Lúc ăn cơm Quách Y Tinh mặt mày hớn hở, nói luyên thuyên liên hồi, Triệu Kim Đậu thì cười miễn cưỡng, có vẻ thiếp tập trung, đợi khi ăn uống dọn dẹp xong, đứa con béo ú cũng cho vào phòng làm bài, Quách Y Tinh mới hỏi vợ: - Có chuyện gì mà cả tối em cứ ngập ngừng suốt thế? Nói ra xem, em không phải là người dấu được tâm sự.
Triệu Kim Đậu mím môi, cẩn thận lựa chọn câu từ: - Béo này, bây giờ anh là lãnh đạo kho lạnh nhỉ?
- Nói thừa, không phải anh thì là ai? Anh quản công ty, em quản anh, ha ha ha...
Triệu Kim Đậu bộ dạng tâm sự trùng trùng: - Ý em là, Thắng Tử ra rồi... thì thế nào? Tổng công ty giờ đã thuộc về quốc hữu... kho lạnh, chợ thủy sản với lò mổ đang ăn nên làm ra, do anh, giám đốc Chung và Hắc Tử quản lý... liệu cậu ấy có đòi lại...
Quách Y Tinh hiểu ý vợ mình rồi, lòng bực bội, mặt trầm xuống: - Đám nữ nhân bọn em suốt ngày tính cái nọ toán cái kia, đừng làm anh khó chịu.
- Em tính cho anh mà.
- Em tính cái gì, hả? Em đang nghĩ cái gì, muốn làm gì? Mọi thứ là do cậu ấy dùng hai bàn tay trắng lập nên, vì tình thế mà giao phải cho anh quản lý hộ, giờ cậu ấy về, anh không trả thì còn là người không? Tham lam …
Triệu Kim Đậu đứng bật dậy: - Đúng, vốn là của cậu ấy, nhưng nếu lúc đó không giao công ty cho anh thì giờ cậu ta mất trắng rồi, bây giờ kho lạnh sẽ thành cái gì? Anh còn nhớ lúc đó không, công nhân không làm việc, khách hàng đòi bỏ đi, anh ngày ngày bận tối mắt, còn suýt bỏ lại cái mạng. Nói tới đó giọng nghẹn ngào: - Em nhìn anh như thế, đêm đêm ngủ không ngon, sợ hôm nào đó anh ngã xuống rồi ngủ luôn không dậy, anh có biết không? Em tham cái gì, ham hố cái gì nào?
Quách Y Tinh như quả bóng xì hơi, không nói được gì nữa.
Triệu Kim Đậu càng nói càng thấy ấm ức: - Khi đó em nói, không cần cái công ty đó, chỉ cần anh sống khỏe mạnh là được, anh vẫn liều sống liều chết vì nó... Giờ hay rồi, nếu cậu ấy đòi lại là anh ngoan ngoãn đưa cả hai tay dâng lên, anh không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho mẹ con em chứ?
- Em... em … còn nói là không tính toán, không ham hố. Quách Y Tinh dậm chân, nhìn con trai trong phòng, hạ giọng xuống: - Sống phải có trước sau chứ, nếu không có Thắng Tử nó kéo anh vào công ty thì chúng ta có cái nhà to như thế này không? Không, em và anh còn đang ngày ngày vật lộn bán hàng ngoài đường, ăn bữa nay lo bữa mai, còn con mình không được vào trường tốt như vậy, em...
- Nhưng công ty phân ra, sắp sập tới nơi, anh làm trâu làm ngựa mới giữ lại được như hôm nay, chẳng lẽ không tính? Hôm nay cậu ấy coi anh là anh em, cho anh cái ăn, ngày nào đó không coi anh là anh em nữa, anh mất trắng à?
- Em nói thế mà nghe được à, em coi tình cảm anh em bọn anh là cái gì, Thắng Tử là đứa thành thật, trước nay vẫn là thế, em nghĩ cậu ấy thành người thế nào? Quách Y Tinh tức giân đá vào tường: - Đừng có mà chia rẽ tình cảm bọn anh, đúng là nữ nhân chỉ tổ hỏng việc.
- Anh hung dữ cái gì chứ, em có nói cậu ấy nuốt lời đâu, em chỉ hỏi anh, nếu cậu ấy muốn quay về công ty làm tổng giám đốc, anh làm sao?
- Còn không phải như thế, chính em vừa mới nói … vào phòng làm bài ngay. Quách Y Tinh nói được một nửa, thấy con trai chớp chớp mắt nhìn, quát:
Thằng bé béo chưa bao giờ thấy cha nổi giận với mình, hoảng sợ, chay vội vào phòng.
Triệu Kim Đậu tủi thân sụt sùi: - Em nghĩ cho anh, không tính toán vì anh thì ai làm? Anh em ruột còn tiền bạc rạch ròi, anh tự xem mà làm đi. Nói xong chạy về phòng ngủ, sầm một cái đóng cửa lại.
Quách Y Tinh đứng đó một lúc, thả mình ngồi phịch xuống ghế sô pha, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác...
