Cắt Đứt Tơ Tình

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hai ngày sau, thúc phụ đến Vân Đô, Vân Tấn Ngôn ắt phải thiết yến khoản đãi, bây giờ thân phận ta đã bị bại lộ, nếu thúc phụ tới ta cũng phải tháp tùng, không thể thoát thân được. Đến lúc đó ta sẽ chuốc rượu thúc phụ rồi đưa thúc phụ về phủ, mượn cơ hội rời khỏi yến tiệc. Vân Tấn Ngôn vốn đề phòng thúc phụ, sẽ bố trí Ngự Lâm quân ở xung quanh yến hội. Dạo này hắn cũng không quan tâm tới lãnh cung, chúng ta có thể vào lãnh cung vô cùng dễ dàng, nhưng xuất cung lại khó khăn..." Thẩm Mặc mở bản đồ ra, chỉ vào khu vực lãnh cung rồi chỉ xung quanh đại môn, mỗi nơi đều có người gác, muốn lẻn ra ngoài thực sự không dễ.

"Trước kia người vào cung thế nào?" Lê Tử Hà cau mày, nàng đã quá quen thuộc với hoàng cung, nếu không có lệnh bài, đi đi lại lại giữa Đông Cung và Tây Cung cũng đủ khiến người ta nghi ngờ rồi, chứ đừng nói đến chuyện mang một đứa bé ra khỏi hoàng cung...

Thẩm Mặc trầm giọng nói: "Hồi trước tai mắt trong Ngự lâm quân của ta cũng phải trên trăm người, đến phiên họ trực đêm, lộ tuyến và thời gian tuần thị của họ có quy luật nhất định. Chỉ cần biết trước, lúc đi ra và đi vào trốn khỏi Ngự Lâm quân là được."

"Hôm nay chỉ còn lại số ít..." Lê Tử Hà nghĩ vậy mà thấy áy náy. Nếu không phải vì nàng, tai mắt mà Thẩm Mặc vất vả gài vài sẽ không dễ dàng bị bại lộ như vậy.

Dường như Thẩm Mặc không nghe thấy lời Lê Tử Hà nói, vẫn nhìn chằm chằm địa đồ: "Lúc trước ta dự định nhân yến tiệc sẽ sai người đến lãnh cung đón Quý Nhất, chuốc thúc phụ say rượu rồi đưa đi, sau đó phóng hỏa Lê Bạch điện hoặc Đào Yểu điện, trong cung sẽ rối loạn. Thúc phụ có dáng người cao lớn, Quý Nhất lại nhỏ bé, nhờ thúc phụ giấu nó dưới áo choàng, chắc chắn không có ai dám tra xét. Nếu nàng muốn mang Diêu phi ra ngoài, vậy chỉ có thể chọn phóng hỏa Đào Yểu điện, ta sẽ lệnh cho những nội ứng còn lại đưa nàng ta đi. Ta và thúc phụ hướng về phía đông, người của ta đưa Diêu phi đi về hướng tây, rồi hợp lại ở thành Bắc, một khi ra khỏi cửa thành Vân Đô sẽ có người tiếp ứng."

"Ừ..." Lê Tử Hà khẽ gật đầu, chợt thấy không ổn, vội hỏi: "Ngoài thành có người tiếp ứng? Có bao nhiêu? Có thể giữ được an toàn không?"

Mặc dù Vân Tấn Ngôn không phát hiện ra sự xáo động, nhưng nếu Diêu nhi bị bắt đi thì không thể nào không biết. Tần phi bị mang đi, chắc chắn sẽ phái người truy kích...

"Ít nhất là chín nghìn." Thẩm Mặc nói quả quyết, nhìn vào mắt Lê Tử Hà, cười trấn an: "Tử Hà đừng lo, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ hai người an toàn."

"Thế... Mộ Phiên Ngô thì sao?"

"Bảo hắn chờ trong phủ thừa tướng, đến đêm sẽ có người đến đón." Thẩm Mặc rũ mắt, thản nhiên nói.

