Mấy ngày sau, Hàn Lăng Sa dĩ nhiên không tham gia quân huấn. Sau khi đồng ý biểu diễn, giữa trưa ngày hôm sau Lâm Tiếu và hai cô bé năm nhất khó nén sốt ruột lên mạng tra tìm video về các loại vũ điệu trường học. Toàn bộ quá trình Hàn Lăng Sa không tham dự mà bị một cú điện thoại gọi đến sân bay.
Đợi máy bay hạ cánh khoảng ba mươi phút, Hàn Lăng Sa nhìn cô gái xinh đẹp ở lối ra đang đi đến cũng phải ngẩn ngơ, đột nhiên có cảm giác thời gian trôi thật nhanh. Lần trước gặp nó cũng đã ba năm trước, khi đó, con bé cũng vừa tròn mười lăm tuổi, tươi mới như một đóa hoa. Ba năm trôi qua, mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng nó càng lớn càng xinh, càng hào phóng hơn.
“Tiểu Mông, nơi này!” Hàn Lăng Sa phục hồi tinh thần, đứng ở cửa ra vào lớn tiếng gọi cô bé.
Cô nghe được có giọng nói phía sau, vừa cười vừa chạy, kéo hành lý về phía Hàn Lăng Sa, ngọt ngào gọi “Chị…”
Hàn Lăng Sa cười, véo véo gương mặt mềm mại của cô, cưng chiều nói: “Nghĩ thế nào mà lại đến thành phố G hả? Khi nào thì nhập học?”
“Lâu rồi mà, trường học của bọn em cũng chỉ có ba dãy, không giống như trường học bọn chị ở thành phố G rộng lớn này…Chẳng qua cũng có điểm hay, ít nhất ngày nghỉ của bọn em dài hơn…” Ninh Mông lôi kéo hành lí nhỏ đi quanh người Hàn Lăng Sa một vòng, thở dài hai cái, “Chị à, sao chị đen thế này? Cái này là sao? Hiện tại đang lưu hành mỹ nhân đen sao?”
“Thật?” Hàn Lăng Sa giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt của mình, “Mỗi ngày chị đều bôi kem chống nắng mà…”
“Chị đi đâu à? Thanh niên có văn hóa xuống nông thôn rồi hả?”
“Em cho rằng có ba quê hương sao?” Hàn Lăng Sa nũng nịu vỗ nhẹ lưng của cô em họ, “Quân huấn… Năm ngoái có căn bệnh truyền nhiễm nên không thực hiện quân huấn được, năm nay năm nhất và năm hai cùng nhau tham gia quân huấn.”
“Oa…có anh lính nha… có đẹp trai không?” Ninh Mông kéo tay Hàn Lăng Sa, “Dù sao chị cũng không hiếm lạ gì, giới thiệu cho em vài người cho em biết chút đi…”
“Em còn biết ít sao? Nói hươu nói vượn cái gì đấy… Giờ em đến đại viện một chút hay trở về trường học với chị?” Hàn Lăng Sa lôi kéo Ninh Mông vừa đi vừa hỏi.
“Chị lại cãi nhau với cậu rồi à?” Ninh Mông cúi đầu, dáng vẻ hờn giận, “Em còn nói với chị là đi ngắm trai đẹp rồi mà… Như vậy thì đến trường học của chị đi. Chị không về nhà, cậu khẳng định cũng không thường xuyên về, một mình em ở nhà có ý nghĩa gì cơ chứ.”
“À à…đừng cả ngày cứ quét trai đẹp lên miệng, cẩn thận ba em giáo huấn em.”
“Hừ….Có ông nội em ở đây, em không sợ ông ấy đâu! Chị à, chị không phải không biết, ba em thật phiền phức, thường bận đến khuya mới về nhà. Thật vất vả mới trở về sớm một chút, ăn cơm xong còn thích tìm em nói chuyện. Nói gì thì nói đi, còn giống như báo cáo chính trị, xem em như bí thư của ông ấy vậy... À chị này, sao chị có thể bỏ quân huấn đến đón em vậy?”
“Xin nghỉ…. Buổi chiều em có kế hoạch gì không?” Hàn Lăng Sa sau khi ngồi lên taxi mới nhớ đến hôm nay phải học nhảy. Hiện tại con bé tới, chỉ sợ sẽ phải hoãn.
