Drew đã chưa bao giờ điên cuồng như thế này trước đây. Anh đã tìm được đường đến căn nhà chính, nhưng sau khi vào trong và lùng sục vài căn phòng trên gác – nơi anh đã chắc rằng mình sẽ thấy Gabrielle, nhưng tất cả những gì anh tìm được là một người phụ nữ tóc đỏ đang đóng gói đồ đạc của mình một cách tức giận.
“Lacross đã đưa người phụ nữ đi đâu?” Drew gặng hỏi cô.
Cô ta chỉ liếc qua anh trước khi nói, “Tôi đã thả cô ấy đi trước khi vụ nổ súng bắt đầu. Nếu thông mình thì cô ấy đang ẩn mình rồi.”
Anh chạy xuống lại dưới tầng và ra ngoài. Anh thấy ngay rằng nhiều người mới đã xuất hiện và đang giúp đánh trả vài tên cướp biển còn lại vẫn còn đứng. Từ cách ăn mặc của họ, anh đoán họ là những tù nhân được giải thoát từ hầm ngục, và anh không phải đoán ai đã đưa họ ra ngoài. Anh nhìn nàng – đang đứng đằng sau tránh ra khỏi con đường, và bắt đầu chạy về phía nàng.
Gabrielle thấy anh đang gấp rút chạy ngang qua cái sân đến với nàng. Nàng giúp anh giảm bớt khoảng cách và ném tay mình vòng qua cổ anh khi anh tóm được nàng. Bàn chân nàng nâng lên khỏi mặt đất, anh ôm nàng chặt thật chặt, và rồi anh đang hôn nàng, và hôn nàng, và anh không thể ngừng hôn nàng.
“Chúa tôi, khi anh nghĩ hắn đã đặt tay lên em..” anh bắt đầu.
Nàng nói cùng lúc,” Em đã quá sợ hãi khi nghĩ anh đang bị bắt giữ!”
“Đúng thế, nhưng James đã thoát được và lật ngược tình thế…”
“Ôi Chúa, Drew, thêm vài phút nữa thôi…”
“Hắn ta đã không chạm vào em?”
“Không, tiếng súng đã kéo hắn đi. Và không còn ai trong sảnh để ngăn cản em, em đã tìm được căn ngục vào giải thoát cha.”
Nói được tất cả mọi thứ, nàng bắt đầu phản ứng lại bằng cách run lẩy bẩy. Drew cảm thấy và cố làm dịu nàng. Bây giờ cơn đau của chính anh đã đẩy lùi khi nàng an toàn trong vòng tay anh. Anh đẩy nàng vào gần hơn, nhẹ nhàng hôn nàng, vuốt một bàn tay lên tóc nàng.
“Em có thể cảm ơn Ohr về thời gian,” anh nói bằng chất giọng dịu dàng.
“Bixley đã cho James và anh biết cánh cửa bí mật, nhưng chỉ có ba người bọn anh, bọn anh sẽ phải cẩn trọng – sự thật là James đã phải giữ anh lại. Anh đã không thực sự suy nghĩ sáng suốt được lúc đó, anh quá lo lắng cho em. Nhưng rồi Ohr đến cánh cửa phía trước với những người trên tàu, và bọn anh đã có thể mở cổng trước khi đội quân chính của bọn cướp ào ra sân. Cha em đâu rồi? Ông ổn chứ?”
Nàng nhìn ra phía sân và định hướng được cha mình đang đập mấy tấm ván ông tìm được vào lưng của…Pierre sao? Đúng thể, và trông như thể Nathan đã xử lý tình huống thật tốt trong tầm tay. Phần lớn thuỷ thủ của ông ở xung quanh. Vài người đang trói những tên cướp biển khi chúng đã bị đánh gục. Vài người cũng đang đấm về phía Pierre. Lacross đang bị kéo qua họ. Nàng thậm chí còn nhận ra Avery đã bị bắt và thêm vào số lượng đang gia tăng của những tên cướp biển bị trói gô.
Nàng nhìn lại Drew với một nụ cười. “Vâng, họ được đối xử khá tốt, mặc dù không phải là bởi Pierre. Họ từng là những người bạn, là hai đoàn thuỷ thủ, ưm, có lẽ không gắn bó lắm nhưng còn hơn là những kẻ quen biết qua loa khi họ đã từng chia sẻ cùng căn cứ.”
Lúc này tuy hơi do dự nhưng anh bảo nàng. “Anh sẽ xin phép cha được cưới em.”
Nàng khựng lại và nghiêng người ra sau để nhìn lên anh. Có gì đó trong mắt nàng. Thích thú? u yếm? Chết tiệt, anh không thể nói, và anh bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng. Chưa bao giờ trong cuộc đời anh lại thiếu tự tin với phụ nữ trước đó. Nhưng rồi anh cũng chưa bao giờ cảm thấy thế này với phụ nữ trước đó.
“Drew, anh có yêu em không?”
“Chúa tôi, Gabby, em thực sự cần hỏi sao?”
“Nhưng em gái anh đã khá là chắc rằng anh sẽ không bao giờ muốn kết hôn.”
“Em gái anh không biết cái thứ địa ngục gì em đã đẩy anh vào khi anh đang tìm hiểu.”
“Địa ngục?” nàng hổn hển, và cố đẩy mình ra khỏi vòng tay anh một cách phẫn nộ.
