Hoa Đan Di mơ màng tỉnh lại, cô thấy đầu mình đau nhói. Hoa Đan Di nhăn trán, đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương nhức mỏi. Cô đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, đập vào mắt là bốn bức tường trắng phau của phòng y tế. Hoa Đan Di ngồi đờ đẫn trên giường, ngây ngốc lẩm bẩm:
“Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?”
Đầu óc cô bắt đầu mò mẫn lại đoạn kí ức trước khi bản thân được đưa đến đây. Hoa Đan Di bỗng nhiên ‘a’ lên một tiếng. Ban nãy cô đọc được tin đồn không hay về Tiêu Tranh và mình, sau đó liền tự nhiên ngất đi. Hiện tại nhớ ra, trái tim Hoa Đan Di vẫn cảm thấy đau nhức không thôi. Mặc dù đã xác định đại thần sẽ không phải là dạng nam nhân xấu xa kia, nhưng mà…
Hoa Đan Di không khỏi thở dài một cái. Chẳng biết chuyện quái quỷ đang xảy ra với tình yêu của bọn họ nữa. Khó khăn này vừa đi qua, hạnh phúc chưa được mấy ngày thì lại có khó khăn khác ập đến. Rõ ràng là Hoa Đan Di không tạo nghiệp hay gây chuyện với ai mà nhỉ? Hoa Đan Di chán nản ngồi dậy, toan xuống giường thì bỗng nhiên của phòng y tế mở ra.
Hề Lâm Dao trên tay cầm một chai nước lọc hốt hoảng chạy vào đỡ Hoa Đan Di trở về giường, cô nàng gấp gáp lên tiếng:
“Hoa Đan Di, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Cậu dọa mình sợ chết đi được. Cũng may chỉ là hạ đường huyết thôi, nếu không thì mình thực sự chẳng biết làm thế nào cả.”
Hoa Đan Di được Hề Lâm Dao đỡ ngồi xuống, đôi mắt đen láy có phần hoang mang. Hoa Đan Di không nhắc đến tình trạng của bản thân, chỉ dè dặt nhìn Hề Lâm Dao. Cô rất muốn hỏi Hề Lâm Dao liệu đã biết tin đồn kia chưa, nhưng lại không dám lên tiếng. Có điều Hề Lâm Dao là bạn thân của cô bao nhiêu lâu rồi, sao lại không hiểu ý của Hoa Đan Di cơ chứ.
Hề Lâm Dao mở nắp chai nước đưa cho Hoa Đan Di uống. Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, mãi sau Hề Lâm Dao mới chậm rãi lên tiếng:
“Chuyện đó… mọi người đang đồn ầm lên cả rồi. Ban nãy thầy Tiêu có gọi cho mình nói mình chăm sóc cho cậu. Thầy ấy phải sang Mỹ vài hôm, chờ thầy ấy về thì sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng. Thầy ấy còn nói là mong cậu sẽ tin tưởng thầy ấy. Nhưng cậu yên tâm đi, mình biết cậu không muốn thầy Tiêu lo lắng nên không nói chuyện cậu bị bệnh ra đâu.”
Hoa Đan Di nghe vậy thì không nói gì… Kì thực giờ phút này nếu có thể, cô chắc chắn sẽ chạy ngay đến Mỹ để hỏi Tiêu Tranh mọi chuyện cho rõ ràng. Vào thời khắc tình cảm của hai người lại có nguy cơ rơi vào bế tắc, Hoa Đan Di lại phải ở một mình như vậy, cô có chút tủi thân. Hoa Đan Di cúi đầu, chẳng biết từ lúc nào, nước mắt lại rơi xuống.
Từng giọt, từng giọt cứ như vậy nhỏ xuống đôi bàn tay đang nắm chặt lấy chai nước của cô. Hoa Đan Di chỉ hận không thể bóp nát được cái chai này ra mà thôi. Hề Lâm Dao nhận ra Hoa Đan Di khóc thì có chút luống cuống, cô nàng vội vàng ôm lấy Hoa Đan Di vào lòng, lo lắng hỏi:
“Đan Di, cậu làm sao vậy? Ngoan nào, đừng khóc mà… Nói cho mình nghe đi, được không? Đừng khóc nữa mà…”
Kể từ khi bọn họ ở chung một phòng kí túc xá, Hoa Đan Di rất ít khi rơi nước mắt. Hề Lâm Dao nhớ lần gần đây nhất Hoa Đan Di khóc chính là khi biết chuyện Tiêu Tranh và Nhất Thế Vô Song là một. Có lẽ Tiêu Tranh đối với Hoa Đan Di thực sự rất quan trọng, chỉ có anh mới khiến cho Hoa Đan Di bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy. Hề Lâm Dao mặc dù rất thương Hoa Đan Di nhưng cũng chẳng thể làm gì để giúp cô được cả. Ngoại trừ cái ôm an ủi này, chuyện của Tiêu Tranh và Hoa Đan Di chỉ có thể là do hai người đó giải quyết mà thôi.