Lê Tử Hà gật đầu sáng tỏ, Thẩm Mặc nói tiếp: "Nếu nàng không bị gọi đi dự tiệc thì cầm lấy lệnh bài, đến dạ yến thì lên đường xuất cung. Nếu bị gọi đi, một khi phóng hỏa sẽ không có ai chú ý đến nàng, cứ cầm lệnh bài xuất cung, đi về phía cửa nam. Đêm đó ta sẽ sắp xếp thị vệ thủ thành, nàng không bị làm khó đâu."

Thẩm Mặc chỉ cửa nam trên địa đồ, chỉ cần Tử Hà muốn xuất cung thì không ai có thể ngăn cản.

Lê Tử Hà vẫn có vẻ hơi lo lắng, khẽ nói: "Nếu có bẫy thì phải bảo vệ Nhất Nhất và Diêu phi đầu tiên... Không cần đi đón Mộ Phiên Ngô nữa... Trịnh Dĩnh sớm hay muốn cũng sắp xong rồi."

Thẩm Mặc thở dài, ôm lấy Lê Tử Hà để nàng dựa lên ngực mình, lại nghiêm túc nói: "Yên tâm, ở ngoài hoàng cung còn có một nghìn quân mai phục, có ta ở đây, sẽ không để cho ai xảy ra chuyện đâu."

Lê Tử Hà hít sâu một hơi để mùi thuốc thấm đẫm lồng ngực, ánh mắt lóe lên, gật đầu.

"Nhưng..." Thẩm Mặc đỡ nàng dậy, nhìn vào mắt nàng, đôi mắt màu mực lắng đọng, nói từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng: "Có mấy lời, ta muốn nói trước với nàng."

Ánh mắt Lê Tử Hà trầm xuống, gật đầu.

Sau ngày bão tuyết trời trong xanh, nhưng còn lạnh lẽo hơn những ngày tuyết rơi, khí lạnh tràn ngập khắp mọi nơi, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Lê Tử Hà đi khỏi Cần Chính điện thì rùng mình ớn lạnh. Mấy ngày nay bắt mạch cho Vân Tấn Ngôn vẫn cố ý hoặc vô tình dò xét tâm thái của Vân Tấn Ngôn. Nếu hắn có hành động dị thường, thăm dò mình hoặc hỏi về Thẩm Mặc thì nàng còn có thể yên lòng một chút, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bình thường như không phát hiện ra bất cứ chuyện gì, ngược lại càng khiến nàng lo lắng.

Có phải đây là "có tật giật mình"?

Lê Tử Hà cười lắc đầu, lén lút liếc mắt nhìn Ngự Lâm quân xung quanh, đi đường vòng tới lãnh cung.

Lãnh cung vẫn không có ai trông chừng, tuyết đọng cũng không dọn đi, dày hơn lần trước. Lê Tử Hà bước thấp bước cao đến Trú Hồn các, liếc nhìn bốn phía mới cất bước đi vào.

Vừa lên lầu, đập vào mắt là khung cảnh tối om như cũ, khẽ gọi một tiếng: "Nhất Nhất..."

Tiếng gọi vừa dứt, quan tài lập tức có động tĩnh, vang mấy tiếng khe khẽ. Lê Tử Hà bước lên phía trước đẩy nắp ra. Quý Nhất nằm sấp bên trong, toàn thân bị sợi bông cuốn chặt, đầu gối lên hai tay, thấy Lê Tử Hà thì đôi mắt to sáng ngời, khẽ cười, để lộ lúm đồng tiền nơi má trái.

Ánh sáng từ đôi mắt trong veo kia dường như chiếu đến Lê Tử Hà, nàng chớp chớp mắt, dằn nỗi chua xót, cười nói: "Nhất Nhất, ở bên trong không buồn sao?"

Quý Nhất lắc đầu, chỉ bình tro cốt trước mặt, lại cười một tiếng.

Lê Tử Hà cúi người xuống ôm lấy Quý Nhất, bị một tiếng quát khẽ làm cho ngừng lại: "Bên ngoài lạnh lắm! Bình thường luôn để mở quan tai, dưới lầu có động tĩnh mới đóng lại, Nhất Nhất không buồn đâu."