“Buổi chiều chị có việc gì cần làm hay sao? Em không có vấn đề gì cả…. Chỉ cần có nơi ăn ở là được…” Ninh Mông đùa nghịch móng tay của mình, không thèm để ý chút nào.
“Buổi chiều chị có thể sẽ phải tập nhảy, em ở trong phòng chị lên mạng được không?”
“Nhảy? !” Ninh Mông vừa nghe vội vàng kéo chị họ mình. Những người quen biết Hàn Lăng Sa đều biết cô rất ít khi biểu diễn trước mặt người ngoài, “Nhảy cái gì?”
“A… em về không được nói với những người trong nhà đâu… Họ nói nhảy dance ấy…”
“Chị điên rồi hả? ! Nếu bị cậu biết, em xem chị giải quyết sao!”
“Cho nên chị mới bảo em đừng cho những người khác biết chứ sao… Được rồi được rồi, về phòng trước rồi nói.”
Mới bước vào cửa phòng, Lâm Tiếu đã kéo Hàn Lăng Sa đến trước máy tính, chỏ vào mấy video liên tiếp trên mặt bàn, hưng phấn nói, “Chính là mấy cái này. Tớ nói cho cậu biết, đẹp chết mất thôi. Đến lúc đó, cậu tuyệt đối sẽ cảm thấy vô cùng kinh diễm!”
(kinh diễm: đẹp đến nỗi kinh ngạc)
“Khụ khụ…” Hàn Lăng Sa liếc mắt nhìn mấy cô em họ bên cạnh, “Còn phải suy nghĩ thêm một chút… Đây là em họ tớ Ninh Mông… Ninh Mông đây là bạn cũng phòng kiêm khuê phòng của chị, Lâm Tiếu. Còn hai người này là bạn cùng phòng mới chuyển vào, cũng là năm nhất như em.”
“À,” Ninh Mông nhàn nhạt trả lời, sau đó kéo chị họ ra, âm lượng chỉ cho một người duy nhất trong phòng nghe, “Chị, chị nhảy loạn cái gì? Không sợ cậu sẽ giáo huấn sao?”
Lâm Tiếu vừa nghe đã biết cô bé này lo lắng cho chị họ, không chịu để cô ấy chịu uất ức, chỉ là… Lâm Tiếu liếc mắt nhìn cô bé bên cạnh, “Em gái à, chị em cũng chỉ vì anh rể của em thôi. Muốn anh rể em vui vẻ một lần chứ sao.”
“Anh rể?” Ninh Mông trừng to mắt nhìn Lâm Tiếu, nháy mắt trở nên hưng phấn, “Chị em có đàn ông sao? Ai vậy?”
“Ninh Mông!” Hàn Lăng Sa chọc tay cô, “Cái gì gọi là “Có đàn ông”? Hả? !”
“Ha ha…nhất thời kích động, “ Ninh Mông vốn cung không phải là người hướng nội, vừa nghe nói Hàn Lăng Sa có bạn trai, ngay lập tức đến gần Lâm Tiếu hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Em họ à… Trong lúc diễn ra quân huấn, chị họ em đã áp dụng thuật yên lặng không tiếng động, tấn công chớp nhoáng kéo được tổng chỉ huy Cố đoàn trưởng của chúng ta… Chậc chậc… Chị nói cho em biết, Cố đoàn trưởng không phải là đẹp trai, dáng vẻ kia, khí chất đó… Tóm lại… là cực phẩm…”
“Ai ôi… Chị, chị còn che giấu làm gì… Dựa vào sự nổi tiếng của anh rể, đến dance chị cũng phải nhảy!”
“Hai điều này có quan hệ sao? Còn nữa… tiểu thư Ninh Mông, tôi nhớ lúc nãy vừa rồi có người nói tôi đây thật điên rồ khi nhảy dance mà…”
“À…” con ngươi Ninh Mông đảo một vòng, lập tức thay lời, “Nhảy dance không thể nhảy, chỉ là hot summer vẫn có thể chứ sao.”
“Hot summer? Là gì vậy?”
