Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi ở trước tivi, gần như muốn ôm nhau với nó.
Nó có quảng cáo đại nhạc hội của Minh Minh nhà tôi.
Vé của Minh Minh nhà tôi, cũng sắp bán hết rồi, giờ mới quảng cáo.
Nhưng tôi xem mà say sưa mê mẩn.
Nên khi trợ lý gọi điện cho tôi, tôi chỉ ờ một tiếng, tiện tay vứt điện thoại lên bàn.
Vé ở đầu giường, kẹp giữa bao gối và gối đầu. Tôi lấy nó ra, quay lại trước tivi, lại lần nữa thương cảm.
Tay của tôi, vẫn đang treo.
Phỏng chừng, vẫn phải treo đi xem Minh Minh nhà tôi.
Trợ lý mấy hôm trước, còn khuyên tôi, lời đề nghị tha thiết đó, dường như vẫn bên tai.
“Tây Fán, chuyển nhượng vé đi. Hay là tôi giúp cô đem đến đó, đầu cơ nó, giá cao, rồi về đi ăn ngon với cô. Cô đi như vậy, không an toàn biết mấy. Nếu không cẩn thận có va chạm, boss sẽ trách tội tôi.”
Boss, boss thì là cái gì?
Cố Đảo Dữ hiện giờ khuấy đảo cuộc sống của tôi, không đúng, khuấy đảo giới sát thủ long trời lở đất.
Anh ta phát lệnh truy bắt, Phó Giai giết không tha. Mà rõ ràng tôi đã yêu cầu qua với anh ta. Tôi không có khí phách như thế, rủ mi cụp mắt nói, đại nhân, hãy để em xử lý, đơn của Phó Giai, em sẽ có lời đáp.
Nhưng bây giờ, lệnh truy bắt.
Ý gì?
Khoan đã.
Phó Giai.
Trợ lý vừa rồi đã nói gì?
Vừa rồi trợ lý lít chít léo nhéo nói trong điện thoại Phó Giai làm sao?
Tua lại.
Suy sụp.
Phó Giai bị giết rồi.
Hoa Lạc Mỹ Mỹ bị giết rồi.
Tại sao lại như vậy.
Ánh mắt ngập tràn hy vọng của Phó Giai phảng phất như ngay trước mắt tôi. Nét mặt sa sút của anh ta dường như vẫn có thể khiến lòng người ta nhói đau. Vẻ rối rắm khi anh ta kể chuyện xưa dường như vẫn khiến tôi xúc động sâu sắc.
Anh ta không còn nữa.
Còn Hoa Lạc Mỹ Mỹ, tôi vẫn chưa gặp được anh ta, vẫn chưa có cơ hội để biết, tại sao lại làm như vậy, tại sao lại không tiếp tục làm như vậy; đối với Phó Giai, rốt cuộc là có cảm giác gì.
Cũng không còn nữa.
Nỗi bức thiết cực kỳ khát vọng muốn biết đáp án, nguyện vọng muốn biết chân tướng, giống như nhiều năm trước, nhiều năm về trước như thế, luôn muốn tìm cái người đó, hỏi xem tại sao, tại sao là cậu, tại sao là tôi, tại sao không có, tại sao…
Vẫn cứ bị Cố Đảo Dữ bóp chết mọi khả năng.
Cố Đảo Dữ có từng nghĩ cho tôi chưa?
Đại thần sẽ có ý muốn tìm hiểu tiểu bạch sao?
Cái đầu cao quý của đại nhân, rốt cuộc có từng thật sự cúi xuống, quan sát thủ hạ của anh ta đàng hoàng chưa?
Chẳng còn cách nào.
Bạn làm sao mà yêu cầu một người rất tệ hại, viết ra chòm sao rất hạnh phúc được chứ?
Thế là biên tập hoang mang hỏi tôi: Tây Phán, tại sao chòm sao Cự Giải đã liên tiếp ba tuần, khó tránh móng vuốt của tài vận không tốt rồi?
“Chuyện bất quá tam, tuần sau sẽ không còn nữa.”
Thế là biên tập quan tâm đề nghị: “Tây Phán, có phải thất tình rồi không? Có thể tạm dừng trước một chút, trạng thái tốt rồi hẵng quay lại?”