Lê Tử Hà quay đầu lại, Hách công công đang đứng sau lưng mình.

"Hách công công." Lê Tử Hà chắp tay thi lễ, Hách công công ngăn lại: "Lê ngự y đa lễ rồi, là ta nên tạ ơn Lê ngự y mới đúng!"

Lê Tử Hà ngượng ngùng cười một tiếng, liếc nhìn Quý Nhất rồi nhìn sắc trời bên ngoài, không do dự nữa mà hỏi thẳng: "Tử Hà đã bàn với nương nương, định đưa công tử xuất cung, không biết Hách công công có muốn đồng hành không?"

Sắc mặt Hách công công hơi thay đổi, đau lòng nhìn Quý Nhất, cuối cùng gật đầu nói: "Ta sẽ che chở cho mọi người ra ngoài!"

"Vậy..." Lê Tử Hà do dự nói: "Còn công công?"

"Ha ha, ta đã ở trong cung cả đời rồi..." Hách công công cười khẽ, vẻ mặt khó phân biệt, thở dài nói: "Ta có võ lực tự vệ, không cần lo lắng cho ta, nhất định sẽ phụng dưỡng tiểu công tử đến cùng!"

Lòng Lê Tử Hà nóng lên, lòng biết ơn nghẹn trong cổ họng, không biết nên mở miệng thế nào, cũng không định mở miệng nói tạ ơn, chỉ có thể cảm kích nhìn ông, gật đầu đầy trĩu nặng.

"Đây là kế hoạch, Hách công công phải xem kỹ. Tử Hà không thể ở lâu, xin cáo từ trước!" Lê Tử Hà lấy một trang giấy gấp thành mấy mảnh từ trong ngực ra, mơ hồ có thể nhìn thấy nét mực màu đen chi chít, hai tay đưa cho Hách công công.

Hách công công nhận lấy, bàn tay đầy nếp nhăn hơi run rẩy, nhẹ nhàng mở ra. Ông nhìn lướt qua rồi chắp tay nói với Lê Tử Hà: "Tất cả dựa theo sự sắp xếp của nương nương và Lê ngự y!"

Lê Tử Hà gật đầu, liếc nhìn Quý Nhất, thấy nó vẫn nằm bò bên trong thì lấy một thanh kẹo từ trong ngực ra đưa tới trước mặt nó, mỉm cười nói: "Cho con này, thích không?"

Quý Nhất mỉm cười, hai mắt như lóe lên ánh sao sáng, bàn tay trắng noãn nhưng gầy tong teo nắm lấy thanh kẹo, gật đầu với Lê Tử Hà.

Hốc mắt Lê Tử Hà đỏ lên, xoa đầu nó rồi đưa mắt đi, rời khỏi mà không hề quay đầu lại.

Thời gian cấp bách, rời khỏi lãnh cung, Lê Tử Hà chạy thẳng tới phủ thừa tướng.

Hôm nay không phải là mùng một, cũng chẳng phải mười lăm, tất nhiên Trịnh Dĩnh ở nhà. Thấy Lê Tử Hà đến thì khinh thường liếc mắt, không thèm chào hỏi mà xoay người rời đi.

Lê Tử Hà chẳng thèm hành lễ, bị xem thường cũng không tức giận, thẳng người bước vào phòng Mộ Phiên Ngô. Trịnh Dĩnh này mọc mắt trên đỉnh đầu, nàng không cần ra tay cũng có người nhúng tay vào!

Mới đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng ho khan nặng nề của Mộ Phiên Ngô, Lê Tử Hà trở tay đóng cửa lại, thấy Mộ Phiên Ngô nửa nằm trên giường, bước lên phía trước, cau mày nói: "Không uống thuốc sao?"

Mộ Phiên Ngô cười khẽ, gật đầu: "Uống rồi, có điều hôm nay lạnh quá thôi."

Lê Tử Hà phủ thêm áo ngoài cho hắn, lại nghe hắn nói: "Sao lại tới vào lúc này? Không phải hôm trước vừa đến sao?"

"Ừ, có một số việc muốn nói với huynh." Ánh mắt Lê Tử Hà lóe lên, ngồi xuống giường, lại có vẻ hơi sửng sốt.