“Để em cho chị xem video …”
Sau khi đợi mấy người xem xong video, hai loại cảm xúc khác nhau cùng hiện lên rõ ràng. Một bên là cảm giác hưng phấn của Hàn Lăng Sa và Ninh Mông, một bên là cảm giác ưu tư, sầu muộn của Lâm Tiếu và hai cô bé kia. Đây là nhảy đàng hoàng chứ sao…”
Ninh Mông liếc mắt nhìn Lâm Tiếu, biết cô không hiểu rõ ý mình. Sợ cô ấy ngăn cản, lấy cớ muốn uống nước trái cây sai Hàn Lăng Sa đi lấy rồi đóng cửa lại, cười haha với Lâm Tiếu để lộ hai hàm răng trắng bóng.
“Ha ha… chị Lâm Tiếu, có phải có cảm giác nhảy loại này không đủ nhiệt không?”
“Em gái à, không phải chị nói em, cơ hội tốt như vậy sao em có thể nhẹ nhàng để cho chị em qua ải như vậy được?”
“Trước hết chị hãy nghe em nói đã… Phải biết rằng, chị họ là bảo bối của cậu em. Nếu như để cậu biết được chị em biểu diễn nhảy dance trước mắt nhiều người như vậy, đảm bảo mấy người như chị sẽ bị cậu em căm ghét, nói không chừng còn liên lụy đến em… Nói một chút về loại nhảy này…. Chẳng lẽ mấy người không phát hiện trong đó có rất nhiều động tác quyến rũ sao? Xem lại một chút… Chị em nếu sờ chân của anh rể đúng như vậy, anh rể còn có thể chịu đựng được sao? Còn có cái này nữa, vặn eo…”
Lâm Tiếu cẩn thận xem qua video một lần nữa, thấy cười “Ha ha..” không ngừng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Mông, ra vẻ dạy dỗ trẻ nhỏ, “Em gái, không tệ, có tiềm lực! Chị em giống như rất nghe lời em nhỉ?”
“Ông bà ngoại em chỉ có cậu và mẹ em, mà đời này cũng chỉ có hai cô con gái là hai người chúng em, từ nhỏ đã rất thân thiết. Sau khi lớn lên càng không thể nói chứ sao.”
“Em gái, ngồi đi, chị nhờ em một việc… Em có thể phải giúp một tay…”
“Chuyện gì vậy?”
“Nhảy gì cũng chọn rồi, còn trang phục…haha, em hiểu mà…”
“Chị Lâm Tiếu, làm sao chị lại ngốc như vậy? Tên là hot summer, hiện tại cũng là mùa hè, đương nhiên phải mặc váy ngắn…”
“Em gái, chị bội phục em…Cao nhân, đúng là không cùng cấp bậc với chúng ta…”
Cứ như vậy Hàn Lăng Sa bị em gái họ cùng chị em tốt của mình “tính toán” đâu vào đó hết cả rồi. Mà tiểu quỷ Ninh Mông cuối cùng cũng thuyết phục thành công được Hàn Lăng Sa mặc một cái váy ngắn kết hợp chiffon liền thân màu đỏ. Không những thế còn da mặt dày đi xem vãn hội, bảo là muốn xem phong thái anh rể tương lai, em vợ giúp chị kiểm định. Đó chính là cái cớ thích hợp nhất.
Trong vòng mấy ngày, Cố Trạch Vũ gọi điện thoại đến, Hàn Lăng Sa đều không đề cập đến chuyện biểu diễn. Mặc cho Cố Trạch Vũ trêu chọc cô thế nào cô cũng không nói là quà tặng gì. Sau đó thật sự không chịu được sự tra hỏi của hắn, chỉ đành mang Ninh Mông ra, nói là em họ muốn kiểm định hắn. Cuối cùng sự chú ý của Cố Trạch Vũ cũng bị dời đi, toàn tâm toàn ý nghĩ cách làm thế nào để qua ải của em vợ.
Đêm duyệt binh, sinh viên cười ầm ôm huấn luyện viên của mình đến trước hội trường. Những năm qua, hoạt động kiểu này cũng không có bao nhiêu người tham gia, nhưng hội trường hôm nay lại chật cứng người ngồi. Thậm chí còn có người trực tiếp cầm tờ báo trên hành lang trải làm đệm để ngồi. Ngay cả Cố Trạch Vũ nhìn thấy cũng phải giật mình, đoán chừng một nửa sinh viên năm nhất đã đến. Trước kia không phải chưa từng trải qua quân huấn ở trường học khác, nhưng hắn chưa từng thấy sinh viên trường nào lại nhiệt tình như vậy. Nhìn tình cảnh khắp nơi, đoán chừng năm đại học cũng đến không ít.
