng về phía Vân Tấn Ngôn: "Ta nói rồi, cha sẽ giao quyền...."
"Ta không tin." Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn lạnh lẽo nhìn Lê Tử Hà, ánh mắt như đao, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên ngắt lời Lê Tử Hà.
Trong đầu Lê Tử Hà bùm một tiếng, ba chữ này của Vân Tấn Ngôn chặt đứt sợi dây cung cuối cùng trong lòng nàng. Đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên chảy nước mắt đỏ thẫm giống như xen lẫn máu tươi. Nước mắt ướt đẫm cả mặt: "Ngươi không tin? Bởi vì ba chữ này, vì ngươi không tin! Ngươi không phải tin ta sẽ giúp ngươi, không tin Quý gia sẽ giúp ngươi, không tin Phùng gia gia, không tin Diêu nhi, không tin Hách công công! Cho nên cả nhà ta phải lót đường cho ngươi, muốn mọi người chôn theo hoàng quyền của ngươi.... Ngươi còn dám nói với ta, bắt đầu lần nữa? Ngươi không cảm thấy ngay cả ông trời cũng đang cười sao? Ha ha...."
Nước mắt đỏ như máu từ khóe mắt chảy xuống. Theo tiếng cười to, mặt Lê Tử Hà dâng lên màu đỏ quỷ dị. Trên mặt Vân Tấn Ngôn đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ, nhuệ khí trên người mất hết. Hắn tập tễnh bước lên, hoảng sợ nói: "Lê nhi, Lê nhi, mắt nàng...."
"Nhờ phúc của ngươi! Nếu không như thế, ta làm sao có thể hạ độc ngươi? Sao có thể chính tay đâm kẻ thù như thế?" Lê Tử Hà lau đi huyết lệ, lùi về phía sau suýt nữa đã ngã nhào. Một tay nàng chống trên cột hành lang để giữ vững thăng bằng.
Ngay từ khi còn ở thôn nhỏ phía Đông nàng đã bảo Thẩm Mặc cho nàng vài loại dược thảo. Nàng biết nếu Vân Tấn Ngôn bắt được nàng, hắn sẽ lấy đi tất cả đồ vật trên người nàng. Thế nên nàng đã tự nuốt tất cả độc có tác dụng chậm, sau này mới sai Ân Kỳ lấy thêm mấy loại thuốc thúc giục độc. Tối qua trong máu Tô Bạch trộn lẫn máu có độc của nàng. Nàng không biết máu nàng trộn với độc hoa Lam Nhan sẽ biến thành thế nào, nhưng ít nhất có thể khiến Vân Tấn Ngôn mất đi khả năng phản kháng....
Vân Tấn Ngôn vẫn há miệng thở hổn hển. Hắn dừng bước, hắc khí trên mặt càng đậm. Không chỉ ở những vết thương do Lê Tử Hà gây ra mà cả đau tới tận xương lúc trước cũng lại ập đến. Hắn ép mình không được nghĩ nữa, để thần kinh tê liệt, bình tĩnh nhìn Lê Tử Hà, cười khẽ: "Lê nhi.... Có thể cùng chết với nàng cũng không tồi...."
"Muốn chết cùng ta, ngươi không có tư cách!" Đôi mắt đỏ như máu của Lê Tử Hà lóe lên sự lạnh lẽo, giơ kiếm trong tay lên chỉ thẳng vào ngực Vân Tấn Ngôn, nhướng mày cười khẽ: "Đây là ngươi nợ ta!"
Lê Tử Hà giơ kiếm, trong nháy mắt, những ký ức, quên lãng, đã khóc, đã cười, khi còn bé, thuở thơ ấu, tất cả ngọt bùi cay đắng yêu hận tình thù cùng một lúc nổ tung trong đầu, hội tụ ở một kiếm này. Tất cả sứclực tập trung vào cánh tay, bất chấp tất cả đâm tới. Tiếng kiếm đâm vào thịt, ngay sau đó "keng" một tiếng, kiếm bị người ta dùng ám khí bẻ gãy. Sức lực trên người Lê Tử Hà mất điểm đến, nghiêng về phía trước ngã xuống đất, huyết khí trào lên trong ngực "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu đen lớn.
"Hoàng thượng.... Hoàng thượng không thể lại...."