"Làm sao vậy? Vật lúc trước ta đưa đọc không hiểu sao?" Mộ Phiên Ngô hạ giọng, mỉm cười hỏi, định dịch người lên phía trước. Lê Tử Hà vội đứng dậy đỡ lấy hắn, để cho hắn có điểm tựa.

"Không phải." Thứ lần trước hắn đưa là chứng cứ Trịnh Dĩnh ăn hối lộ trái pháp luật.

"Thế có chuyện gì?"

Lê Tử Hà rũ mắt, không nhìn rõ vẻ mặt, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi như đã quyết định, nhìn vào mắt Mộ Phiên Ngô nói: "Hai ngày sau ta sẽ xuất cung, huynh có muốn rời đi cùng ta không?"

Nụ cười trên mặt Mộ Phiên Ngô cứng đờ: "Xuất cung? Không phải... muội muốn trả thù sao?"

"Ta muốn đưa một số thứ rất quan trọng ra ngoài." Lê Tử Hà không nhìn Mộ Phiên Ngô, mà nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ, nói miên man.

"Các người định ra ngoài thế nào?" Mộ Phiên Ngô vội hỏi.

Lê Tử Hà quay sang nhìn chằm chằm vào Mộ Phiên Ngô, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén không tên, không hề chớp mắt. Ngoại trừ sự tồn tại của Nhất Nhất, nàng nói toàn bộ kế hoạch mà của Thẩm Mặc và nàng cho Mộ Phiên Ngô biết, sau đó cầm tay hắn: "Mộ Phiên Ngô, huynh bằng lòng... từ bỏ việc báo thù Trịnh Dĩnh, đi cùng ta không? Sẽ có người tới đón huynh, huynh cứ chờ ở phủ thừa tướng là được."

Mộ Phiên Ngô không nói gì, bàn tay được Lê Tử Hà cầm trở nên lạnh như băng, một lúc sau ngước mắt lên, cười hỏi: "Muội sẽ đi sao? Cùng ta, và thứ quan trọng đó?"

Lê Tử Hà ngẩn ngơ, gật đầu.

"Vậy được, hai ngày sau ta sẽ rời khỏi phủ thừa tướng." Mộ Phiên Ngô rút tay ra, nhắm hai mắt khẽ đáp.

Lê Tử Hà nhìn Mộ Phiên Ngô tái nhợt như mắc bệnh thì lại ngẩn người, đôi môi mấy máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ánh mắt trầm xuống, cắn răng đứng dậy, để lại đơn thuốc chữa chứng hàn, vội vã rời đi.

Thời gian hai ngày, cuối cùng thời tiết cũng dần dần trở nên ấm áp, Bình Tây vương đến Vân Đô bái kiến Hoàng thượng là một việc lớn khác sau khi Vân Hoán trở về Vân Đô. Hoàng cung đã bắt đầu chuẩn bị từ trước, cho đến hôm nay, mọi chuyện đã chuẩn bị đâu ra đó, chỉ chờ Tạ Thiên Liêm vào cung. Cùng lúc đó, Thái y viện từ hôm qua chợt trở nên huyên náo, không biết từ đâu có tin ngự y Thẩm Mặc vẫn luôn được chú ý đó là thế tử của Bình Tây vương tiền nhiệm, hôm nay đi theo Bình Tây vương.

Thái y viện náo nhiệt, nhưng trong phòng của Thẩm Mặc thì vô cùng đè nén, thi thoảng có một hai tiếng ho khan của Thẩm Mặc.

Lê Tử Hà đưa bát thuốc trên tay cho hắn, chống tay lên trán, khẽ nói: "Đã nói với Diêu phi rồi, hôm nay chắc nàng sẽ biết phải hành động thế nào."

Thẩm Mặc gật đầu: "Hôm qua Vân Tấn Ngôn có bảo nàng tham gia dạ tiệc không?"

