Cao Thủ Kiếm Tiền!

chương 209: dâng tới tận cửa (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ăn cơm xong Trương Thắng chở cha mẹ tới nhà cô mình, tới nhà hỏi thăm bệnh tình, hàn huyên một hồi, Trương Thắng lái xe tới chùa Từ Ân.

Trong chùa Từ Ân, Tiểu Lộ thành tâm chắp tay trước Phật tổ, lặng lẽ cầu khấn, bao năm qua cô chỉ tự nói chuyện với bản thân, từ khi theo bà Trương tới đây cầu khấn Phật tổ phù hộ cho Trương Thắng, thấy trước Phật tổ như có một nơi ký gửi tinh thần, làm linh hồn của cô được thả lỏng, vì thế cô thường xuyên tới đây.

- Thí chủ, hãy xin một cây xăm đi. Một vị hòa thượng thấy Tiểu Lộ thái độ thành kính, mang ống xăm tới.

Không phải lễ tết, chẳng phải là ngày rằm hay đầu tháng, chùa rất vắng vẻ, hòa thượng cũng nghèo, giải xăm kiếm thêm ít tiền, Tiểu Lộ không muốn làm ông thật vọng, hoang mang hỏi: - Thưa thầy, cầu gì bây giờ?

- Thí chủ, vô tâm hơn cố ý.

Tiểu Lộ tùy ý lắc ống xăm, lạch xạch, một cái xăm rơi ra, bên trên có bốn câu:" Hôn nhân nguyên thị tiền sanh tu, hà tất lao tâm cần ý cầu, chức nữ vị phùng thất nguyệt thất, ngưu lang y cựu hoàn khiên ngưu."

- Thí chủ, để bần tăng giải xăm cho.

Tiểu Lộ lắc đầu, lấy hai đồng trả cho ông ta, rồi thi lễ đi về.

Trương Thắng tới nơi mang theo rất nhiều đồ cúng, vì thế sư thầy không gạ xem xem nữa, có điều y cũng không biết Tiểu Lộ vừa mới ở đây.

…..

Dã tâm của Từ Hải Sinh càng lúc càng lớn, vì có thể thao túng được thêm nhiều tài chính, công ty đầu tư của ông ta tham gia cổ phần vào Chứng khoán Tân Thịnh, kiến lập quan hệ lợi ích cùng tiến cùng lui, dùng tiền đảo bảo của khách hàng gửi trong công ty chứng khoán để thao tác cổ phiếu.

Lúc này Trương Thắng bước chân vào thị trường kỳ hạn (futures market), lúc đó thị trường vốn của đại lục còn khá sơ khai, nếu nói có thứ gì kiếm được nhiều tiền hơn cổ phiếu thì chỉ có hợp đồng kỳ hạn thôi.

Hiện giờ Trương Thắng muốn đuổi theo Từ Hải Sinh, muốn có lực lượng hùng hậu như ông ta, vậy chỉ còn cách đi trước, đi nhanh hơn ông ta, con đường này chính là thị trường kỳ hạn.

Thị trường kỳ hạn thu lợi hơn xa TTCK, nguy hiểm cũng tương ứng, Trương Thắng mặc dù đã chuẩn bị và điều tra kỹ càng, nhưng vẫn thận trọng hết mức có thể, y nghiêm khắc quy định, tài chính đầu tư vào thị trường kỳ hạn nhiều nhất chỉ được bằng % số tài chính, không cho phép vượt qua hạn mức này.

Lần thử lửa đầu tiên của Trương Thắng cùng đoàn đội tinh anh của mình thành công rực rỡ, kiếm được hơn triệu, số tiền không lớn, nhưng ý nghĩa nó đại biểu thì rất lớn, Trương Thắng cực kỳ cao hứng nói: - Mọi người vất vả rồi, hôm nay tôi mời khách, chúng ta tới "Hương vị cư", uống rượu ca hát.

Thành viên của phòng đầu tư đặc biệt tức thì reo hò không ngớt.

- Lão Ngô, chuyến này anh ghi công đầu, thao táo lão luyện, ánh mắt tinh chuẩn, cuối tháng thưởng thêm vạn.