“Anh rể!” Ninh Mông dưới sự chỉ dẫn của Lâm Tiếu, lập tức chạy đến trước mặt Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ sửng sốt một lát mới phản ứng lại được, đứng dậy, híp mắt, hỏi: “Ninh Mông?”
“Đúng vậy!” cô gái không khách khí trực tiếp ngồi lên ghế đệm của Cố Trạch Vũ, “Anh rể, anh so với tưởng tượng của em còn đẹp trai hơn! Vị trí của anh thật tốt, có phải anh cố ý chọn không?”
Cố Trạch Vũ cười nhạt: “Nơi này có nhiều người, em không tìm được chỗ ngồi thì cứ ngồi ở đây đi.”
“Vậy không được!” Ninh Mông lập tức đứng lên, “Anh nhất định phải ngồi chỗ này, như thế sẽ vừa tầm nhìn của chị em… Anh rể à, tiết lộ một bí mật nhỏ cho anh, tối nay chị em tuyệt đối sẽ làm cho anh ngủ không yên đâu!”
“Hả?” Cố Trạch Vũ nghi ngờ nhìn cô, mà Ninh Mông lại cười thần bí, lập tức chạy về bên cạnh Lâm Tiếu.
Đúng lúc này, ánh đèn bị tắt hết, trên khán đài chủ trì đứng ở trước màn sân khấu. Theo lẽ thường tiết mục mở màn là cuộc nói chuyện của các lãnh đạo. Đợi đến lúc tiết mục mới bắt đầu, Cố Trạch Vũ cũng cảm thấy nhàm chán. Lúc hắn đang chuẩn bị mượn cớ trốn đi tìm Hàn Lăng Sa lại nghe được đoạn đối thoại nhỏ của hai nam sinh bên cạnh.
“Sao còn chưa đến lượt Hàn Lăng Sa nhỉ?”
“Sao có thể đến sớm vậy được? Mở màn chính là cô ấy, đến cuối cùng mọi người sẽ đi hết… Bạn học à, trời nóng bức như thế này thực không dễ dàng…”
“Nếu không phải vì tôi muốn nhìn Hàn Lăng Sa, tôi còn không ra lâu rồi. Thấy không, dựa vào chỗ xếp thứ tư bên phải, Tề Thạch ngồi ở đó đấy…”
“Cũng không biết Hàn Lăng Sa làm cái gì, đột nhiên xuất hiện phỏng chừng nam sinh ở trường cũng đến lắm chứ?”
“Haha…Bạn học à. Người ta sớm đã là hoa đã có chủ, cậu không nghe nói cô ấy và Cố đoàn trưởng kia à?”
Cố Trạch Vũ nghe thế đầu óc có chút xoay không kịp. Cô nói quà tặng… không phải là…cái này chứ? Cô gái nhỏ này còn giữ bí mật cới hắn, ngược lại hắn muốn nhìn xem quà tặng này rốt cuộc sẽ khiến hai mắt hắn tỏa sáng như thế nào.
Nhưng lúc Cố Trạch Vũ thấy Hàn Lăng Sa ra ngoài biểu diễn đã bắt đầu thấy hối hận. Phần quà tặng này, cô không thể lén lút tặng cho hắn sao? !
Xoay người, vặn eo, giơ tay lên, còn có động tác sờ chân vô cùng hấp dẫn kia nữa… Mỗi động tác của cô đều mang một lực hút trí mạng đối với hắn. Hắn ngồi ở dưới nghe từng đợt tiếng huýt sáo, vừa nóng vừa giận.
Váy không thể mặc dài thêm một chút sao? Khoảng cách với đầu gối còn lớn như vậy! Ánh mắt không thể bình thường một chút được sao? Nhìn đã thấy muốn tích thủy! Eo không thể cứng rắn hơn một chút sao? Uốn éo như một con thủy xà vậy! Thật sâu trong tâm hắn thích cô như vậy, như một con tiểu yêu tinh, dẫn dắt cơ thể hắn rục rịch.
