Một nữ sinh tóc nhuộm vàng, vẻ mặt hung dữ tiến lại gần Nguyệt An. Cô ta hung bạo nắm tóc cô kéo mạnh ra phía sau, Nguyệt An bị đau môi khẽ mím chặt lại.
Nhìn Nguyệt An đau đớn, cô ta khoái chí cười, giọng đầy đe dọa: "Con ranh, mày là cái thá gì mà dám tiếp cận anh Phong của tụi tao?"
Nguyệt An đau đến nỗi nói không nên lời, liên tục lắc đầu.
Bọn họ nói gì cô không hiểu, trước giờ cô hoàn toàn không làm gì đụng chạm đến họ. Tại sao cô lại bị chặn đánh kia chứ?
"Mày không trả lời? Khinh tụi tao chứ gì?"
"Nga đưa tao cây kéo"
Cô ta cười khẩy một cái, nhận cây kéo từ tay người tên Nga. Lưỡi kéo sắt bén, khiến cho cả người Nguyệt An run rẩy.
"Để tao xem, mày có thể kênh kiệu đến khi nào"
Lời nói vừa dứt, lưỡi kéo lạnh lẽo cắt toặc áo của Nguyệt An. Cô sợ hãi vùng vẫy, nhưng hai bên lại bị hai nữ sinh còn lại túm chặt, không thể bỏ chạy. Nước mắt cứ thế không ngừng rơi ra, ướt cả khuôn mặt.
Từng mảnh áo của Nguyệt An bị cắt nát rơi xuống đất, cô ta như điên dại cười ha hả. Nguyệt An vừa đau đớn vừa sợ hãi, không biết làm gì, cả người cứ thế nhũn ra. Cứ thế, hết bộ đồng phục, đến cả mái tóc bọn chúng cũng không buông tha.
Vì nắm quá mạnh, mái tóc đen giả bên ngoài bị tuột ra, cả đám nhất thời đều sững sờ.
"Chị Tuyết, con nhỏ này rõ ràng giả ngây thơ để quyến rũ anh Phong" Một nữ sinh lên tiếng.
Nghe thấy thế, cô ta lại lần nữa hung bạo nắm tóc Nguyệt An kéo ra phía sau, hàm răng nghiến ken két chứa đầy căm phẫn: "Mày hay lắm, định dùng vẻ mặt ngây thơ này để đi quyến rũ đàn ông sao?"
Xẹt!!
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, kéo theo sau đó, những sợi tóc bị cắt nát dài ngắn khác nhau rơi xuống đất. Nguyệt An cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Mái tóc này chị Tuyết Ân rất quý...
"Thế nào, để tao xem sau này mày còn dám quyến rũ anh Phong nữa không. Con khốn!"
Cô ta tàn nhẫn đá thẳng một cú vào bụng Nguyệt An. Nguyệt An cứ thế cả người đổ rạp xuống đất, để mặc cho đất cát bám dính đầy người, không động đậy.
Rốt cuộc là tại sao, tại sao cô lại phải chịu đựng. Nếu như có Tuyết Ân, nhất định, cô nhất định... sẽ không bị ăn hiếp như thế này.
Hành hạ thỏa mãn, đám nữ sinh bỏ mặc cho Nguyệt An nằm đó, nhanh chóng rời khỏi.
Khi Tiểu Kiều nhìn thấy Nguyệt An nằm dưới đất, cô hốt hoảng chạy lại. Ngay lập tức, mái tóc bị cắt nát cùng với bộ quần áo bị rách mất vài chỗ đập vào mắt cô, Tiểu Kiều không kiềm được tức giận hỏi: "Nguyệt An, rốt cuộc ai làm bà ra như thế này?"
Nhìn thấy Tiểu Kiều, Nguyệt An vội ôm chầm lấy khóc nức nở. Bao nhiêu sợ hãi cùng uất ức cứ thế biến thành nước mắt. Nguyệt An cứ khóc mãi khóc mãi.
Thấy Nguyệt An chỉ khóc mà không nói tiếng nào, Tiểu Kiều càng thêm sốt ruột.
Nhìn cái kiểu ra tay tàn nhẫn này, Tiểu Kiều cũng đoán được phần nào. Cô đỡ Nguyệt An đứng dậy rồi nói: "Để tôi đưa bà đến phòng y tế"
---------
Nghe tin Nguyệt An đang nằm ở phòng y tế, Trịnh Lâm Phong tức tốc chạy đi xem thử. Vừa bước vào phòng, Lâm Phong lập tức nhận ngay cái liếc không thương tiếc của Tiểu Kiều. Tiểu Kiều nhìn Lâm Phong giọng đầy chế giễu nói: "Việc tốt cậu gây ra đó"
"Vậy là sao?" Lâm Phong mất bình tĩnh hỏi lại.
Tiểu Kiều chỉ thẳng mặt Trịnh Lâm Phong quát: "Cậu tốt nhất nên xử lý hết mấy con ả phiền phức kia, nếu không làm ơn tránh xa tôi với Nguyệt An ra!"
Lâm Phong chưa từng thấy Tiểu Kiều tức giận đến như vậy, có thể thấy được chuyện này không còn đơn giản nữa rồi. Nhìn Nguyệt An băng bó khắp người, đang nằm trên giường, anh không biết nói gì ngoài hai chữ "Xin lỗi". Sau đó rất nhanh chóng đi mất.
Lúc đầu, đơn thuần anh chỉ muốn trêu ghẹo cô, nhưng bây giờ, dường như ý nghĩ đó đã biến mất, anh đã yêu cô, và anh muốn bảo vệ cô. Anh không muốn cô một lần nào nữa nằm trên cái giường trắng đó.