"Không." Lê Tử Hà rũ mắt lắc đầu, hôm qua lúc đi bắt mạch cho hắn, Vân Hoán đã ở Cần Chính điện. Nàng đi vào, hai người đang nói chuyện liền im mặt, nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cúi đầu rũ mắt, sợ cử chỉ khác thường sẽ khiến họ nghi ngờ. Nàng nhớ đã từng gặp Vân Hoán, nhưng đã quên mất ông ta có dáng vẻ thế nào, cũng không dám ngẩng đầu cho dù chỉ liếc mắt, chẩn mạch rồi vội vã lui ra. Vân Tấn Ngôn cũng không bảo nàng hôm nay phải tham gia dạ tiệc.

"Như vậy..." Thẩm Mặc dừng lại, chặn tiếng ho khan, xoay người Lê Tử Hà lại để nàng nhìn vào mắt mình, nghiêm mặt nói: "Nếu tất cả thuận lợi, nàng nhất định phải xuất cung! Cửa nam!"

"Ừ." Lê Tử Hà gật đầu.

"Nàng nhớ đấy, ta chờ nàng." Thẩm Mặc nghiêng người hôn lên trán Lê Tử Hà rồi xoay người rời đi.

Lê Tử Hà ngồi phịch xuống ghế, động đậy năm ngón tay vừa được Thẩm Mặc nắm chặt, nhìn cành cây khô trong tuyết ngoài cửa sổ. Mùa đông vẫn còn rất dài, cây khô bao giờ mới có thể thấy mùa xuân?

Ở Đại Hoàng cung, ánh đèn rực rỡ như ban ngày, ánh vàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt tuyết. Màu vàng ấm áp trải đầy mặt đất nhưng vẫn phiếm ánh lạnh. Cửa cung đã được dọn sạch tuyết, trải thảm nhung dày in hoa, để lại những dấu chân hỗn loạn.

Trong cung, Vân Tấn Ngôn ngồi ở thủ tọa, những chỗ dành cho tần phi trong dạ tiệc lúc trước đã được lấp kín. Bên trái là Bạch quý phi được sủng ái nhất, tiếp theo là Du phi nữ nhi của thượng thư mới nhậm chức và các tần vừa được thụ phong. Dưới chủ tọa, vị trí đầu tiên bên trái là Vân Hoán, vị thứ thứ nhất bên phải vốn thuộc về Trịnh Dĩnh, bây giờ lại dành cho Tạ Thiên Liêm, bên cạnh là Thẩm Mặc, đối diện Thẩm Mặc là Trịnh Dĩnh ngồi cạnh Vân Hoán.

"Hôm nay có thể tề tựu cùng chư vị ái khanh, trẫm vô cùng vui mừng! Trước kính chúng ái khanh một chén!" Vân Tấn Ngôn giơ ly rượu lên cao, ánh mắt lóe sáng, vẻ vui mừng bộc lộ rõ rệt.

Tạ Thiên Liêm nâng chén, liếc nhìn Thẩm Mặc, thấy hắn cúi đầu rũ mắt như đang trầm tư, âm thầm rút tay đẩy hắn. Thẩm Mặc nhíu mày không kiên nhẫn ngước mắt nhìn ông, giơ ly rượu lên, phụ họa mọi người uống một chén.

"Bình Tây vương đường xa mệt mỏi, đi ngàn dặm xa xôi tới đây, trẫm rất mừng. Nhất định phải uống một chén với vương gia trước." Vân Tấn Ngôn nâng chén cười với Tạ Thiên Liêm, ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Thẩm Mặc.

Tạ Thiên Liêm cũng nâng chén nói: "Được Hoàng thượng ưu ái, cạn chén cung kính!"

Mải nói chuyện, rượu đã xuống bụng, ánh mắt Vân Tấn Ngôn chợt lóe lên, không nhiều lời mà uống rượu, rót thêm một chén nữa kính Vân Hoán: "Ít ngày nữa Hoàng thúc phải lên đường rời xa Vân Đô, cống hiến cho nước. Thân là Hoàng điệt, trẫm nên kính Hoàng thúc một chén."

"Tạ ơn Hoàng thượng! Vi thần sợ hãi!" Vân Hoán nâng ly rượu đứng lên, cung kính thi lễ.