Trương Thắng về nhà, dọc đường mua ít đồ, đám Tiêu Tử gửi cho y rất nhiều tiền, gặp đúng lúc trại giam đóng cửa căng tin, chả có chỗ mà tiêu, giờ ra ngoài đổi lại thành tiền mặt, nên trong túi khá dư dả.
Tuy không có đặc sản phương nam, có điều vẫn cứ qua mắt được cha, em trai và em dâu, cái đầu cũng nói là phương nam nóng bức, cạo cho mát, giờ ở đó đang là mốt.
Vợ chồng Trương Thanh chuyển về nhà ở rồi, trước kia mới lấy nhau thì dứt khoát muốn ra ở riêng, Trương Thắng cho một nửa số tiền mua nhà, cha mẹ y và cha mẹ Hồ Quyên cho non nửa còn lại, bọn họ có ít tích góp, thế là đủ. Sinh con rồi mới biết thế nào là nuôi con vất vả, một đứa bé làm hai người lớn đầu tắt mặt tối, không làm được gì khác, con quá nhỏ, gửi nhà trẻ không yên tâm, đành chạy về cầu cứu cha mẹ. Bế đứa cháu gái trắng trẻo bụ bẩm trong tay, Trương Thắng cười không khép miệng lại được, nhưng cảnh này chỉ kích thích mẹ y thúc giục chuyện lấy vợ sinh con, Trương Thắng giả câm giả điếc.
Tuy đã tối, bà Trương vẫn nóng ruột gọi điện cho Tiểu Lộ thông báo tin mừng, nhưng mà không ai nhận máy.
- Con bé này đi đâu rồi, nó không ở tiệm thì đi đâu được? Ài, nói ra gần đây nó ít đến, nửa tháng qua tới có một lần, này Thắng, con..
- Khụ! Ông Trương ho một tiếng cắt ngang, cả nhà đang vui, vợ ông là chúa không biết phân biệt trường hợp, bạ đâu nói đấy.
Ăn cơm xong, ông Trương ngồi ở ban công hút thuốc, lâu rồi không gặp cha, nhìn bóng lưng cha hao gầy già nua từ bao giờ, tình cảm quấn quít cha con lúc nhỏ nhen nhóm sống lại, Trương Thắng đi tới khẽ gọi: - Cha.
- Ừ, ngồi xuống hút thuốc.
- Vâng. Trương Thắng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh:
Một lúc lâu sau, ông Trương dập tắt điều thuốc, đột nhiên hỏi: - Chuyện đó giải quyết ổn cả rồi chứ?
- Dạ? Trương Thắng hơi giật mình, cúi đầu xuống: - Rồi ạ.
- Vậy thì tốt, ngã một lần; khôn hơn một chút, con quá thuận lợi, cha cứ luôn lo lắng. Trong đó khổ lắm hả?
- Cha...
- Cái thằng ngốc này, con đã bao giờ hơn một tháng không về nhà, không gọi điện, không thư từ chưa? Tưởng cha già cả hồ đồ à?
- Cha.. Nước mắt đảo quanh mi, Trương Thắng nghẹn giọng không nói được ra lời:
- Mọi người sợ cha lo, cha còn sợ mọi người lo cho cha, ài! Thôi thì giả vờ hồ đồ vậy, bây giờ không sao là tốt rồi. Về sau làm việc cho chắc chắn, đừng có liều lĩnh vượt quy củ. Tiền kiếm bớt đi một ít không sao, quan trọng cả nhà đầy đủ, bình an.
- Vâng ạ...
Ông Trương lắc đầu: - Con lớn rồi, từ bé con lại là đứa lầm lì cái gì cũng tự nghĩ tự làm, lời cha nói chưa chắc con đã nghe, con có con đường của con, vậy cẩn thận mà đi, đường đời còn dài lắm, đừng cho rằng mình đã biết hết. Còn chuyện con và Tiểu Lộ, rốt cuộc là sao, cha không muốn xen vào đâu, nhưng mẹ con không buông bỏ được...
- Cha, bọn con chia tay rồi, là lỗi của con... hơn nữa, giờ cô ấy đã có bạn trai, con... Trương Thắng không biết nói gì hơn:
- Ài, Tiểu Lộ là con bé ngoan, thời gian qua trong nhà may mà có nó chiếu cố, nếu không chả biết thế nào. Thôi, dù hai đứa không có duyên nên vợ nên chồng, cũng một thời tình cảm, nên trân trọng. Là nam nhân, lòng dạ rộng rãi một chút, sáng mai con đi thăm nó đi, cha nghĩ chắc con bé gặp chuyện gì rồi, nó cũng là đứa giống con giấu tâm sự trong lòng, cha vốn đã lo, hai đứa bọn con đều cứng đầu không biết cách giao tiếp với nhau thì thế nào … mà thôi, muộn rồi, thật là... Ông Trương vỗ vai con trai vào phòng, để lại không gian yên tĩnh cho Trương Thắng suy nghĩ.