Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

chương 4: trễ giờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

edit: socfsk

“Cô đứng lên cho tôi, trễ giờ rồi! Cứ cuộn tròn như vậy mà chạy quanh thao trường cũng được!” Cố Trạch Vũ sa sầm nét mặt ra lệnh.

“Ai nha, đoàn trưởng, tôi không đứng lên nổi, phải làm sao bây giờ? !” Hàn Lăng Sa kì quái than thở, “Chân tôi nhất định không nghe tôi sai bảo, anh nói bây giờ thế nào hả đoàn trưởng?”

Hàn Lăng Sa mở miệng một tiếng “Đoàn trưởng”, hai tiếng “đoàn trưởng” như chế nhạo khiến mặt hắn tai sầm.

Hàn Lăng Sa thật sự là chế nhạo hắn. Một chức danh đoàn trưởng nho nhỏ còn dám khua tay múa chân trước mặt có? Hừ, hắn không biết đoàn trưởng thật sự trong toàn bộ đại viện chính là Hàn Lăng Sa sao? Bất cứ ai trong đại viện đều biết cô, chiều ý cô? Hắn xem mình là đại thần sao, mặc kệ cô là cấp dưới của hắn thì có đánh rắm cô cũng không đi ra?

“Bạn học Hàn Lăng Sa, là một người lính, cô có biết quân lệnh là gì không?” Cố Trạch Vũ nói rõ ràng từng chữ.

Hàn Lăng Sa bị ánh mắt dữ tợn của hắn làm cho hết hồn, mím môi, cắn răng vén chăn lên, hé mắt nhìn Cố Trạch Vũ, đặt tay lên nút cúc áo ngủ thứ nhất.

“Cố đoàn trưởng, thực ra tôi không thể mặc áo ngủ chạy quanh thao trường đúng không? Nhưng nếu anh đã có hứng thú nhìn thì cũng được.” Hàn Lăng Sa bắt đầu tháo nút áo thứ nhất, “Hậu quả thế nào anh cũng nên suy nghĩ rõ ràng…”

Cố Trạch Vũ quả thật bị cô gái trước mắt làm cho điên rồ. Cô trực tiếp khiêu khích như vậy hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhục! Hắn không hề mềm lòng, lôi Hàn Lăng Sa từ trên giường xuống.

Hàn Lăng Sa chỉ cảm thấy cả người bay lên trên, một đôi tay mạnh mẽ kéo cánh tay cô, trực tiếp lôi cô từ trên giường xuống. Lưng cô va chạm vào cột giường, cả người cảm thấy đau nhức. Sáng sớm rời giường vốn dĩ sẽ tụt huyết áp, bị hắn dùng sức lôi kéo như vậy, Hàn Lăng Sa chóng mặt, suýt nữa không đứng vững.

“Cố Trạch Vũ, anh là cái quái gì?!” Hàn Lăng Sa hai tay chống bàn, mắt phóng hỏa nhìn người đàn ông đối diện, “Anh đi chết đi! Nếu anh còn tiếp tục rèn luyện trong quân khu thành phố G, nhất định sẽ biết Hàn Lăng Sa tôi có thể làm được những gì!

“Tôi cũng muốn xem một chút, cô sẽ làm gì Cố Trạch Vũ tôi?” Cố Trạch Vũ ôm vai, dù bận vẫn ung dung nhìn Hàn Lăng Sa “quần áo xộc xệch”.

Hàn Lăng Sa cắn môi nhìn hắn, hai người cứ như vậy đứng trên đất đối mặt nhau, có thể hình dung không khí lúc này là “Giương cung bạt kiếm” (gươm súng sẵn sàng = chuẩn bị chiến tranh), không khí như muốn bốc cháy.

Phương bí thư vội vã chạy tới lại nhìn thấy cảnh này, đứng bên cửa ho khan hai tiếng. Ánh mắt đôi nam nữ trong phòng tập trung trên người mới đến.

“Cố đoàn trưởng, cậu về quân khu trước đi, để tôi xử lý nơi này.”