Hoa Đan Di khóc xong, dường như sức lực cũng vơi đi không ít. Chẳng mấy chốc đã mệt nhoài mà lăn ra ngủ. Hề Lâm Dao nhìn Hoa Đan Di như vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Đắp chăn cho cô xong, Hề Lâm Dao khẽ thở dài:
“Nhìn cậu yêu đương như vậy, mình cũng không dám yêu nữa. Sao mà vật vã quá vậy Đan Di?”
Hai người ở lại phòng y tế đến chiều thì Hoa Đan Di được phép trở về kí túc xá nghỉ ngơi. Hề Lâm Dao sợ Hoa Đan Di sẽ phiền lòng nên trực tiếp tịch thu điện thoại và máy tính của cô, tránh để Hoa Đan Di đọc được vào những thứ tiêu cực. Tuy nhiên người tính không bằng trời tính. Từ bên đài phát thanh của trường, âm thanh loa vang lên thông báo:
“Ngày mai, một cựu sinh viên nữ ưu tú của khoa thiết kế sẽ trở về trường có một buổi thuyết giảng. Đề nghị tất cả các sinh viên khoa thiết kế có mặt đầy đủ tại hội trường R.”
Hoa Đan Di vốn không muốn tới chỗ đông người vào lúc này, nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng tới lớp và hội sinh viên. Vì vậy chỉ có thể thở dài một tiếng. Khoa không trực tiếp thông báo vị học tỷ tài giỏi này là ai, nhưng được nhà trường đề cao như vậy, hẳn cũng không hề tầm thường.
Tối đó, Hoa Đan Di ngủ từ sớm. Mặc dù cả đêm cứ chằn chọc không yên, nhưng hôm sau cũng dậy rất đúng giờ. Hề Lâm Dao nhìn cô bạn thân trong chẳng khác gì cái xác vô hồn thì khẽ thở dài:
“Đan Di, hay là mình xin nghỉ cho cậu nhé?”
Hoa Đan Di đang buộc tóc, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô nàng. Không biết là Hoa Đan Di đã nghĩ gì, chỉ thấy cô lắc đầu nói:
“Không cần đâu. Mình có thể đi được mà. Làm gì có ai cứ trốn tránh đám đông mãi được, yên tâm đi. Mình không dễ gục ngã như vậy đâu.”
Kì thực chuyện này sớm hay muộn cũng phải đối mặt, hơn nữa Hoa Đan Di không làm gì sai, sao phải sợ người khác đàm tiếu về mình? Cô buộc tóc xong liền mỉm cười ra hiệu cho Hề Lâm Dao cùng đi.
Hai người vừa bước vào hội trường đã bị không khí náo nhiệt trong đó làm hoang mang một hồi. Hội trưởng vừa nhìn thấy Hoa Đan Di liền vẫy tay với cô:
“Đan Di, ở đây.”
Hoa Đan Di nói với Hề Lâm Dao mấy lời, chủ yếu là kêu cô tìm chỗ ngồi trước, còn bản thân hít một hơi thật sâu, chạy qua chỗ hội trưởng. Hội học sinh thừa biết Hoa Đan Di là người thế nào, vì vậy những tin đồn kia cũng không làm sứt mẻ gì tình cảm của bọn họ cả. Hội trưởng mỉm cười nói với cô:
“Đan Di, lát nữa sẽ có một phần do sinh viên trong khoa phát biểu cảm nhận. Phần này em giúp anh đảm nhận nhé. Lã Hương hôm nay đột nhiên bị đau họng rồi sốt cao, ngoài em ra thì anh chẳng biết nhờ ai cả.”
Thời điểm này, kì thực Hoa Đan Di không muốn xuất hiện trước đám đông cho lắm, có điều Hội trưởng đã nói vậy, Hoa Đan Di khó lòng mà từ chối. Cô miễn cưỡng gật đầu:
“Vâng, để em chuẩn bị một chút vậy.”
Hội trưởng nghe thấy cô đồng ý liền cười sảng khoái. Anh yên tâm giao lại công việc cho Hoa Đan Di, còn bản thân thì tiếp tục đi lo liệu những chuyện khác. Lúc này, có tiếng sinh viên hô hào:
“Học tỷ Vu Phương đến rồi.”
Cánh cửa hội trường R mở ra, đi vào đầu tiên là thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô trưởng, phó khoa. Theo sau là một nữ nhân vô cùng nổi bật với mái tóc tém cùng nụ cười toả nắng. Người đó có lẽ chính là học tỷ Vu Phương mà mọi người đồn đại. Có điều, Hoa Đan Di lại thấy có gì đó không đúng…
Lục lọi lại bộ não của mình, Hoa Đan Di vội vàng bịt miệng lại tránh cho bản thân thất thố mà kêu to. Trong đầu cô dường như bùng nổ tại chỗ:
“Đây chẳng phải người được đồn là vị hôn thê của đại thần sao?”