Tiêu Tranh nhanh chóng đưa Hoa Đan Di tới kí túc xá gặp Hề Lâm Dao. Bởi vì đại thần là nam nhân nên không tiện ra vào, do đó đành phải ngồi ngoài xe đợi. Có điều anh cảm thấy như thế cũng không tệ, rất thích hợp để suy nghĩ một vài chuyện. Nói sao thì Hoa Đan Di cũng đã tốt nghiệp rồi, ngay cả Tiêu Trình như vậy cũng đã chuẩn bị được lên chức “ba”. Anh và Hoa Đan Di hình như là cũng nên làm chuyện “song hỉ lâm môn” rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tranh không khỏi đắc ý cười. Lúc này, Hoa Đan Di đã chạy tới phòng của Hề Lâm Dao rồi. Nhìn que thử thai hai vạch đỏ chót trên tay, Hoa Đan Di cảm thấy mình đúng là điên rồi. Hơn nữa trông vẻ mặt của Hề Lâm Dao có vẻ cũng không quá bất ngờ như những gì cô tưởng tượng. Kỳ thực Hề Lâm Dao đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, chỉ là nhanh như vậy đã có nên chưa thích ứng kịp thôi.
“Hề Lâm Dao, cậu mau khai thật mọi chuyện cho mình nghe. Cậu và Tiêu Tranh còn giấu mình những việc gì nữa hả?” - Hoa Đan Di nghiêm khắc lên tiếng.
Rõ ràng trước đây Hề Lâm Dao có chuyện gì cũng sẽ tìm cô để bàn bạc trước, không ngờ sau khi quen Tiêu Trình lại trực tiếp học thói xấu, bỏ qua ý kiến của cô như vậy. Hai người họ đạt được kết quả thì vui vẻ rồi, nhưng Hoa Đan Di lại lo lắng chết đi được đây này.
Hề Lâm Dao hai tay nắm chặt gấu áo, mãi sau mới chịu trả lời:
“Mình và Tiêu Trình bắt đầu qua lại hai tháng trước… Thực ra sau lần cậu ngủ lại kí túc xá, mình và Trình Tiêu có gặp nhau một lần. Anh ấy nói với mình phải ra nước ngoài tập huấn khoảng nửa năm, do đó muốn mình chờ… Tiêu Trình hi vọng mình có thể mạnh mẽ vì tình yêu của bản thân.”
Hề Lâm Dao nói đến đây liền ngừng lại, hai má cũng bắt đầu đỏ ửng lên. Hoa Đan Di nhìn thấy vậy thì nhíu mày không hiểu. Sau đó trong đầu bỗng nhiên hiện ra những hình ảnh không được trong sáng cho lắm. Hoa Đan Di run run chỉ tay về phía Hề Lâm Dao, thất thanh hỏi:
“Này, cậu đừng có nói với mình thực ra cậu đã chính thức trao cho Tiêu Trình từ một năm trước đấy nhé?”
Hề Lâm Dao bị nói trúng tim đen, chỉ có thể mím môi chậm rãi gật đầu, sau đó lại lắc. Quả thật là lần đó cô đã muốn cùng Tiêu Trình cam kết vài chuyện, nhưng mà Tiêu Trình kiềm chế rất tốt. Hai người đã lên tới giường rồi, Tiêu Trình bỗng nhiên dừng lại. Anh nói rằng:
“Lần đi tập huấn này thực sự nguy hiểm, trước khi cho em được thứ gì tốt đẹp. Anh không muốn khiến em chịu thêm tổn thương.”
Do đó, đêm ấy hai người họ chỉ ôm nhau ngủ mà thôi. Sau lần gặp mặt đó, Tiêu Trình thực sự biến mất, không có một chút dấu tích hay liên hệ nào. Hề Lâm Dao cứ nghĩ bọn họ như vậy là xong rồi, trong lòng không khỏi thất vọng. Có điều thời gian ấy bận đi thực tập và làm luận án tốt nghiệp nên cô cũng không có suy nghĩ quá nhiều về chuyện này được.
Cho đến hai tháng trước, khi Hề Lâm Dao đang cùng thầy trưởng khi đi khảo sát thì nhận được một cuộc điện thoại số lạ. Ban đầu cô tắt máy không trả lời vì nghĩ là không cần thiết, có điều chuông điện thoại cứ reo liên tục. Bất đắc dĩ, Hề Lâm Dao mới ra ngoài nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
“Lâm Dao, anh trở về rồi.”
Hề Lâm Dao thiếu chút nữa không dám tin vào tai mình. Hai người nói chuyện một hồi, Hề Lâm Dao mới biết trong đợt tập huấn đó, Tiêu Trình bị thương nặng, hiện tại vẫn còn đang trong bệnh viện điều trị. Cô nhanh chóng sắp xếp trở về chăm sóc cho anh, cùng lúc đó thì đụng phải bố mẹ của Tiêu Trình.