Tạ Thiên Liêm thổi thổi râu mép, âm thầm trợn mắt nhìn Vân Hoán, bất giác rót rượu uống. Trịnh Dĩnh ngồi đối diện liếc nhìn mọi người, đảo mấy một vòng, vội nâng ly rượu nói: "Hoàng thượng! Cho thần được phép nhiều lời, hôm nay nước thịnh dân an là nhờ ơn Hoàng thượng chăm lo việc nước. Vi thần thay mặt dân chúng, thay mặt bách quan khấu tạ hoàng ân, Hoàng thượng vạn tuế!"

Nói rồi hành đại lễ, lúc này mới uống hết rượu trong tay. Vân Tấn Ngôn cười gật đầu, sau đó tất nhiên hàng loạt quan lại rối rít noi theo.

"Các khanh không cần đa lễ, cũng đừng lo lắng, như lời trẫm nói, tùy ý là được."

Vân Tấn Ngôn nói xong, trong điện dần dần náo nhiệt lên, quan lại mời rượu lẫn nhau, cung nữ thái giám vội vàng bưng thức ăn đổi bát đĩa, tiếng đàn sáo vang lên, vũ cơ trợ hứng.

Thẩm Mặc cau mày, liếc nhìn Tô Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Tấn Ngôn, rồi nhìn sắc trời bên ngoài, liếc mắt nhìn Tạ Thiên Liêm đã uống hết mấy chén, nâng ly rượu nói với Tạ Thiên Liêm: "Thúc phụ, uống với điệt nhi một chén có được không?"

Tạ Thiên Liêm đã uống vài chén, sắc mặt đỏ au, thấy Thẩm Mặc mời rượu thì hoảng hốt, vội giơ ly rượu đi tới gần: "Ha ha, lần đầu tiên Tiểu Mặc mời rượu, uống, tất nhiên phải uống rồi!"

Hai chén chạm nhau vang tiếng giòn tan. Ngón trỏ của Thẩm Mặc khẽ động, trùng hợp chạm vào miệng ly rượu của Tạ Thiên Liêm, nhẹ nhàng lướt qua không để lại dấu vết rồi thu tay lại, nâng chén uống rượu, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Vũ điệu trào dâng, quan lại cùng trầm trồ khen ngợi, nhưng Tạ Thiên Liêm lại cắm đầu gục xuống bàn, "uỳnh " một tiếng, ánh mắt mọi người đều dời về phía này, hoặc bực tức hoặc vui mừng nhìn sang. Thẩm Mặc vội đứng dậy chắp tay nói: "Hoàng thượng, e rằng thúc phụ say khướt rồi."

"Ồ? Tiết mục này còn màn đặc sắc..." Vân Tấn Ngôn cười tươi, tỏ vẻ tiếc nuối: "Đã vậy thì khanh đỡ vương gia về trước đi. Trời lạnh rượu nóng, đừng để nhiễm phong hàn."

Thẩm Mặc hành lễ, đỡ Tạ Thiên Liêm đi ra trước mắt mọi người. Vừa ra khỏi cửa đã có người phủ thêm áo choàng dầy cộm nặng nề lên người ông. Thẩm Mặc quấn áo choàng bị gió thổi bay, đỡ ông đi xa.

Lê Tử Hà nhìn sắc trời, lấy lệnh bài. Ban ngày xuất cung lâu không trở về sẽ gây chú ý, ban đêm xuất cung lại không có nguyên do, nếu trước lúc dạ tiệc e rằng sẽ khiến Vân Tấn Ngôn nghi ngờ, chỉ có thể chọn xuất cung trong buổi dạ tiệc.

Mặc quan phục ngự y, bước nhanh về hướng nam, để lại dấu chân hỗn loạn trên mặt tuyết. Một loạt dấu chân không biết thuộc về ai, khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên não càng khiến cho ý thức con người thêm tỏ tường. Lê Tử Hà xoa cái mũi lạnh cóng đến đỏ bừng, liếc nhìn phía tây.

Như trong dự liệu, đột nhiên sáng bừng, ánh lửa ngất trời.