Ngô Trung Hưng là người nhiều tuổi nhất trong phòng này, năm nay trên , vốn người của phòng đại hộ, kinh nghiệm cả ở thị trường kỳ hạn lẫn TTCK, có tuổi rồi nên không dám mạo hiểm như trước, năm ngoái thị trường lại nguy hiểm như thế, thấy Trương Thắng thành lập văn phòng công tác làm ăn rất tốt liền đăng ký đầu quân, được Trương Thắng chào đón long trọng, lúc này chà chà tay phấn khích: - Cám ơn ông chủ.

- Được rồi, mọi người giải tán đi, ai còn việc gì thì làm cho xong, chớ để tối nay đi chơi còn lấn cấn công việc.

Trương Thắng phất tay nói, đuổi đám đông phấn khích ra khỏi phòng, có điện thoại, vừa cầm lên nghe thì bên kia truyền tới giọng nữ vui sướng: - Oa, anh vẫn còn sống à, tưởng anh biến mất trên đời này rồi.

Trương Thắng ngớ người: - Này, cô gì đó ơi, có có gọi lộn số không vậy?

- Cái đồ vô lương tâm, nói quên là quên ngay được, trước kia cùng người ta ngắm trăng, gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, bây giờ gọi là cô gì đó, có người mới rồi chứ gì? Cô gai bên kia cười khinh khích:

- Tôi, bao giờ... A... Ông trời ơi. Trương Thắng hồi lâu mới khép miệng lại được, một tay vỗ bàn: - Em gái di động, cô còn dám nói tôi, tôi tưởng cô biến mất rồi thì có, bao nhiêu lâu chưa gọi điện.

Đám Lạc Phi lúc này còn chưa ra khỏi phòng, vừa khép cửa vừa lẩm bẩm: - Ông chủ của chúng thật chơi bời, có luôn cả em gái di động...

- Ông chủ đúng là ông chủ, cao hơn người một bậc, không có tên thì không dấu vết, đáng học tập. Lưu Hồng Bân tặc lưỡi:

- Cái hay không học, học lừa dối bạn gái. Lạc Phi vo nắm giấy ném vào mặt hắn:

Trong văn phòng Trương Thắng.

- Sao lâu rồi không thấy đâu?

Cả hai cùng hỏi rồi cùng bật cười.

Thì ra sau khi Trương Thắng vào trại, Tần Nhược Nam gọi điện vài lần không ai nhận máy, lâu dần cũng phai nhạt. Còn Trương Thắng sau khi ra trại thì Tần Nhược Nam đã đi Anh thăm em gái, Trương Thắng gọi lại không được, rồi sau đó y tiến vào TTCK, quá bận rộn nên cũng quên đi.

Hôm nay Tần Nhược Lan thấy tin nhắn trong máy đã đầy, ngồi xóa đi những tin không quan trọng, chợt thấy một số từng vô cùng thân thuộc, không nỡ xóa đi, thử gọi một lần, ai ngờ lại thông máy.

Hai người tuy chưa bao giờ gặp nhau, nhưng không biết bao lần thức đêm tâm sự tới cạn pin, nói cả những chuyện thầm kín nhất, cho nên chẳng mấy chốc lại thân thuộc như chưa bao giờ xa cách.

- Này em gái di động.

- Ừ?

- Chúng ta gặp nhau đi.

-...

- Sao thế, không muốn à?

- Chúng ta bây giờ thế này không phải tốt hơn à? Có cảm giác thần bí, hơn nữa muốn nói gì với đối phương cũng được, không câu nệ gì. Một khi gặp nhau, khả năng giống như bạn bè bình thường, nhiều điều cố kỵ.

Trương Thắng thở dài: - Cũng đúng, tôi luôn tưởng tượng em gái di động xinh đẹp nội tâm, nếu gặp rồi, thấy cô gái mắt lồi kinh cận, răng vổ... Ài, thế thì thất vọng lắm.

- Xì, tôi mà xấu thế sao?

- Vậy gặp nhau đi.

- Đừng hòng, không mắc lừa anh đâu.

