Diêu di nói, ta là điều duy nhất của rất nhiều người, nên gọi ta là Nhất Nhất. Hách công công luôn nói thế giới của ta rất nhỏ, mỗi khi đến lúc đó, ta sẽ nhìn nơi mà ta ở từ khi có trí nhớ. Là một cái hộp lớn thì đúng hơn, bên trong là cái hộp nhỏ, trong cái hộp nhỏ có một người sống là ta.
Không đúng, không chỉ có ta, còn có cái bình sứ kia nữa. Hách công công nói đó là mẹ ta.
Mẹ là cái gì? Ta không biết, nhưng có nó ở bên, cho dù mùa đông, lúc rất rất lạnh, ta cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Ta biết, nói nơi này nhỏ, bởi vì ngoài kia rất lớn, thế giới ngoài cái hộp này rất lớn.
Hách công công sẽ mang ta đi tắm theo định kỳ, thế giới ngoài kia có dòng sông, họ nói trong sông là nước, có thể rửa sạch thân thể.
Mặc dù mỗi lần ra ngoài đều là ban đêm, ta vẫn có thể nhìn thấy một chút, khi đó ta liền đồng ý với cách nhìn của Hách công công, thế giới của ta thật sự rất nhỏ.
Người sống cùng ta lâu nhất là Hách công công, không biết ông làm thức ăn cho ta ở đâu, mùa đông luôn nhớ thêm đệm chăn cho ta, y phục ta thay ra cũng không biết được ông ta cầm đi đâu, lần sau tới sẽ sạch sẽ trở lại. Ông còn có thể dạy ta viết chữ, dạy ta rất nhiều thứ ta chưa từng thấy cũng chưa từng nghe, nhưng ta không dám quá gần gũi với ông, bởi vì ông rất ít khi nói với ta những điều khác, cho dù nói chuyện cũng rất cung kính.
Diêu di và thái gia gia rất ít đến thăm ta, đôi khi từng người tới, đôi khi cùng đi, mỗi lần đều mang rất nhiều thứ tới. Ta thích nhất là kẹo của thái gia gia, thích mùi vị đó, thái gia gia nói đó là vị ngọt.
Ta nhớ Hách công công đã dạy ta, ngược lại với ngọt là đắng, khi đó ta mới biết được, thì ra thuốc ta vẫn uống là đắng.
Diêu di và thái gia gia luôn sợ ta bị bệnh, thật ra thì ta không sợ, lúc bị bệnh mới có thể được gặp mọi người nhiều hơn, Diêu di còn ôm ta trong lòng, ấm áp hơn cái hộp nhỏ của ta rất nhiều. Thái gia gia cũng sẽ nói chuyện còn nhỏ của mẹ ta, như vậy ta mới biết được, mẹ ta không chỉ là một cái bình nhỏ.
Ta thích họ tới, thật ra còn có một nguyên nhân nữa.
Chỉ khi họ tới, cánh cửa của cái hộp lớn mới được mở ra, ánh mặt trời chiếu vào rất ấm áp, nhìn ra ngoài cửa, ta có thể thấy rất nhiều màu sắc, màu lam, màu xanh biếc, màu đỏ, màu vàng... Nhưng khi đóng cửa sổ lại, ta chỉ có thể nhìn thấy màu đen.
Ta thường xuyên nằm một mình trong hộp nhỏ, nghĩ tới những thứ Hách công công dạy cho ta. Điều ông nói nhiều nhất, là thế giới này rất phức tạp, con người sẽ làm những chuyện mà bản thân mình không muốn, vì những thứ muốn có được mà từ bỏ những thứ đã có. Ví dụ như ta rất muốn rời khỏi cái hộp này, như vậy sẽ phải rời xa thái gia gia hoặc Diêu di mãi mãi, lúc này sẽ phải nghĩ xem nên chọn thứ gì, từ bỏ thứ gì.
Ta rất muốn nói cho ông biết, chỉ cần có thể ở bên Diêu di và thái gia gia, dù cho ta thứ gì đi nữa, ta cũng sẽ không đi ra ngoài. Nhưng ta không biết nói.
Nói đến chuyện ta không biết nói, Diêu di lần nào cũng khóc, thái gia gia thì rất áy náy. Họ đều nói, chờ một chút nữa sẽ khỏi.
Ta không quan tâm lắm đến chuyện có thể nói hay không, dù sao cũng không có ai nói với ta. Hơn nữa, ta thích nghe người khác nói chuyện, ví dụ như Diêu di và thái gia gia.
Ta không hiểu những lời họ nói, chỉ có thể suy đoán. Họ tranh luận, thái gia gia muốn Diêu di và ta cùng rời đi, Diêu di không chịu, Diêu di nói không muốn mạo hiểm, không được đảm bảo hoàn toàn thì Diêu di sẽ không ra tay. Diêu di còn nói Diêu di hận những người ở đây, muốn họ không được yên bình.