Anh dừng nàng lại khi bỏ tay mình ra và khum má nàng đầy âu yếm. “Anh biết rằng thứ quan trọng nhất trong cuộc đời anh bây giờ là không để mất em. Anh biết rằng em ở trong tâm trí anh, ngày cũng như đêm. Anh biết rằng em làm anh phát điên với ham muốn em. Anh biết rằng mình muốn bảo vệ em, yêu thương em… Anh biết rất rõ tất cả những điều đó nghĩa là gì, Gabby. Anh yêu em nhiều đến đau đớn.”
Cái cười toe của nàng đến thật chậm, nhưng rồi trở nên loá mắt. “Đi tìm cha em nào để anh có thể nói cho ông tất cả những lý do anh muốn kết hôn với em.”
“Eo, anh sẽ đưa ông chỉ một lý do thôi, nếu em không phiền. Những người cha có vẻ ngoại lệ khi ham muốn được đề cập ám chỉ đến những cô con gái của họ.”
“Anh có thể bỏ phần đó đi.”
“Nghĩ về chuyện này nào, những người cha cũng có quyền nói không. Em thực sự không bắt anh làm điều này chứ?”
“Em? Anh mới chính là người đã nói sẽ hỏi xin sự cho phép của cha,” nàng nhắc nhở anh.
“Chỉ là một suy nghĩ thôi. Anh không nghĩ mình đã nghiêm túc. Anh chỉ muốn cho em biết cái gì trong đầu anh. Sự ưng thuận của em là tất cả những gì anh cần.”
“Đừng có lo nữa mà. Ông sẽ không quá tức giận khi nghe về vụ scandal ở London đâu.”
Drew rên rỉ. Nhưng sau đó anh nhận thấy cái cười toe toét của nàng trước khi nàng đặt tay vòng qua cổ anh và kéo miệng anh xuống với nàng. “Anh xứng đáng bị trêu chọc chút ít vì làm em đợi quá lâu để nghe mấy lời tự thú đó,” nàng nói trên môi anh.
“Vậy em sẽ cưới anh chứ?”
“Em đã sẵn sàng cưới anh từ hồi ở London!”
Trong khoảnh khắc khi anh hôn nàng, họ không chút ý tới những thứ xung quanh, kể cả những lời chúc mừng dậy lên từ những người bạn đang theo dõi họ. Gần đám đông, James tìm thấy Nathan, người đang cuốn một sợi dây quanh Pierre. Tên cướp rõ ràng tỉnh táo sau mấy cú đấm phải hứng chịu. Hắn vừa mới thôi bị kéo vòng quanh thuỷ thủ đoàn của Nathan. Mỗi người đều đã để lại một cú đấm hay một cú đá lên Pierre để trả lại lòng hiếu khách của hắn.
“Tôi thì sẽ đơn giản là đấm vỡ họng hắn,” James nhận xét.
“James Malory!” Nathan la lên khi ông nhìn lên. “Gabby nói anh giúp một phần trong cuộc giải cứu. Nếu tôi biết anh sẽ tham dự vào, tôi đã không giành tất cả những tuần này để lo lắng rồi!”
“Tôi hy vọng sợi dây đó nghĩa là anh sẽ treo cổ Lacross lên?”
Nathan liếc lại Pierre và lắc đầu. “Không, hắn đáng phải chịu số phận còn tệ hơn nhiều. Tôi sẽ chuyển giao hắn cho chính quyền Anh quốc ở Anguilla, nơi hắn sẽ giành quãng đời còn lại trong tù.”
“Trong trường hợp đó, nếu anh không phiền?” James nói rồi cúi xuống để nhấc đầu Pierre lên khỏi mặt đất đủ để đấm vỡ má hắn. Giờ thì hắn không tỉnh táo tý nào.
Nathan khùng khục, “Vẫn là ông bạn Malory cũ hở? Khỉ gió, thật là tốt khi lại thấy anh! Anh đã không chỉ cứu sống tôi và người của tôi, mà quan trọng nhất, anh đã cứu Gabby.”
“Cháu tin là mình đã làm thế!” Drew nói khi anh và Gabrielle tham gia cùng.
James nhướn một bên lông mày hung hung lên, nhưng rồi hào hiệp nói, “Tôi sẽ đồng ý rằng anh rể mình đã cùng dẫn đầu đoàn đánh nhau hôm nay. Nathan, đây là một trong những ông anh vợ tôi, Drew Anderson.” (đọc đến đây mới biết nhầm tai hại "my wife's younger brother => anh Drew phải là em trai Georgina chứ, hức, nhưng mà nhỡ dịch vậy rồi với cả trong tập của series Malory kể về James với Georgina các ss cũng dịch vậy nên mình để nguyên không sửa cho liền mạch truyện nhé :D )
“Thật vinh hạnh, thưa ngài,” Drew nói, bắt tay Nathan một cách ấm áp.
“Không, vinh hạnh này hoàn toàn là của ta chứ,” Nathan đáp. “Nhưng anh, James! Anh đã trả còn nhiều hơn món anh nợ tôi. Tôi đã đơn thuần chỉ nhờ anh giúp Gabby tìm…”
James cắt ngang với một cử chỉ về phía Drew, người đang hôn Gabrielle nồng nhiệt lần nữa. “Tôi nghĩ chúng ta có thể đoán một cách an toàn rằng tôi đã làm tròn mọi yêu cầu.”