Nói thật thì hai người họ có ấn tượng rất tốt với Hề Lâm Dao, cái họ băn khoăn chỉ là thân phận của cô mà thôi. Trong lúc Hề Lâm Dao lo lắng thì Tiêu Trình đã chủ động nhờ Tiêu Tranh hiến kế… Sau đó mọi chuyện thế nào thì ai cũng biết rồi đấy.
Hoa Đan Di nghe xong liền trầm ngâm một hồi, chuyện này so với trí tưởng tượng của cô. Mãi sau Hoa Đan Di mới lên tiếng:
“Vậy Tiêu Trình đã biết chuyện cậu có thai chưa?”
Hề Lâm Dao khẽ lắc đầu. Công việc của Tiêu Trình rất bận, hơn nữa anh ta cũng mới được thăng lên làm Tham mưu trưởng. Do đó thời gian bọn họ gặp nhau cũng không nhiều. Hơn nữa, que thử thai không phải lúc nào cũng chính xác nên Hề Lâm Dao muốn đi bệnh viện kiểm tra lại trước đã.
“Mình biết được liền gọi điện nói với cậu luôn, chưa có báo cho anh ấy biết. Mình muốn kiểm tra lại cho chắc chắn.”
Hoa Đan Di cảm thấy Hề Lâm Dao nghĩ vậy cũng không sai. Thôi thì chuyện cũng đã rồi, nếu Hề Lâm Dao và Tiêu Trình thực sự hạnh phúc thì Hoa Đan Di nhất định sẽ ủng hộ bọn họ đến cùng. Cô ôm lấy Hề Lâm Dao, xoa nhẹ lưng ‘bà mẹ trẻ’ kia:
“Được rồi, bây giờ chúng ta đến trường đã. Dự lễ tốt nghiệp xong mình và đại thần đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra.”
Hề Lâm Dao ngoan ngoãn nghe theo Hoa Đan Di sắp xếp. Hoa Đan Di đã sớm gọi cho Tiêu Tranh nói anh đặt lịch trước với bên bệnh viện, do đó rất nhanh Hề Lâm Dao đã biết được kết quả. Cầm giấy khám thai trên tay, ba người tròn mắt nhìn nhau. Mặc dù đã xác định cả rồi, nhưng vẫn không khỏi bất ngờ.
“Thực sự… có rồi.” - Hề Lâm Dao lắp bắp lên tiếng.
Tiêu Tranh dù sao cũng là nam nhân nên bình tĩnh hơn nhiều. Anh choàng tay qua vai Hoa Đan Di, ôm chặt cô, chậm rãi lên tiếng:
“Để anh gọi điện cho Tiêu Trình tới đón em.”
Anh nói xong liền muốn rút điện thoại ra báo tin nhưng không ngờ Hề Lâm Dao lại ngăn cản. Cô ngại ngùng nói:
“Chuyện này cứ để em tự nói với anh ấy là được rồi.”
Bấy giờ Hoa Đan Di mới nhận ra từ lúc nào Tiêu Tranh và Hề Lâm Dao đã thay đổi cách xưng hô rồi. Có vẻ như đại thần đã sớm chấp thuận người em dâu này nên mới sắp xếp như vậy. Hoa Đan Di cảm thấy nếu như có đạ i thần giúp đỡ thì chuyện của Hề Lâm Dao và Tiêu Trình cũng sẽ nhẹ nhàng hơn. Thôi cũng tốt.
“Vậy để anh đưa em tới doanh trại.” - Tiêu Trình cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay.
Hề Lâm Dao chậm rãi gật đầu, ba người họ nhanh chóng muốn rời khỏi bệnh viện. Lúc này bọn họ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đứng ở một góc, sắc mặt nghiêm trọng vô cùng.
“Kia không phải là học tỷ Vu Phương và Lục Tử sao?” - Hoa Đan Di nhíu mày lên tiếng.
Đây vốn là bệnh viện phụ sản, Vu Phương và Lục Tử tới đây để làm gì? Vu Phương khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt hỏi:
“Bây giờ cậu tính như thế nào?”
Lục Tử nhìn chằm chằm tở giấy ở trên tay, dường như không dám tin vào mắt mình. Một lúc sau cậu mới đáp:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị.”
Túi xách trên tay Hoa Đan Di rơi bụp xuống đất một tiếng khiến cho hai người kia giật mình quay lại. Vu Phương và Lục Tử trừng mắt khi nhìn thấy ba người họ đứng đó. Hình như có quá nhiều chuyện trùng hợp xảy ra gần đây rồi.