Sau khi Hàn Lăng Sa nhảy xong mới phát hiện trên trán đã đầy mồ hôi, khẩn trương không được. Lúc nhảy còn không có cảm giác gì, ra sau khán đài mới phát hiện cả chân đều run lên.
Ninh mông vẫn đứng chờ ở sau khán đài, thấy cô tới, ôm lấy cô rồi “Chụt…” một phát vào mặt, “Chị quá đẹp, quá kinh diễm!”
Hàn Lăng Sa đẩy đầu cô ra, “Buông ra, tất cả đều là mồ hôi! ¸!”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng di động vang lên, cô vội vàng lau mồ hôi, cũng không chú ý nhìn, trực tiếp nhận: “Alo, ai vậy?”
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó là giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên: “Em nói xem là ai? !”
“Em không nhìn màn hình!”
“Ra ngoài! Anh đợi em ở bãi đậu xe bãi tập!”
“Không được! Trễ thế này rồi, Ninh Mông còn phải đi ngủ sớm một chút.”
Ninh mông sao không thể đoán ra đối phương là ai cơ chứ, đoạt lấy điện thoại lớn tiếng nói,”Không có việc gì, em không sao. Anh rể, anh dẫn chị em đi đi, trở về sớm một chút nha!”
Hàn Lăng Sa lấy lại điện thoại di động, hung hăng lườm cô một cái, lại nghe Cố Trạch Vũ nói, “Là em ra ngoài hay là anh vào trong bắt em?”
“A…Đừng mà… Em ra là được chứ gì….” Hàn Lăng Sa sợ hắn đi vào lại gây rối thêm, vội vàng đồng ý.
“Tiểu Mông, đợi lát nữa em và Tiếu Tiếu về trước, tối nay ngủ một chỗ với chị. Chị đi rồi sẽ quay lại ngay.”
“Ừ, chị không cần phải lo lắng cho em, hẹn hò cho tốt với anh rể đi,” Ninh Mông đi mấy bước tìm Lâm Tiếu, rồi quay người lại, nhỏ giọng bên tai Hàn Lăng Sa, “Anh rể thật ra rất đẹp trai!”
Hàn Lăng Sa lườm, Ninh Mông lập tức thoát đi không còn bóng dáng. Mè nheo đi đến bãi đậu xe, xa xa chỉ thấy xe của hắn, cũng không thấy có người, Hàn Lăng Sa đến gần muốn nhìn có phải hắn đang ngồi trong xe không.
Vừa mới đến gần hai cái Audi AL. W đã bị một lực lớn như bức tường đè lên xe, tiếng chói tai của cô ngay lập tức bị chặn lại.
Cố Trạch Vũ không còn dáng vẻ dịu dàng ngày thường nữa, hôn kịch liệt. Chiếc lưỡi nóng bỏng tứ lược trong khoang miệng cô, không buông tha dù là một góc nhỏ. Cả thân người Hàn Lăng Sa bị đặt trên đầu xe, sắt thép sau lưng làm cô bị đau, trước mặt bị thân thể nóng bỏng của hắn chèn ép, tiến thoái lưỡng nan.
Khi Cố Trạch Vũ buông cô ra cũng là lúc Hàn Lăng Sa cảm thấy thở cũng khó khăn. Toàn thân như nhũn ra, không đứng vững, chỉ đành ôm lấy hắn, miễn cưỡng tìm chỗ chống đỡ.
Cố Trạch Vũ trượt tay theo mái tóc dài của cô, giọng nói không những không có điểm dịu dàng mà còn có điểm trách cứ, “Sao lại nhảy như vậy? Hả? Còn ăn mặc ít như vậy!”
“Quà tặng dành cho anh, không thích à?” Hàn Lăng Sa trừng phạt nắm chặt cánh tay hắn, “Không thích cũng không còn cách nào khác, cũng không thu trở lại được.”
“Có thể đưa tiễn… Em biết anh muốn cái gì…”
“Không!” Hàn Lăng Sa đẩy hắn ra, “Không được, như thế…. Sẽ có đứa bé…”
“Có cũng không sợ, vừa đúng lúc kết hôn!”
“Anh đúng là điên rồi? Em mới có hai mươi tuổi thôi!”