“Chú Phương…” Hàn Lăng Sa nhẹ nhàng chủ động hỏi, “Vì sao chú lại tới đây vậy?”

“Còn không phải vì tiểu….cháu …” Phương bí thư cưng chiều cười một tiếng, đi tới trước mặt cô.

“Nhỏ gì chứ ạ? Cháu đã hai mươi tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.” Hàn Lăng Sa sợ Phương bí thư nhất thời tiết lộ thân phận của mình, trước đây vì sợ các bạn học đối xử khác thường với mình, bây giờ… Cô muốn nhìn xem Cố Trạch Vũ rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh đụng đến cô.

Phương bí thư là người thế nào? Điều am hiểu nhất chính là nhìn mặt nói chuyện, sắc mặt không đổi cười cười: “khụ khụ….tiểu cô nương, cháu nên sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài tập luyện, thế mà ban đầu cháu còn thề thốt muốn chú tin tưởng.”

Chú ý tới mình đang mặc đồ ngủ, nút áo còn mở, Hàn Lăng Sa đỏ bừng mặt, vội vàng lấy quần áo trong tủ rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đi qua Cố Trạch Vũ, hắn nhanh lẹ bắt lấy tay cô: “Trong lúc tham gia huấn luyện, mọi người đều mặc quân phục, cô mặc như vậy có phải là rất lập dị không?”

Hàn Lăng Sa dám cược đây tuyệt đối không phải là câu hỏi mà chắc chắn là một câu khẳng định! Ném quần áo lên trên ghế, thoải mái tiếp nhận ánh mắt của hắn: “Mặc quân phục không năng động, làm sao giống quân sự hóa được? Nếu anh có thể cởi quân phục bên trong cho tôi, tôi lập tức mặc trong lúc huấn luyện!”

Ai cũng biết rằng, quân phục có ý nghĩa đối với người lính như thế nào, tùy tiện cởi quân trang xuống, người lính sẽ không còn uy nghiêm trang trọng nữa. Tất cả vinh dự, bao nhiêu máu và nước mắt biến mất trong chớp mắt.

Cố Trạch Vũ bị những lời này của cô làm cho nghẹn họng không còn gì để nói được nữa, may còn có Phương bí thư giải vây, kéo hắn ra ngoài.

Trên hành lang, Cố Trạch Vũ ảo não vò tóc, móc từ trong túi một điếu thuốc, ngậm trong miệng vừa định châm, nhìn thấy Phương bí thư bên cạnh lại buông xuống. Quân nhân ở trước mặt người khác hút thuốc là không phải phép.

“Không việc gì, hút đi….” Phương bí thư khoát tay, ý bảo hắn tiếp tục, “Tôi hiểu rất rõ trong lòng cậu không được thoải mái.”

Cố Trạch Vũ cũng không giữ lễ, thấy ông không phản đối, châm lửa hít một hơi.

“Tiểu cô nương này sao lại như vậy…”

“Ồn ào đúng không?” Phương bí thư cười một tiếng, “Nó từ nhỏ bị những người chung quanh làm hư, cậu cần gì phải so đo cơ chứ? Thật ra đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, từ khi còn nhỏ mẹ đã qua đời. Lúc mẹ nó vừa mất, cha nó lại bận rộn, thường ngày không có thời gian giành cho nó. Nó là sống nhà này một đêm, nhà kia một đêm mà lớn lên. Tính cách hiện tại không giống ai, cậu cũng tính toán với nó sao?”

Cố Trạch Vũ không biết lại có nhiều chuyện đằng sau như vậy, phun khói thuốc: “Phương bí thư, rốt cuộc gia cảnh cô ấy như thế nào?”

Lúc Phương bí thư đang chuẩn bị trả lời, Hàn Lăng Sa mặc T-shirt rộng thùng thình, quần jean, giày trắng chấm bi mở cửa phòng ngủ đi ra.

“Chú Phương, chuyện xảy ra hôm nay chú đừng nói cho ba cháu biết nhé.”