Quay đầu lại tiếp tục hướng về phía nam, một bước, hai bước, tim đập càng lúc càng nhanh, hai mắt mở to đến mức đau nhói, lòng bàn chân chết lặng như chạm đến đáy lòng. Cúi đầu, chỉ muốn tiến thẳng về phía trước, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Bỗng dưng một cánh tay vươn ra cản đường, Lê Tử Hà ngẩng đầu, Ngụy công công khẽ khom lưng vơi nàng, theo sau là mười mấy tên Ngự Lâm quân.

Trong Đại Hoàng cung, vạn vật đều như tĩnh lặng, mọi người ngồi yên trước bàn, nhìn ánh lửa đỏ rực chiếu vào cửa gỗ phía tây, trợn mắt há mồm. Còn Hoàng thượng vừa được xưng tụng là anh minh uy vũ ngồi trên chủ tọa, khóe miệng mang theo nụ cười như thấm màu máu đỏ tươi, chỉ nói ngọn lửa này chỉ để góp vui và sưởi ấm, không cho ai đi cứu!

Lê Tử Hà bị đưa vào cung, chúng thần lại càng khó hiểu, vô số ánh mắt đều nhìn về phía hắn.

Theo sát Lê Tử Hà là mười tên Ngự Lâm quân bị áp giải, người cầm đầu cầm một bình sứ, trên đó dán tờ giấy ghi chữ "Quý Lê" ...

"Bẩm Hoàng thượng, phát hiện mười người này lẻn vào Trú Hồn các!" Kẻ áp tải mười người đó cũng là Ngự Lâm quân. Kẻ lên tiếng lại không mặc quân phục màu màu xanh biếc như người khác mà lấy màu đỏ làm chủ đạo, hiển nhiên bậc quan khá cao.

Vân Tấn Ngôn nhướng mày, cười nói: "Sao vậy? Hao tổn tâm cơ vào lãnh cung chỉ vì một bình tro cốt?"

Người ôm bình sứ cúi đầu không nói gì.

"Trẫm còn tưởng sẽ phát hiện ra thứ gì thú vị..." Vân Tấn Ngôn khẽ cười, thuận thế liếc nhìn Ngụy công công. Ngụy công công hiêu ra, bước lên phía trước ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, vẻ mặt tươi cười của Vân Tấn Ngôn trở nên cứng ngắc, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

"Bẩm Hoàng thượng! Hơn hai mươi tên thích khách muốn nhân lúc Đào Yểu điện hỗn loạn bắt Diêu phi nương nương đi, bị chúng thần bắt được, chờ Hoàng thượng xử lý!" Một gã Ngự Lâm quân vội vã bước nhanh vào, không hề ngẩng đầu quỳ rạp dưới đất, giọng nói văng vẳng trong cung.

"Nương nương đâu rồi?" Vân Tấn Ngôn thản nhiên hỏi.

"Nương nương..." Trả lời hơi do dự: "Bẩm hoàng thượng! Đào Yểu điện bị đốt, cung nữ bên cạnh nương nương nói... Nương nương... lại tái phát bệnh cũ!"

"Ồ?" Vân Tấn Ngôn mỉm cười, tròng mắt đen như nổi lên dòng nước xoáy, không thấy rõ cảm xúc: "Đưa nương nương đưa đến Trầm Hương điện, ở đó khóc than thế nào cũng không gây phiền nhiễu cho người bên cạnh! Về phần thích khách tối nay... Chém!"

Chữ "Chém" vừa dứt, cung điện vốn yên tĩnh chợt tĩnh lặng thêm phần nào, nghe rõ mấy tiếng hít khí rồi không có tiếng gì nữa. Chúng thần ngồi im tại chỗ chỉ cảm thấy lúc này nên quỳ rạp trước mặt Hoàng thượng. Nhưng không ai dẫn dầu nên ngồi cũng không xong, quỳ cũng không phải, chỉ biết ngồi im.

Tần phi lại càng hoảng hốt, Tô Bạch không rõ chuyện gì xảy ra ngồi im tại chỗ, ánh mắt vốn nhìn Vân Tấn Ngôn tha thiết bị ép phải rời đi bởi vẻ tàn nhẫn của hắn, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng nữa. Nàng ta rũ mắt, càng thêm khốn hoặc liếc nhìn Lê Tử Hà vẫn thản nhiên.