“Hai mươi cũng đã qua độ tuổi cho phép rồi… Tiểu quái, cho anh có được không?” vốn là không bỏ được, trải qua một đêm trêu chọc, hơn nữa tối nay cô còn biểu diễn “Đặc sắc” như vậy, hắn thực sự không nhịn được nữa rồi. Lúc nãy đứng đây một mình cũng nghĩ rất nhiều, nếu quả thật tiến bộ đến mức đó, nói không chừng Hàn Hành Viễn có phản đối cũng không tác dụng.
“Nghe nói rất đau… Em sợ… Hơn nữa, nếu có đứa bé thì sao?”
“Ngày kia anh bắt đầu hình thức huấn luyện khép kín, mãi cho đến lúc kết thúc huấn luyện mới có thời gian gặp em. Anh thật sự…nhịn không được rồi.”
Vừa nghĩ tới quân diễn, trái tim Hàn Lăng Sa như thắt lại. Nhìn thấy cảm xúc ẩn nhẫn trong mắt hắn, do dự chốc lát, vùi mặt trong lòng hắn, rầu rĩ nói, “Về nhà…”
Cố Trạch Vũ đầu tiên không phản ứng kịp, ngay sau đó là nụ cười rạng rỡ trên môi, kéo Hàn Lăng Sa nhét vào trong xe, động tác vội vàng có mấy phần hốt hoảng. Đường đi thuận lợi, dường như không gặp một cái đèn đỏ nào, nhanh chóng về nhà hắn.
Lúc Hàn Lăng Sa vừa vào đến cửa, giày chưa kịp cởi đã bị Cố Trạch Vũ ôm eo, xoay người đè lên tường trước cửa, hung hăng hôn lấy. Vẫn là nụ hôn nhiệt tình bá đạo, nhưng lần này, Hàn Lăng Sa bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, trái tim nhộn nhạo bắt đầu đáp trả. Mặc dù tương đối không được trôi chảy nhưng lại dẫn dắt tất cả kích tình của Cố Trạch Vũ. Hắn hôn dần xuống, tới chiếc cổ trắng nõn của cô, lưu luyến rồi trượt đến phần xương quai xanh, kéo váy áo cô xuống dưới, cắn một cái rồi đi lên, cũng không dùng sức nhưng cũng tạo ra được một số dấu vết mập mờ.
Thử nghiệm chuyện tình lần đầu trần trụi, cơ thể Hàn Lăng Sa có chút run rẩy. Cố Trạch Vũ ôm lấy người cô, trực tiếp thả xuống giường. Hàn Lăng Sa ngã phịch, muốn đứng dậy lại bị cơ thể cao lớn của hắn chặn lại, chặn hết tất cả đường lui của cô.
Tuy đến lúc này đã lên dây nhưng Cố Trạch Vũ vẫn còn do dự một chút, hôn khuôn mặt cô, hơi thở không yên hỏi, “Sa Sa, đây là cơ hội cuối cùng em có thể chạy…”
Hàn Lăng Sa đưa cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ hắn, nâng thân thể lên, hôn vào khóe miệng hắn.
Dục vọng của Cố Trạch Vũ như con dã thú triệt để bị dụ ra ngoài, chôn trước ngực cô, vừa liếm láp vừa khẽ cắn. Hàn Lăng Sa bị buộc phát ra những tiếng rên rỉ liên tiếp.
Khi xác định thân thể cô đã chuẩn bị sẵn sàng hắn mới động thân, đưa chính mình vào trong cơ thể cô. Đột phá trở ngại đó làm cô đau đến mức rơi nước mắt. Cố Trạch Vũ đau lòng cúi người hôn lên những giọt nước mắt cô, vuốt ve thân thể cô, để cô tỉnh táo trở lại.
Hàn Lăng Sa không ngừng cảm thấy đau, dị vật xâm nhập cơ thể không những khiến cô đau đớn mà còn cảm thấy khó chịu, cơ thể như bị bổ ra, ngón tay đau đến mức cong lên.
“Tiểu ca ca… Đau…” phản ứng bây giờ chỉ là kêu gào, không thể nói ra được câu khác.
Lúc Cố Trạch Vũ nghe được tiếng “tiểu ca ca” như nổi cơn phấn khích, nhanh chóng bắt đầu chuyển động…