Gặp mặt? Hoa Đan Di chưa bao giờ nghĩ Nhất Thế Vô Song sẽ lại đề cập tới vấn đề ấy trong hoàn cảnh này. Gặp mặt đại thần, đương nhiên là ở trong mơ Hoa Đan Di cũng muốn. Có điều Nhất Thế Vô Song đột nhiên hỏi như vậy, có phải là anh đã xác định gì đó với cô rồi không? Hoa Đan Di nghĩ đến đây, tâm trạng lập tức trở nên rối bời.
Lục Tử mới xảy ra chuyện, Hoa Đan Di cảm thấy cho dù mình không thích cậu ấy nhưng cũng nên hành xử tế nhị một chút. Mặc dù muốn gặp đại thần như vậy, tuy nhiên đây hình như vẫn chưa phải thời điểm thích hợp cho lắm. Có điều hiếm hoi như vậy, đại thần mới chủ động ngỏ ý. Hoa Đan Di thực sự chẳng biết nên chọn phương án nào cho phải. Cô bối rối ôm lấy chiếc gối hình con thỏ, lăn qua lăn lại.
“Ai da, khó nghĩ chết bảo bối rồi.” - Hoa Đan Di cằn nhằn.
Nhất Thế Vô Song chờ mãi không thấy Hoa Đan Di hồi âm lại thì có chút lo lắng. Nói sao thì chuyện này đúng là có hơi đột ngột, nhưng mà Nhất Thế Vô Song cũng đã có suy tính từ trước rồi. Anh lo sợ Hoa Đan Di không hiểu rõ ý mình, vì vậy liền bổ sung thêm:
“Anh thấy chúng ta cũng quen nhau được một thời gian rồi. Anh nghĩ đã đến lúc nên cùng em có một cuộc nói chuyện rõ ràng về mối quan hệ này. Sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ gặp nhau, gặp sớm một chút, hai chúng ta sẽ có nhiều thời gian tìm hiểu hơn.”
Hoa Đan Di đọc được những lời này, trái tim nhỏ bé cảm thấy vô cùng ấm áp. Có lẽ đại thần thực sự muốn cùng cô nghiêm túc phát triển mối quan hệ này. Tuy nhiên Hoa Đan Di vẫn không chắc chắn đây có phải thời điểm thích hợp không? Hơn nữa Hoa Đan Di vẫn chưa tốt nghiệp, liệu rằng ba mẹ cô có ủng hộ mối quan hệ này không đây?
Hoa Đan Di đắn đo một hồi. Có điều, trong lòng Hoa Đan Di rõ ràng hi vọng rằng mình và Nhất Thế Vô Song sẽ tiến xa hơn. Hai người đã thích nhau đến như vậy, tại sao phải vì những yếu tố bên ngoài không đáng có mà bỏ lỡ? Hoa Đan Di cảm thấy có lẽ đại thần nói đúng. Gặp mặt càng sớm cả hai sẽ càng có nhiều thời gian tìm hiểu hơn. Với lại nếu như thực sự không hợp. Vậy thì cũng sẽ dễ dàng buông bỏ…
Cuối cùng, Hoa Đan Di cũng nhắn lại:
“Được, vậy thì chúng ta gặp mặt đi.”
Nhất Thế Vô Song nhìn thấy câu trả lời của Hoa Đan Di, cũng không rõ trái tim mình có dư vị gì. Anh chỉ biết bản thân cứ lâng lâng như người trên mây vậy. Quen nhau bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đã có cơ hội gặp nhau rồi. Tất nhiên Nhất Thế Vô Song không nghĩ nhiều như Hoa Đan Di, chuyện vẻ bề ngoài hay tính cách ra sao, anh đều thấy không quan trọng. Chỉ cần là người mình thích, như vậy đã đủ rồi.
Còn Hoa Đan Di dù sao cũng là con gái, suy nghĩ linh tinh một chút cũng là chuyện dễ hiểu. Nhất Thế Vô Song nhớ ra trước cổng trường đại học Bắc Á mới mở một quán trà sữa mới. Các sinh viên nữ đều rất thích đến đây, nếu Hoa Đan Di là sinh viên của trường thì chắc chắn cũng sẽ biết. Vì vậy, anh liền đề nghị:
“Anh nhớ là gần trường em có khá nhiều cửa hàng ăn vặt nhỉ? Hay là chúng ta chọn một nơi nào gần trường em cho tiện đi lại?”
Hoa Đan Di nghe vậy thì có hơi bất ngờ. Mặc dù đại thần cũng ở thành phố B, nhưng trường Bắc Á ở tận ngoại thành. Liệu rằng anh có thuận lợi ghé qua không? Hề Lâm Dao sau khi biết được những suy nghĩ này của Hoa Đan Di liền bĩu môi trêu chọc:
“Cậu chưa gả cho người ta mà đã biết xót rồi.”
Hoa Đan Di nghe vậy không giận, lại còn có chút ngượng ngùng, vui vẻ. Nói sao thì cô cũng đã xác định đại thần chính là đối tượng yêu đương lâu dài, vì thế rung động cũng là chuyện dễ hiểu. Hoa Đan Di đặt tay lên trái tim mình, chỉ cảm thấy nó đập vô cùng nhanh, giống như là có ai hối thúc vậy.
Hai người quyết định sẽ hẹn nhau tại quán trà sữa mà Nhất Thế Vô Song gợi ý vào chủ nhật này. Lúc đại thần đưa cho Hoa Đan Di số điện thoại của mình, cô có cảm giác như chuẩn bị tham gia vào một trận đại chiến vậy. Cảm xúc thực sự rất khó để miêu tả. Đại thần bận công việc nên chỉ dặn dò cô:
“Hôm nay em đến thì có thể gọi cho anh. Nhưng chắc anh sẽ không đến muộn trong ngày trọng đại như vậy đâu.”
Hoa Đan Di vô cùng ngượng ngùng trước lời căn dặn này. Ban đầu cô còn nghĩ quá nhanh, tuy nhiên tới thứ tư thôi, Hoa Đan Di đã có cảm giác chờ muốn mòn người rồi. Cô vội vội vàng vàng kéo Hề Lâm Dao đi chọn quần áo. Trong lòng vô cùng mong mỏi đến ngày chủ nhật kia.
Hề Lâm Dao nhìn Hoa Đan Di hấp tấp như vậy, không khỏi trêu ghẹo:
“Đan Di, cậu không sợ đại thần là một ông già, lừa gạt cậu sao?”
Hoa Đan Di đang lựa đồ, nghe đến đây là có hơi cứng người. Cô nhanh chóng đặt tay lên trái tim mình kiểm tra, một lúc sau Hoa Đan Di mới mỉm cười, đáp lại:
“Mình nghe theo con tim. Trái tim mình nói, đại thần là người tốt. Tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình.”
Trái tim người con gái khi yêu chính là như vậy. Chỉ cần một chút rung động nhẹ nhàng liền sẵn sàng tin tưởng trao toàn bộ cảm xúc cho người đàn ông kia. Có thể là ngốc nghếch, nhưng trái tim không bao giờ nói dối cảm xúc của mình.