Trương Thắng quyết tâm theo đuổi Tần Nhược Nam.
Lúc vừa nghe được tên cô, chỉ trong tích tắc y biết được thân phận thực sự của Tần Nhược Nam rồi, đúng là ông trời khéo trêu người, Tần Nhược Nam lại chính là chị gái Tần Nhược Lan, thế nhưng trải qua chấn động ban đầu, thân phận này lại khiến y manh nha sinh ra khao khát chiếm hữu mạnh mẽ. Có lẽ vì Tần Nhược Lan rời đi, lại mau chóng nhào vào lòng nam nhân khác, khiến tự tôn của y bị tổn thương.
Theo đuổi chị cô, từ bản thân có thiện cảm với Tần Nhược Nam, còn có loại tâm lý bồi thường. Hơn nữa cha mẹ y cho ba tháng, nhìn khắp xung quanh, không có cô gái nào thích hợp hơn.
Hôm nay tinh thần mọi người trong đội cảnh sát hình sự rất tốt, tuy chưa tìm thấy đào phạm, nhưng đã thu hồi lại được súng, ai cũng nở cụ cười nhẹ nhõm.
Nhưng có một người tâm tình rất không tốt, là Tần đại tiểu thư.
Cô chưa bao giờ mềm yếu trước nam nhân như thế, bị người ta khinh nhờn, chớt nhả, không tức giận phản kháng đã đành, lại còn bị kích thích, lúc đó làm sao mình nhanh ướt như vậy... Càng nghĩ càng thẹn, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không biết dấu mặt vào đâu. Tâm tình đó khiến cô cả đêm không ngủ, sợ tên vô lại đó tới quấy nhiễu.
Suốt cả sáng Tần Nhược Nam thấp thỏm, nghe thấy điện thoại là giật bắn mình, kết quả suốt buổi sáng, không thấy bóng dáng y đâu.
Vì đã tìm thấy súng, truy lùng Chân Tử Minh không còn bức thiết gắt gao nữa, cho thấy phạm nhân không có ý định gây án, nên giám sát Trương Thắng cũng hủy bỏ, cô không biết y đang làm gì.
Đến chiều không thấy Trương Thắng đâu, Tần Nhược Nam bắt đầu tức giận.
" Tối qua y chỉ đùa bỡn mình, không có thành ý!" Tần Nhược Nam tức bể phổi, mặt âm trầm, không một ai dám tiếp cận.
Hết giờ làm, Tần Nhược Nam rầu rĩ đi về.
- Chào. Trương Thắng đứng dựa ở một bên cổng, quần tây, áo sơ mi ca rô cởi hai cái cúc áo, lộ ra dây chuyền răng sói, vừa đẹp trai lại có vài phần hoang dại nam tính.
- Anh, anh, anh tới đây làm cái gì? Suốt cả ngày Tần Nhược Nam nghĩ tới Trương Thắng, đột nhiên thấy y lại kinh hoàng dáo dác nhìn quanh, sợ bị người khác phát hiện.
- Anh muốn mời em đi xem phim, được không?
- Ừm, tôi bận lắm. Tần Nhược Nam cố trấn tĩnh lại: - Tối nay tôi có việc, mấy ngày qua bận rộn, hiếm khi được thả lỏng, tối nay sẽ tụ tập với đồng nghiệp.
- Thế sao? Trương Thắng tỏ ra thất vọng: - Đây là quà anh tặng em, vậy tối mai nhé, nhớ đó mai có việc cũng phải bỏ đi. Nói rồi đặt vào trong tay Tần Nhược Nam một cái túi ni lông nặng trĩu.
- Mai? Ê, sao tôi phải xem phim với anh?
- Vì em là bạn gái của anh.
- Cái... Gì! Anh có gan nói lại lần nữa xem. Tần Nhược Nam nghiến răng, nhưng lại không dám nói lớn:
- Nhược Nam, anh biết, anh rất đẹp trai, anh thấy hết từ trong ánh mắt mọi người nhìn anh, chỉ là mọi người không nói ra thôi. Cũng bình thường mà, nam nhân khen anh đẹp trai thì mất mặt, nữ nhân khen anh thì xấu hổ, có điều con người anh rất rộng lượng, không chấp bọn họ. Trương Thắng thở dài bất lực:
Người Tần Nhược Nam hơi lảo đảo, miệng co giật, không làm sao bày ra vẻ mặt nghiêm túc được. Người này... mặt dày quá độ luôn.
- Còn em, Nhược Nam, em thì hơi kém một chút.
Tần Nhược Nam hoang mang: - Sao, kém gì?
- Con người ta phải đối diện với hiện thực, em nên biết em không xinh đẹp như em nghĩ đâu. Biết làm sao, rồi tới một ngày em sẽ phải đối diện với hiện thực tàn nhẫn là không ai muốn cưới em hết. Ôi, chúng ta có tình hữu nghị sâu nặng như vậy, vì chuyện cả đời của em, à anh đã nói chưa nhỉ, con người anh luôn bao dung thương người. Vì thế anh đành ủy khuất bản thân, để em làm bạn gái anh.
- Hả?
- Vui mừng phải không, ha ha ha, nhìn em vui, anh cũng vui.