Trương Thắng liên tưởng Tiểu Lộ bỗng dưng biến mất, giọng buồn buồn nói: - Thật đấy, có lẽ cô nói có lý, nhưng bạn bè bao lâu không biết nhau, xảy ra chuyện gì cũng không rõ, như bỗng chốc tan biến khỏi nhân gian, muốn tìm không được... cảm giác đó giống hoa nở không kết trái vậy.

Tần Nhược Nam đa sầu đa cảm nghe giọng buồn bã đó, không khỏi bị cảm nhiễm: - Vậy... gặp nhau nhé?

- Ừ.

- Nhưng... tôi xấu lắm.

Trương Thắng thầm nghĩ:" Hay là thôi, đừng phá vỡ ảo tưởng mỹ lệ thì hơn."

Tần Nhược Nam thấy y chậm trả lời một giây liền cười lạnh: - Nghe tới xấu là muốn đánh trống rút lui rồi hả?

- Làm gì có, là tôi sợ cô tự ti, đang nghĩ làm sao an ủi cô đây.

Tần Nhược Nam phì cười: - Được, anh tự tin lắm, đã thế thì tôi nhất định phải xem mặt anh mới được, chưa biết ai an ủi ai đâu, nói đi, bao giờ?

- À, tối nay tôi có cuộc xã giao... Tối mai đi, tôi mới cô ăn cơm, khách sạn Hoa Hồng, tôi sẽ đặt phòng bao.

Cửa vào thị trấn Thái Bình đột nhiên có rất nhiều cảnh sát, lại còn thiết lập giải ngăn cách chắn đường, người đi qua đi lại đều bị kiểm tra, cho nên giao thông tắc nghẽn, tiếng chửi bới oán thán rợp trời.

Một người trung niên mặc quần đen áo choàng trắng theo dòng người nhích dần về phía trước, thấy cảnh sát tra xét đằng xa, chợt nhân lúc không ai chú ý lách sang bên đường, người bên cạnh chỉ nghĩ hắn đi vệ sinh, không để ý.

Lúc này Tần Nhược Nam bị đội trưởng Lưu gọi vào văn phòng.

- Tiểu Tần, những con đường chính đã lập chốt chặn rồi, nghi phạm khó lòng thoát được. Hắn vốn có một người bạn thân trong thành phố, cô là người làm việc cẩn thận, cơ cảnh, nên tôi giao việc này cho cô, dẫn theo người giám sát mật thiết người bạn kia, hiểu nhiệm vụ chưa?

- Rõ. Tần Nhược Nam đứng nghiêm nhận lệnh:

- Lần đầu cô tự mình dẫn đội, tôi để Lão Mã đi theo, anh ấy kinh nghiệm phong phú, nghe ý kiến anh ấy.

- Vâng. Tần Nhược Nam đáp lời:

Đội trưởng Lưu dập tắt điếu thuốc, sắc mặt nghiêm trọng: - Nông trường cải tạo xảy ra chuyện, hai phạm nhân đánh nhau, một tên đại ca là Chân Tử Minh đâm một tên đại ca khác là Lão Đao, sau đó thừa lúc hỗn loạn bỏ trốn. Kẻ này phạm tội giết người, còn trộm một khẩu súng lục , có viên đạn, cực kỳ nguy hiểm. Cho nên nếu tình huống nguy cấm, tùy nghi hành sự, bắn chết hắn.

-Vâng, bạn hắn là ai ạ?

Đội trưởng Lưu cười lạnh: - Là một người bạn cũ của chúng ta.

Hắn lấy một tập hồ sơ đưa tới: - Tài liệu ở đây, tên Chân Tử Minh này và Lão Đao ở nơi tạm giam từng có thù oán, nguyên nhân vì một người, chính là người từng hôn trộm cô đấy.

Tần Nhược Nam ngạc nhiên: - Trương Thắng sao?

Đội trưởng Lưu tán thưởng: - Quả nhiên là trí nhớ rất tốt, chính y, bây giờ làm ăn tốt lắm, có tiếng tăm trên TTCK, quan hệ xã hội phức tạp. Chân Tử Minh không tiền bạc, không lối thoát, khả năng sẽ nương nhờ y. Tài liệu tên Trương Thắng này đều trong đó, cô về xem cho kỹ, lập tức tiến hành giám sát.

Truyện Chữ Hay