Vân Tấn Ngôn mỉm cười, ra vẻ không hiểu liếc nhìn mọi người, nói: "Chúng khanh đừng lo lắng, tối nay trẫm chỉ chỉnh đốn hậu cung thôi! Nhân tiện..."

Vân Tấn Ngôn dừng lại, rời khỏi chủ tọa, bước từng bước xuống khỏi bậc thang, đến trước mặt Trịnh Dĩnh. Trịnh Dĩnh giật mình, không thể ngồi yên được nữa, vội vã quỳ xuống.

Vân Tấn Ngôn rút một tập giấy từ tay áo, nện mạnh lên người Trịnh Dĩnh: "Nhân tiện chỉnh đốn triều cương thôi!"

Trịnh Dĩnh run bần bật, liếc nhìn trang giấy tán loạn dưới đất. Vừa liếc mắt đã không thể nói nên lời, dập mạnh đầu xuống, không thể nói rành mạch: "Hoàng... Hoàng thượng... Hoàng thượng minh xét..."

"Dĩ nhiên trẫm sẽ minh xét!" Vân Tấn Ngôn cười khẽ, nói với Ngự Lâm quân vừa bẩm báo: "Giải Trịnh thừa tướng xuống! Sự tình phải tra xét còn nhiều lắm!"

Trong cung tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng bước chân. Trịnh Dĩnh ngẩng đầu liếc nhìn Lê Tử Hà, rồi lại nhìn Vân Tấn Ngôn và cả xấp giấy dưới đất, trừng lớn mắt, đôi môi run rẩy, gần như có thể nghe thấy tiếng hàm răng đập vào nhau: "Ta... Ta hiểu rồi, là.. là các ngươi... các ngươi thông đồng..."

Lời còn chưa dứt đã bị người giải đi, ngay cả sức lực đứng thẳng cũng không có, bị kéo lê dưới đất ra khỏi Đại Hoàng cung. Theo ra cùng là "Ngự Lâm quân" vẫn luôn ôm chặt bình sứ không buông.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ vị trí trống không của Trịnh Dĩnh thì Đại Hoàng cung như thể chưa xảy ra chuyện gì, y hệt như nửa canh giờ trước. Vân Hoán vẫn ngồi yên đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống, lớn tiếng tham bái: "Hoàng thượng anh minh!"

Bây giờ dường như quan lại mới phục hồi tinh thần, rối rít quỳ xuống đất hô vang: "Hoàng thượng anh minh! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Quan viên cung nữ thái giám trong cung quỳ đầy đất, tiếng hô vang như khiến cho cả Đại Hoàng cung cũng phải rung động. Mà bây giờ Lê Tử Hà vẫn im lặng đứng bên trở nên vô cùng nổi bật.

Vân Tấn Ngôn cười nhìn sang, thấy nàng không hề e dè nhìn thẳng vào mình, ánh mắt trở nên hỗn độn. Nhưng nhận ra tâm trạng cố gắng che giấu thì không khỏi run lên, kéo nàng qua, ôm vào lòng, tuyên bố với mọi người: "Lê Tử Hà phụng ý chỉ của trẫm, giả nam mai phục trong Thái y viện, giúp trẫm lùng bắt thích khách, có công tìm chứng cứ gian thần tham ô. Từ hôm nay phong làm Lê phi!"

Sau phút chốc im lặng là tiếng hít khí liên tiếp, mọi người không thể kiềm chế mà rối rít ngẩng đầu, chỉ thấy được nữ tử giả nam lập công được phong phi này nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng, ánh mắt tràn ngập nỗi uất hận không thể che giấu!

Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn tươi rói, kéo tay Lê Tử Hà, chậm rãi nghiêng người đến bên tai nàng, dịu dàng cười nói: "Thẩm Mặc à... Là thầy là cha, nuôi nàng dạy nàng, đã từng nói cho nàng biết, năm đó ai đã ép trẫm diệt Quý phủ không?"

Truyện Chữ Hay