Cuối cùng ta nắm tay Diêu di, đưa cho Diêu di một viên kẹo. Ta không biết hận mà Diêu di nói là gì, nhưng Hách công công đã dạy ta, những người đáng hận cũng có chỗ đáng thương, ông nói hận không phải thứ tốt, cho nên ta muốn nói với Diêu di, con cho di di kẹo, di di vứt bỏ nỗi hận đi.
Cuộc tranh luận này kéo dài rất lâu, cuối cùng có một ngày, ta nhớ được hôm đó là đông chí, buổi tối rất lạnh, nhưng ta biết Diêu di và thái gia gia sẽ đến. Họ nói, đông chí là ngày người một nhà đoàn tụ, ngày đó, Diêu di không phản đối lời gia gia nữa, vuốt đầu ta nói, nên rời đi rồi.
Mấy ngày sau, họ tới rất nhiều lần, thái gia gia nói với Diêu di, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, ở lại đây hai ngày, nói phải cẩn thận chút, đừng để lộ sơ hở.
Ta rất vui, nhưng nghĩ tới điều Hách công công đã nói, ta khoa tay múa chân hỏi Diêu di: "Con sẽ phải rời xa mọi người mãi mãi sao?"
Diêu di lại khóc, Diêu di nói không đâu, di di nói ta là Nhất Nhất mà di di yêu quý nhất, không bao giờ rời khỏi ta.
Diêu di không rời đi, người rời đi là thái gia gia.
Ta cũng loáng thoáng biết người hại thái gia gia là ta. Bởi vì xế chiều hôm đó, lúc Diêu di và thái gia gia vừa rời đi, Hách công công chưa kịp trở lại, ta len lén, cẩn thận đẩy cửa sổ ra. Ta rất lạnh, ánh mặt trời rất ấm áp, ta nghĩ, được ánh mặt trời chiếu lên người, bệnh của ta sẽ khỏi.
Trước kia Hách công công thường xuyên bảo ta, không được tùy tiện mở cửa sổ, đây là lần đầu tiên ta không nghe lời, cho nên ta thấy được người kia, dáng vẻ đẹp hơn Diêu di, nhưng khiến ta cảm thấy lạnh hơn, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Đêm hôm đó, ta rúc trong góc, nghĩ tới ánh mắt nhìn ta của người kia mà thấy sợ hãi. Lúc Hách công công trở lại, ta kéo tay áo ông, khoa tay múa chân nói ta không ngoan, bị người ta nhìn thấy.
Hách công công hoảng hốt một lúc, cũng chỉ thoáng qua, ôm ta vào cái hộp nhỏ. Ông nói, dù xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài.
Ta run rẩy trong hộp nhỏ, đệm chăn rất dầy, Hách công công nói là Diêu di chuẩn bị, rất ấm áp, nhưng ta vẫn run rẩy. Bởi vì nơi từ trước đến nay vẫn rất yên tĩnh đột nhiên có rất nhiều người.
Ta chỉ từng thấy Diêu di, thái gia gia, và Hách công công, còn người lạnh lùng kia nữa, nhớ được lúc ta còn rất nhỏ, ta cho rằng thế giới này cộng thêm cả ta cũng chỉ có bốn người mà thôi. Sau đó ta mới biết, chẳng qua đây là thế giới của ta.
Hách công công nói ta không thể bị những người khác nhìn thấy, ta gật đầu. Hách công công còn nói, bây giờ ta vẫn phải ở trong hộp nhỏ, ta gật đầu. Ta biết, không nghe lời sẽ khiến họ rời xa ta mãi mãi, thí dụ như thái gia gia.
Ta không biết đã ở trong hộp nhỏ bao lâu, lâu đến mức ta cảm thấy khó thở, thậm chí loáng thoáng thấy bóng dáng của mẹ. Mẹ giống hệt lời thái gia gia nói, mặc y phục màu đỏ, mỉm cười với ta, mẹ nói ta không được ngủ, vẫn phải thức, thức chờ mẹ tới đón ta.
Lúc này cái hộp mở ra, Hách công công hoang mang lén đưa cho ta rất nhiều đồ ăn, lén đưa ta đi đại tiểu tiện, rồi lại vội vã rời đi.
Ta lại quay về cái hộp nhỏ, mọi ngày cứ trôi qua như vậy. Ta ở trong hộp nhỏ, viết chữ lên nắp hộp, nghĩ tới mẹ mà thái gia gia từng nói với ta, còn có nữ nhân từng cười với ta trong mộng. Và cả lời Diêu di, lập tức có thể rời đi.
Khi ta lại bị giam đến lúc không thể nào thở được, nắp hộp được mở ra, ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt ta. Cái hộp lớn được thắp sáng.
Vốn đang hơi mơ hồ, gió lạnh thổi qua, ánh sáng chiếu tới, ta lập tức tỉnh táo lại. Sau đó, có mùi gay mũi xộc tới, về sau ta mới biết đó là mùi rượu.
Lúc ấy ta rất vui, cho rằng Hách công công cuối cùng cũng trở lại rồi. Nhưng lại sợ hãi, Hách công công chưa bao giờ đốt đèn, cho nên ta co rúc trong hộp nhỏ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không dám động đậy.