- Không, không phải... anh, sao anh... Tần Nhược Nam thấy đầu óc hơi thiếu dưỡng khí, Trương Thắng làm cô thấy khó khăn tổ chức lại câu chữ:
Trương Thắng lập tức cắt lời, thương hại nói: - Được rồi, đừng nói, anh biết em đồng ý, nhưng con gái phải giữ ý tứ, em không nên hoan hô giữa phố, người ta thấy thì không hay đâu.
Tần Nhược Nam toàn thân run lẩy bẩy, kiềm chế ham muốn xông tới cho y một cước.
- Mặc dù tính em luôn tùy tiện thoải mái, có điều con người anh xưa nay luôn nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Em đã là bạn gái của anh, vậy cùng nhau vun đắp tình cảm này, em là cảnh sát, phải chung thủy, nếu không anh sẽ tố cáo em.
- Anh... Tần Nhược Nam mắt lóe sát khí, tay nắm cái túi giơ lên, chuẩn bị ném vào mặt y.
- Ê, đồng nghiệp em ra kia.
- Hả? Tần Nhược Nam cuống lên giục: - Anh đi mau.
- Vậy em đồng ý nhé.
- Đồng ý cái gì?
- Đồng ý mai đi xem phim với anh, đồng ý làm bạn gái anh, ăn cơm với anh, còn...
- Tôi xin anh, tôi và anh không thù không oán, nếu chẳng may kiếp trước tôi nợ anh thì đó là chuyện kiếp trước rồi, xin anh đừng phá tôi. Tần Nhược Nam thiếu điều muốn quỳ xuống van xin nữa thôi: - Anh một tấm lòng thành, trời đất chứng giám... Trương Thắng đột nhiên hớn hở vẫy tay: - A! Đồng nghiệp em đi về phía nay, để anh tự giới thiệu.
- Được, được, tôi đồng ý, anh muốn gì tôi cũng đồng ý, đi đi, mau lên.
Trương Thắng cười hăng hắc, lên xe, trước đó còn ném lại một cái hôn gió.
Tần Nhược Nam quay lại, định tìm lời giải thích với đồng nghiệp, nhưng nào thấy ai... quay sang muốn tính xổ với Trương Thắng cũng không thấy y đâu nốt, cô tức tối đứng giữa cổng dậm chân hét lớn.
- A, hôm nay có gà nướng? Con mua à?
- Không ạ, Tiểu Nam nó mua.
Tần tư lệnh xoa tay: - Chỉ có cháu gái ông là hiếu thuận, biết ông khoái món này. Con đi lấy Nhị oa đầu ra đây.
- Vâng. Tần Đông vâng lời đi ra mở tủ rượu.
Tần Nhược Nam cúi đầu bới cơm, không nói gì, mặt nặng mày nhẹ, có ai đi tỏ tình với con gái mà lại tặng gà nướng không? Thật đúng là, mình tham ăn tục uống lắm sao?
Cô hậm hực chọc bát cơm.
- Đây, hai cái đùi, cho hai đứa cháu gái yêu quý của ông, mỗi đứa... một... Tần tư lệnh nói tới đó mới nhớ đứa cháu gái nhỏ giờ đã thành tàn tật, con dâu phải đi qua Anh chăm sóc, lòng trùng xuống:
Trong nhà khó khăn lắm mới thoát khỏi bầu không khí u ám kia, mọi người vờ như không nghe thấy, Tần Đông nhiệt tình xé gà chia cho mọi người.
"Cạch!" Bỗng nhiên một cái hộp từ trong bụng con gà rơi ra.
- Cái gì vậy?
Tần Nhược Nam hốt hoảng đứng bật dậy cướp lấy cái hộp trong tay cha: - A, đó là đó con mua, quên... quên lấy ra.
Lý do ngớ ngẩn đó làm sao qua mắt được hai người trưởng thành, không ai nói ra. Tần tư lệnh cười lớn: - Con bé này, cất vào đó không sợ bẩn. Thôi, ăn cơm, ăn cơm.
Tần Nhược Nam đặt cái hộp trước mặt, làm như không thèm để ý, nhưng ăn vài miếng mắt lại nhìn nó, khiến bữa cơm ăn vô vị, cô cũng không gắp miếng thức ăn nào, chăm chăm ăn hết bát cơm không, đứng dậy: - Cháu no rồi ạ. Sai đó cầm cái hộp chạy đi.
- Cha! Tần Đông quay sang cha mình hỏi ý:
Tần tư lệnh đưa ngón trỏ lên, suỵt một tiếng: - Địch ta chưa rõ, bình tĩnh quan sát. Nào, uống rượu.
Tần Nhược Nam vội vã chạy về phòng ngủ, đóng nhanh cửa phòng lại, ôm ngực một lúc để thở đều lại, nhón mũi chân đi tới bàn, rút mấy tờ khăn lau mặt lau sạch cái hộp bằng bạc, không biết cái gì đây, hộp nhỏ thế này lại trang trí cầu kỳ như thế hẳn là kim cương hoặc dây chuyền gì đó, dù sao anh ta cũng rất là lắm tiền.
Nghĩ thế Tần Nhược Nam hơi bĩu môi xem thường, thế nhưng khi mở hộp ra là thứ cô chưa từng thấy, một thứ hạt giống gì đó, không rõ là cái gì?
Hạt giống? Anh ta nghĩ cái gì vậy,