“Ừ, nhanh đến thao trường, thực sự nếu cháu mệt mỏi không chịu đựng được, cha cháu xem ra sẽ không chịu nghe lời cháu đâu!”

“Ông ấy dám! Cháu phạt ông ấy!” Hàn Lăng Sa cong mày cười.

Cố Trạch Vũ nhìn cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mặt, lại nghĩ tới cô gái hung dữ dùng kim châm cắm người hắn hôm qua, quả thật không thể tin là cùng một người.

Phương bí thư vốn đang bận rộn đã bớt chút thời gian đến xử lý chuyện này, sau khi đưa Hàn Lăng Sa đến thao trường, ông cũng vội vã trở về quân khu. Cố Trạch Vũ dĩ nhiên không lấy được chút tin tức gì về gia thế của Hàn Lăng Sa.

Nếu như cô cũng sống trong quân khu như những lời vừa nói… Trong quân khu, những người họ Hàn rất nhiều, nhưng người có thể động đến Phương bí thư thì rất hiếm. Không phải là Hàn sư trưởng chứ? Cố Trạch Vũ nhanh chóng xua ý nghĩ này ra khỏi đầu. Mọi người trong quân khu đều nói Hàn Hành Viễn có cô con gái được cưng chiều như công chúa, nếu quả thực là con gái của ông ấy, làm sao có thể để cô ăn uống khổ cực trong huấn luyện được? Còn nữa, hắn đã từng gặp qua vợ của Hàn Hành Viễn, không phải mẹ của Hàn Lăng Sa đã qua đời từ sớm rồi sao?

Nghĩ lại những lời của Phương bí thư, Cố Trạch Vũ cảm thấy những chuyện như vậy đối với một cô gái như Hàn Lăng Sa thực sự không thể chịu được. Nghĩ cũng thấy đáng thương, nhưng Cố Trạch Vũ hiểu, đáng thương là một chuyện, quân huấn lại là một chuyện khác. Trên chiến trường, làm sao có thể cho phép tình “Đồng cảm” xuất hiện. Trong lúc quân huấn, nếu cô dám giở trò, hắn sẽ trừng trị cô, coi như Phương bí thư quay lại cũng không cách nào cứu giúp!

Mấy ngày tiếp theo, Cố Trạch Vũ rất bận, quân khu chuẩn bị diễn tập quân sự. Là đoàn trưởng bộ đội tinh nhuệ của thành phố G, Cố Trạch Vũ gánh trên vai trọng trách nặng nề. Hắn thực sự không rảnh để quan tâm đến quân huấn, cả ngày ở văn phòng vùi đầu nghiên cứu bản đồ quân sự.

Mấy ngày huấn luyện với cường độ cao cuối cùng cũng qua đi, cơ thể Cố Trạch Vũ cũng chịu không nổi nằm trên giường, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một chút, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

“Anh à, anh sao lại nhìn mặt đất chăm chú vậy?” giọng nói cô bé mềm mại khiến người nghe cảm thấy như ngã vào một vườn bông.

“Đầu ngón chân của em thật xinh đẹp!” bé trai ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhỏ nhắn chọc chọc ngón chân bên ngoài đôi dép lê.

“Ha..ha.. nhột lắm…”

“Ngón chân em rất giống quả nho…” bé trai ngước mặt nhìn cô bé mặc váy trắng bồng bồng cười, lặp lại một lần nữa, “Thật là đẹp mắt!”

Cố Trạch Vũ đột nhiên tỉnh dậy, nghĩ tới cảnh tượng trong mơ, mặt cười khổ. Giờ đã là mười hai giờ trưa, hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm rồi. Xem báo một lát, Cố Trạch Vũ đột nhiên nhớ tới cô gái lúc trước đã khiêu chiến với mình. Nghĩ tới cái cằm nhỏ, dáng vẻ khinh thưởng, Cố Trạch Vũ đặc biệt nghĩ phải bắt cô lại rồi hung hăng đánh vào mông cô mấy cái cho hả giận.

