- Thưa anh, hành lý phải để vào giá, đề phòng khi máy bay xóc nảy xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đường Tiểu Ái đi qua, nhìn thấy dưới chân thanh niên kia đặt một cái túi lớn, khách khí nói:
- Cô giúp tôi được không?
Đường Tiểu Ái cúi mình nhấc cái túi lên: - Xin lỗi anh, một mình tôi không nhấc nổi, chúng ta cùng đưa lên.
Tên thanh niên cố ý gây khó dễ, khua tay khoa trương nói: - Các cô là thiên sứ trên không cơ mà, quảng cáo toàn nói thế, chẳng lẽ không mang lên được.
- Nhưng anh là thượng đế, anh còn không mang lên được thì thiên sứ chúng tôi sao làm được.
Không ít người gật đầu tán thưởng cô tiếp viên thông minh nhanh trí.
Máy bay đạt độ cao cần thiết, vào giai đoạn bay bình ổn, trong phòng chờ, hai cô tiếp viên chuẩn bị đồ ăn thức uống, trò chuyện.
- Tiểu Ái, tâm tình cô không tốt hả? Thôi cố chịu, đám khách đó khó ưa thật, nhưng coi chừng bị trừ lương.
Đương Tiểu Ái rầu rĩ: - Ừ.
Cô tiếp viên khác tuổi nhiều hơn một chút hỏi nhỏ: - Rốt cuộc là sao thế, có phải cái đó tới không?
- Tới đã tốt, vì không tới nên...
- Hả!? Cô tiếp viên đó vội bịt miệng, liếc nhìn ra ngoài: - Không phải chứ, Tiểu Ái, em có bầu?
Đường Tiểu Ái trề môi: - Có thể.
- Sao lại thiếu cẩn thận như thế, đã nói với hắn chưa?
- Em cũng mới phát hiện, còn chưa...
Tiếp viên trưởng bỗng đi vào, giục: - Mấy cô, nhanh lên chút.
Bọn họ vội ngừng cuộc trò chuyện, đẩy xe tươi cười ra ngoài.
- Xin chào, anh có muốn uống gì không ạ?
- Xin chào, mọi người có muốn...
Trương Thắng quay sang: - Có bia không?
Về cơ bản người phương bắc đi máy bay thích uống bia, người phương nam thích nước giải khát, cho nên bọn họ là hãng hàng không phương nam không chuẩn bị trên xe, Đường Tiểu Ái nhanh nhảu nói: - Vâng, quý khách chờ một chút. Cô quay về buống, lát sau lấy bia ra.
- Cám ơn. Trương Thắng giật nắp , uống liền một hơi hết quá nửa, đến khi chiếc xe quay lại thì chỉ còn mỗi vỏ, y lắc lắc vỏ trống: - Cho tôi một nữa.
- Thưa anh, trên máy bay không được uống bia rượu quá mức.
- Ha.. Trương Thắng bật ra tiếng người mà mặt chẳng có nét cười: - Một bia thôi, say sao được.
Đường Tiểu Ái nhận lấy bia đẩy xe đi tiếp.
- Ôi, nếu say chết được thì đã tốt. Trương Thắng lẩm bẩm, không ngờ lát sau Đường Tiểu Ái quay lại đưa cho y một nữa, cám ơn xong, mở nắp uống một ngụm lớn.
Hai bia vào bụng chả đáng gì, nhưng vì uống quá nhanh, mắt hơi mờ, trong đầu suy nghĩ lời nói với anh Văn, nhưng lại chẳng nghĩ ra gì hết. Anh Văn nghĩ hết tâm cơ mới tìm được người giao phó trọng trách, mình làm hỏng rồi, làm sao mở miệng đây?
Kinh doanh tới mức vào tù ra tội, bạn gái nối nhau tìm người khác, giờ đến việc bạn bè nhờ cậy cũng không làm nên hồn.
Mình là kẻ thất bại!
- Á. Trương Thắng kêu khẽ một tiếng đau đớn, hai tay y nắm vào nhau, trong lúc thất thần không để y, ngón cái tay phải bấu vào thịt tay ngón trái, gần ngay móng tay, đưa tay vẫy: - Cô ơi.
