Giữa bờ sông vắng lặng, bầu trời tối đen như mực. Trong cái ánh đèn nhòe nhòe của đường phố vẫn có thể thấy được bóng dáng của sáu người đang ngồi trên bãi cỏ, năm nam một nữ. Người nữ ánh mắt tĩnh lặng, không rõ biểu lộ sắc thái, đặc biệt, năm người kia cũng không nói gì, chỉ yên ắng quan sát sắc mặt của người nữ, sau đó liếc mắt nhìn nhau khó khăn nuốt nước bọt.
Điểm danh từ bên trái qua, năm người chính là A Đầu, Lão Thổ, Lão Xú, A Lâu và Tiểu Kiệm, người nữ chính là Tuyết Ân.
A Đầu vì ngồi quá lâu mà đâm ra ngứa ngáy, bèn khều người bên cạnh mếu máo: "Lão Thổ, lão đại nay bị sao vậy, tự dưng kêu chúng ta ra không nói gì chỉ im lặng."
"Suỵt, im lặng chút đi!" Lão Thổ vỗ đầu A Đầu, không khí lại lần nữa trở nên im lặng.
Tuyết Ân giọng nhàn nhạt nói: "Tiểu Kiệm, anh nói với băng nhóm bên kia là chúng ta chấp nhận lời thách đấu."
Tiểu Kiệm gật đầu, vội rút điện thoại trong túi ra bấm số.
A Lâu khó hiểu hỏi: "Lão đại, không phải trước giờ em không muốn đánh nhau sao?"
Lão Thổ thản nhiên nói: "Hôm nay là ngoại lệ." Nhìn đầu tóc của Ân Ân, hắn cũng biết, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Ngoại lệ?" A Lâu ngơ ngác.
"Chắc chắn là ăn mừng vì cắt tóc ngắn rồi"
Vừa dứt lời, A Đầu ngay lập tức lãnh nguyên cú vỗ vai như trời giáng, cảm giác có thể nói là "tuyệt" đến thấu tâm can, không khác gì bao gạo kg rớt lên vai.
Tuyết Ân nở nụ cười nhẹ nhìn A Đầu: "Anh nói phải."
Bốn người còn lại nhìn A Đầu lóe lên cùng ý nghĩ: Đúng là ngu lâu khó đào tạo.
A Đầu tái mặt, nhìn Lão Thổ nói nhỏ: "Này, tại sao lão đại cười mà tự dưng thấy rợn rợn sao ấy."
Lão Thổ híp mí, cười đầy ẩn ý: "Nhóc suy nghĩ nhiều quá rồi đấy."
A Đầu gãi mũi nói: "Vậy sao?"
Từ vụ này, bốn người bọn họ rút ra được kinh nghiệm rằng, đầu đá vĩnh viễn không thể nào cải tạo.
Cùng lúc đó, có hai cô gái trẻ ăn mặc quyến rũ, đi qua bờ sông, khi gặp Tuyết Ân thì bỗng ngừng lại.
"Chị Tuyết, con nhỏ ngồi đó hình như là Nguyệt An"
"Em chắc chứ?" Như Tuyết lộ rõ vẻ căm ghét.
Nhỏ Mai gật đầu. Như Tuyết cùng với nhỏ Mai hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ của Tuyết Ân. Khi đã nhìn rõ mặt, nhỏ Mai cười khẽ: "Thấy chưa, em nói đúng mà."
Như Tuyết nở một nụ cười lạnh, tốt lắm, Như Tuyết ả nhất định phải cho Nguyệt An một bài học mới được. Vì cô mà fanclup mới bị giải tán, thù này, ả nuốt không trôi.
Tuyết Ân liếc mắt nhìn hai người Như Tuyết và nhỏ Mai, mặt hờ hững, không quen biết. Vốn, tối nay Tuyết Ân định chờ Tiểu Kiều gửi hình mới biết mặt hai người, không ngờ họ lại tự động tới trước mặt tìm cô.
Bị Tuyết Ân tỏ vẻ không quen biết, Như Tuyết tức đỏ cả mặt, hung hăng hét: "Con khốn, đi chơi trai định tỏ vẻ không biết tao sao?" bạt tay cứ thế giơ lên định tát vào mặt Tuyết Ân.
Bốn người A Đầu, A Lâu, Lão Xú, Tiểu Kiệm đồng thanh: "Ể?"
Riêng Lão Thổ thì vẫn bình tĩnh quan sát tình hình.
Bàn tay Như Tuyết bị Tuyết Ân chụp lại, bất ngờ cô giáng cho ả ta một bạt tay như trời giáng, khiến ả chao đảo. Mặc dù không biết hai người đứng trước mặt là ai, nhưng nếu muốn đánh cô, cô nhất định không bỏ qua.
Nhỏ Mai đỡ Như Tuyết, tức giận nói: "Mày dám đánh chị Tuyết, bộ mày quên cái đầu mày rồi sao?"
Nhỏ Mai nói như vậy mục đích đe dọa Tuyết Ân, nhưng Tuyết Ân không những không sợ mà ánh mắt lạnh dần đi. Vậy con nhỏ bị cô đánh chính là Như Tuyết, còn đứa bên cạnh nhất định là đứa tên Mai.
Tuyết Ân nở nụ cười đầy chế giễu, sau đó liếc mắt nhìn nhỏ Mai, ánh mắt ẩn ẩn hiện hiện đầy sát khí.
"Đầu tao thì sao? Tao não cá vàng nên trí nhớ kém lắm, cảm phiền mày có thể nhắc lại?"
Nhỏ Mai bị dọa đến nỗi sợ hãi, líu lưỡi nói không nên lời.
Như Tuyết rút điện thoại ra, bấm dãy số, sau khi kết nối, ả cố ý bật lo ngoài, nói lớn:" Anh! Có tụi ngoài bờ sông gần bar em hay tới đang đe dọa em, anh tới liền đi"
Giọng nam trong điện thoại tức giận vang lên: "Được, anh cũng đang trên đường tới đó."
"Em chờ anh" Như Tuyết nũng nịu một cái sao đó cúp máy. Vẻ mặt vô cùng đắc ý.
A Đầu đứng bên cạnh khoái chí cười: "Vậy là sắp có thêm một vụ để giãn gân cốt"
Những người còn lại tuy không nói ra miệng, nhưng tất cả đều ngầm đồng ý với A Đầu.
Tầm năm phút sau, một đám người gồ xe tới chỗ bọn họ, A Đầu hí hửng định xem nhóm nào thì ngay lập tức há hốc mồm nói không nên lời.
Nhìn thấy A Đầu như thế, Như Tuyết chắc mẫm là họ đang sợ, nên càng để chứng tỏ, ả chạy tới người đứng đầu nhóm kêu một tiếng "anh" ngọt lịm, nhỏ Mai cũng đắc ý chạy theo sau.
Tiểu Kiệm bỗng lên tiếng: "Đây là nhóm đòi thách đấu với chúng ta mà!"
Sau đó bốn người, A Đầu, A Lâu, Tiểu Kiệm, Lão Xú lần lượt tỏ vẻ thất vọng. Riêng Tuyết Ân với Lão Thổ thì vẫn bình thường, không lộ cảm xúc.