Dù sao cũng không có việc gì làm, Cố Trạch Vũ lái xe đến thao trường lớn thành phố G.

Hàn Lăng Sa nhàm chán uốn éo mười ngón tay nhìn huấn luyện viên đang cẩn thận dạy gấp quân trang. Mặc dù ở nhà lão Hàn tuyệt đối không cho cô động tay động chân xếp chăn gối lại như miếng đậu phụ, nhưng từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Hàn Lăng Sa cũng ảnh hưởng ít nhiều.

Năm cô vào cấp ba, cô bắt đầu sinh hoạt ở trường. Trước khi vào học lớp mười, cô cho rằng cuộc sống trong trường chắc chắn giống cuộc sống trong quân ngũ. Gần đến thời gian nhập học, cô vẫn chưa biết cách sắp xếp phòng ốc thế nào, vội vàng bám theo một anh lính đòi dạy cô cách sắp xếp chăn gối ngăn nắp, có góc cạnh. Cũng may Hàn Lăng Sa là người tương đối thông minh, sau khi được dạy mấy lần, tự mình tập luyện nhiều lần, trong vòng một tuần cô cũng có thể gấp được. Mặc dù không theo kịp tài nghệ của quân nhân chính quy, nhưng so sánh với tiêu chuẩn của người bình thường mà nói cũng vượt trội khá nhiều.

Cố Trạch Vũ trong hội trường liếc mắt cũng nhìn thấy Hàn Lăng Sa. Mấy ngày rồi còn không chịu mặc quân phục mà mặc áo lụa trắng kết hợp chiếc quần xanh lá cây hết sức bắt mắt. Không những thế, dáng của Hàn Lăng Sa khá chuẩn dĩ nhiên hấp dẫn không ít ánh nhìn của binh lính.

Cố Trạch Vũ nhíu mày nhìn binh lính cấp dưới của mình nhìn chằm chằm con gái nhà người ta. Dù Hàn Lăng Sa đi đến đâu, nơi đó đều không sống yên ổn.

Huấn luyện viên cho một bạn học thử gấp lại quân trang, có người gây chuyện cười ầm lên bảo Hàn Lăng Sa và Tề Thạch tỉ thí một chút. Tề Thạch tuy lớn lên trong đại viện, nhưng từ nhỏ đến lớn đều ….sao có thể làm được những thứ này. Nhưng trước mặt bạn học không thể quê mặt, chỉ có thể cười cười ra sân.

Hàn Lăng Sa cũng không có ý kiến gì, vỗ vỗ tay lên mở chăn.

Gấp quân trang, ba phần dựa vào gấp, bảy phần dựa vào khéo léo đè nén. Hàn Lăng Sa trước hết nén bông, uốn nắn, cuối cùng dùng ngón tay tạo ra mấy góc cạnh gọn gàng.

Ba phút, một cái đệm hình miếng đậu phụ của Hàn Lăng Sa chính thức ra đời.

Mọi người ở đây ngoài Tề Thạch đều to mắt giật mình. Ngay cả Cố Trạch Vũ ở phía xa cũng khẽ giật mình, không nhìn ra là có hai cái.

“Hàn Lăng Sa, làm mẫu cho những bạn khác một lần đi.” Cô không gây rắc rối, tính tình Cố Trạch Vũ cũng dễ chịu hẳn.

Vừa nghe thấy giọng nói của hắn, khóe miệng Hàn Lăng Sa khẽ kéo lên, “Ơ, đoàn trưởng? Lúc nãy tôi chỉ là mèo mù vớ được cá rán gấp loạn, bây giờ thực sự không biết làm!”

Còn giả bộ? !

Cố Trạch Vũ cười lạnh: “Thật sao? Mấy ngày nay một giường chăn mền cũng sẽ không gấp? Được, tốt lắm, hôm nay cô không cần rời khỏi đây mà hãy ở lại gấp chăn trên giường, đại đội trưởng!”

“Có mặt!”

“Cậu giám sát!”

“Rõ!”

Truyện Chữ Hay