Đường Tiểu Ái đi tới, cảnh giác nói: - Thưa anh, vừa rồi tôi đã phá lệ, không thể cho anh bia nữa.
- Tôi không uống bia, chỉ hỏi, cô có cắt móng tay không?
Đường Tiểu Ái hôm nay tâm trạng không tốt: - Thưa anh, chúng tôi không phải bán hàng rong.
- À, không có thì thôi. Trương Thắng thở dài:
Đường Tiểu Ái nhìn y, cũng khẽ thở dài, lát sau đi tới đưa cho y một cái cắt móng tay: - Đây, của tôi đấy, cho anh mượn.
- Cám ơn. Trương Thắng lắc đầu, giơ tay lên: - Không cần nữa, tôi tự cắn ra rồi.
Chuyến bay không lâu, xuống máy bay rồi, Trương Thắng như người mất hồn đứng ở đại sảnh sân bay rất lâu, định gọi điện báo cha mẹ là mình đã về, nhưng cầm điện thoại lên lại bỏ xuống, muốn gọi cho Chung Tình, cũng không có dũng khí, cuối cùng bắt cái taxi đi tới trại giam.
Quay trở lại trại giam, thân phận đã không còn là phạm nhân nữa, Trương Thắng thầm cầu khẩn bị từ chối thẳng thừng là phạm nhân không được tiếp khách, nhưng nói tên anh Văn, mọi thứ liền trót lọt, giờ sắp phải gặp một phạm nhân, mà hai chân y căng thẳng phát run.
- Thắng Tử, vậy là cậu đã về. Anh Văn nhìn thấy y, mặt lộ vẻ hân hoan, bước nhanh tới:
- Anh Văn. Trương Thắng đứng dậy đón, nhưng không có can đảm tới gần, đầu cúi xuống né tránh nụ cười vui vẻ kia.
Đây không phải là phòng hội kiến có song sắt, do thân phận đặc thù của anh Văn, họ gặp nhau trong một phòng thẩm vấn, không có ngăn cách, cũng không ai giám sát.
Anh Văn nhìn thấy cảnh này, nụ cười biến mất dần, giọng lãnh đạm: - Thắng Tử, sao thế?
- Anh Văn, tôi phụ sự ủy thác của anh.
Anh Văn im lặng một lúc, giọng nói như mang theo sát khí: - Xảy ra chuyện gì?
Trương Thắng vẫn không ngẩng đầu, cảm giác người phía trước như biến thành ngọn núi băng, lời nói như băng nhọn đâm vào tai: - Anh Văn, tôi, tôi theo lời anh, tới địa điểm đó, lấy đồ bên trong...
- Tiếp tục.
- Đồ quá quý trọng, tôi không dám đem về nhà nghỉ, đi tìm ông cụ, nhưng tới nơi phát hiện ra... Ông ấy bị mắc bệnh lẫn.
Anh Văn nhíu mày: - Lẫn?
- Vâng, bốn năm trước ông ấy nghỉ hưu, ba năm trước mắc bệnh, lúc tôi gặp, bệnh rất nặng, trí nhớ kém, cứ một lúc là quên hết vừa nói gì làm gì. Ông ấy như thế, tôi không thể mạo hiểm đưa cho ông ấy đồ của anh.
- Thế sao... Ông ấy già cả lú lẫn rồi? Không ngờ, tôi thực sự không nghĩ tới... Anh Văn mặt hòa hoãn hơn hẳn, vỗ vỗ vai Trương Thắng, an ủi: - Ra là cậu nói chuyện đó, cậu làm đúng, tình hình như thế không thể giao đồ ra được. Vậy giờ cậu dấu đi đâu rồi?
Cơ mặt Trương Thắng co giật, từ từ ngẩng đầu lên, cắn răng nói: - Bị... người ta cướp mất rồi.