Ta nghe người đó gọi "Lê nhi" luôn miệng, vì vậy nghĩ đến mẹ ta. Mẹ ta tên là Quý Lê, người hắn đang gọi, chắc là mẹ ta.
Sau đó ta thấy được một cái tay tái nhợt nhưng rất thon dài, khẽ run, từ từ đưa vào cái hộp nhỏ.
Ta nghĩ, nếu ta có thể nói chuyện, lúc ấy nhất định sẽ kêu lên: "Không được động vào mẹ ta!"
Ta sợ hắn cướp mẹ đi, suýt nữa chui từ trong hộp ra. Nhưng ta đột nhiên nghĩ đến lời Diêu di nói, Diêu di luôn vuốt ngực ta, nói mẹ ở đây, sẽ ở bên chúng ta mãi mãi. Mẹ được ta đặt trong lòng rồi, cho nên ông ta không mang đi được.
Nghĩ như vậy, ta ngoan ngoãn ở bên trong, lẳng lặng nhìn cái tay kia. Ta cho rằng hắn sẽ đưa mẹ đi, nhưng tay của hắn chỉ tới nắp hộp, chưa chạm tới tên mẹ đã dừng lại.
Như thể trôi qua một lúc lâu, nhưng cũng chỉ như nháy mắt, nắp hộp chợt đóng lại. Trước mắt ta lại chỉ còn màu đen.
Về sau, những người đột nhiên xuất hiện đó cũng biến mất. Ta trở lại những ngày trước kia, nhưng Hách công công không bao giờ nói sẽ rời đi nữa, Diêu di cũng không tới thăm ta nữa.
Bệnh của ta cũng càng ngày càng nặng, bởi vì mấy ngày bị nhốt trong hộp gần như không ăn gì.
Cuối cùng ta cũng thấy người từ trước đến này không khóc cũng phải rơi nước mắt. Hách công công thường xuyên nhìn ta, nhìn một lúc liền rơi nước mắt, nói ta là đứa trẻ đáng thương.
Ta cười với ông, bởi vì ta sẽ không khóc, ta không hề cảm thấy mình đáng thương, không thể nói thì có thể nghe người khác nói, không thể ra khỏi cái hộp, thật ra chỉ có một mình ta thì cần thế giới lớn như vậy làm gì? Thường xuyên ngã bệnh, nhưng bị bệnh mới có thể thường xuyên nhìn thấy Diêu di và thái gia gia, bây giờ thái gia gia mất rồi, nhưng thái gia gia giống mẹ, sẽ ở trong lòng ta, không bao giờ rời xa ta nữa.
Mấy ngày sau, thế giới của cuối cùng cũng xuất hiện người thứ năm.
Hắn đứng ở cửa sổ, đưa lưng về ánh sáng, không thấy rõ dáng vẻ, nhưng khi hắn ôm ta, ta đột nhiên cảm thấy an tâm. Ta nghĩ, nếu có thể mãi mãi ấm áp như vậy thật tốt biết bao.
Quả nhiên, hắn cũng khóc, ta luôn khiến người ta khóc, mà ta, chỉ biết cười với họ.
Ta đưa cho hắn một viên kẹo, thái gia gia nói, ngọt sẽ khiến cho người khác cười, mặc dù lúc Diêu di, thái gia gia hay Hách công công nhận lấy viên kẹo chỉ khóc dữ hơn, nhưng ta cảm thấy thái gia gia sẽ không lừa ta.
Hắn lau nước mắt, cười với ta.
Trong nháy mắt đó, ta đột nhiên nghĩ đến mẹ, ngoài mẹ trong mơ ra, hắn là người đầu tiên cười với ta.
Hắn đưa cho ta một bình sứ nhỏ, nói là vật trao đổi với kẹo. Ta biết trong đó là thuốc, nhưng ta cảm thấy thuốc nhất định sẽ ngọt, bởi vì kẹo ngọt, đồ đổi lại với kẹo chắc là sẽ ngọt phải không?
Hắn nói rất nhiều chuyện với Hách công công, ta nghe không hiểu, nhưng có một câu ta hiểu, hắn nói sẽ trở lại gặp ta. Ta rất vui, bởi vì hắn giống mẹ, cười với ta, hơn nữa, hắn và mẹ giống nhau, tên có một chữ "Lê".
Sau khi hắn đi, ta lại trở về cái hộp nhỏ, nơi còn ấm áp hơn ngoài kia.
Thật lâu thật lâu về sau, ta mới biết mẹ ta chưa chết; thật lâu thật lâu về sau, ta rời khỏi cái hộp nhỏ, thấy được thế giới to lớn ngoài kia; thật lâu thật lâu về sau, ta nằm trong lòng mẹ, cảm giác như có ánh mặt trời chiếu lên người, lộc non đâm chồi, mưa phùn đón gió hắt vào. Ta nhảy xuống khỏi đầu gối mẹ, dắt tay mẹ, quay đầu lại khẽ cười, nói: "Mẹ, trời mưa rồi, con dẫn mẹ về nhà."