Anh Văn sững sờ, như hóa tượng đá ngay tại chỗ, tay vẫn ở trên vai Trương Thắng, từ từ bấu mạnh vai y, Trương Thắng nhịn đau giọng lí nhí: - Tôi không thể đem đồ về, không an toàn, hơn nữa... Ài, tôi không biết nói cho anh hình dung ra sao. Cho nên, tôi định đem gửi vào két bảo đảm của ngân hàng, tôi cùng ông cụ đi gửi, lấy CMT của ông cụ, tính về hỏi ý kiến anh... Thế rồi, tôi gặp phải một bọn cướp....
Lời đã hết, thần kinh căng như dây đàn cũng thả lỏng, nhưng không phải nhẹ nhõm, mà là kiệt quệ: - Chuyện là thế, tôi không nói dối.
Anh Văn nhìn y chằm chằm, miệng nhếch lên thành nụ cười chế nhạo, lạnh lùng và khinh bỉ, đâm xuyên tim Trương Thắng, y đỏ mắt hét lên: - Tôi không nói dối.
Bàn tay đặt trên vai y từ từ rút lại, anh Văn xoay người đi ra cửa, không nói một lời.
- Nếu anh không tin thì cứ giết tôi đi. Trương Thắng kích động hét lên, vừa oan ức vừa hổ thẹn, còn tệ hơn cả lúc Tiểu Lộ thu dọn hành lý rời KTX công ty, ít nhất lúc đó y không cảm thấy mình oan.
Anh Văn không quay đầu lại: - Giết cậu cũng giải quyết được vấn đề gì đâu.
- Tôi không thể tìm lại số tiền đó, nhưng tôi không trốn tránh trách nhiệm. Trương Thắng rời bàn đi tới: - Tôi còn cổ phần ở ba công ty, sẽ chuyển giao cho anh, tôi biết, thế vẫn là chưa đủ... Tôi thề, trừ khi cuộc đời tôi cứ thế xuống dốc, nếu không, tôi sẽ trả đầy đủ cho anh. Anh Văn, xin hãy tin tôi.
Anh Văn quay người lại, vẻ mặt ung dung trở lại như trước giờ: - Thắng Tử, không tin một người rất dễ, tin một người mới khó, nhất là lý do của cậu làm người ta không thể không nghi ngờ.... Có điều, bây giờ tôi tin cậu.
- Anh Văn. Trương Thắng đưa tay lên lau nước mắt suýt chảy ra, giọng nghẹn lại, lòng chỉ thêm xấu hổ.
Anh Văn lắc đầu nói: - Tiền là vật ngoài thân, có thì tốt, không có thì thôi. Cái gì của anh thỉ cuối cùng sẽ thuộc về anh, không phải thì hao phí hết tâm cơ cũng mất. Tôi không cần số cổ phần đó của cậu, chuyến đi Ôn Châu này coi như chưa từng xảy ra.
- Không, cái gì trả được cho anh trước tôi sẽ trả, số còn lại, tôi nợ, anh Văn, đợi tôi chuẩn bị xong sẽ tới. Trương Thắng dứt lời đứng dậy, cúi đầu xin lỗi rồi dứt khoát bước đi.
Anh Văn ngồi xuống, tay gõ bàn trầm tư, đằng sau lưng có tiếng cửa mở, không hỏi ai đã nói: - Có phải thấy tôi quá tàn nhẫn không?
- Anh Văn làm việc, phàm phu tục tử như tôi làm sao hiểu được mà bình luận. Người kia chính là quản giáo Vương:
- Phàm phu tục tử? Trên đời này ai cũng là phàm phu tục tử thôi, nếu thấy kẻ nào hành động như thể mình là thánh nhân, cho cậu biết, hãy tránh xa. Anh Văn đột ngột chuyển chủ đề: - Tôi dạy cậu ta kiến thức kinh tế vài tháng chưa đủ làm gì đâu, bảo người tới giúp cậu ấy, nợ tôi cả đống như vậy, cậu ta chỉ còn con đường này.
Vậy là từ hai bàn tay trắng, qua gần chương, chú Trương đã làm nên một đống nợ
HẾT!