Thất tình?!
Chẳng lẽ biểu hiện của thất nghiệp với thất tình, rất giống nhau?
“Không có thất tình. Có điều muốn dừng thì dừng đi.”
“Không có thì tốt, giận dỗi ấy mà đều sẽ có, hiểu lầm ấy mà cũng có khả năng, có một bên nhường nhịn trước, chẳng mấy chốc sau cơn mưa trời lại sáng thôi.”
Biên tập, lúc trước hình như là viết chuyên mục tình cảm đấy.
Tôi tha thứ cho chị ta.
Thất nghiệp triệt để rồi.
Trái lại tôi rất bình tĩnh. Ở nhà lượn lờ, ngày tháng trôi qua rất nhanh. Lúc trước không nhận được đơn hàng thì sẽ có sự sốt ruột, bây giờ hoàn toàn không có. Vô cùng thản nhiên. Vô cùng bình tĩnh.
Lúc nhận cuộc gọi của trợ lý, cũng rất bình tĩnh.
Cho dù cô nàng nói, Tây Fán, cô vinh quang tột đỉnh, tại sao suốt ngày không gặp ai, mau về nhận đơn hàng đi.
Tôi ngó lịch, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư.
Tôi nói, đừng đùa.
“Ai đùa với cô. Phó Giai cuối cùng không phải là cô giết à? Không phải là cô giành lại đơn hàng từ trên tay boss, bảo vệ quyền lợi hợp pháp sao? Có thể cướp người từ trên tay boss, mạnh cỡ nào! Lễ trao giải thời gian tới, không thể không thuộc về cô đâu Tây Fán à.”
“Trợ lý chết tiệt, lần trước ai nói với tôi là Phó Giai chết rồi?”
“Tôi. Nhưng không phải chính là cô giết sao?”
Tôi không giết anh ta.
Tôi muốn cho trợ lý biết, nhưng rốt cuộc không có.
Cố Đảo Dữ, muốn làm gì?
Cố Đảo Dữ cũng không làm gì.
Bảo tôi đến nhà tìm anh ta, tôi không thèm đi đâu;
Cho tôi rất nhiều tiền, anh ta vui lòng cho thì tôi vui lòng nhận; nhận xong nên làm gì thì vẫn làm đó;
Cứ như vậy…
Cho đến khi anh ta đến tận nơi.
“Quay lại làm việc.” Anh ta mặt không biểu cảm… thường gọi là mặt liệt.
“Hừ!” Tôi xoay người hừ lạnh, biểu cảm nhất định là rất cay nghiệt.
Đã đến nước vò đã mẻ lại sứt, mới dám thách thức thế lực hiểm ác, đây là chuyện bi ai cỡ nào.
“Sát thủ không nên có sự đồng tình, không nên có sự thương hại, đây là quy tắc chung cơ bản nhất. Ngu Tây Phán, em không phải là người mới, làm ra chuyện như vậy, em muốn thế nào?”
Thật là hiếm thấy, đại thần nói nhiều như thế.
“Đại nhân, em đã nói, để em xử lý.”
“Em xử lý thế nào? Giúp đỡ Phó Giai, nói không chừng còn muốn giúp anh ta giết người?”
“……”
Tôi mím mím môi, không nói nên lời. Sếp vì sao lại trở thành sếp, ắt hẳn có chỗ hơn người.
“Em có từng nghĩ qua hậu quả chưa? Làm việc trong thời gian dài như thế, em muốn hủy hoại bởi một đơn hàng? Ước mơ của em đâu?”
Nhắc đến ước mơ, bộ mặt tôi bắt đầu vặn vẹo.
Minh Minh của tôi.
Tôi chán nản ngã vào sô pha. Vuốt ve tay của tôi.
Tại sao tay của tôi, vẫn chưa khỏi?
Tại sao Cố Đảo Dữ biết ước mơ của tôi, mà tôi không biết?
Tôi ngoảnh đầu lại, thình lình nhìn thấy gương mặt Cố Đảo Dữ ngay trước mắt…
Hình như đã rất nhiều ngày, tôi không gặp anh ta rồi.
Bỗng dưng mặt đối mặt ở khoảng cách gần thế này, tôi mới phát hiện một sự thật:
Vậy mà tôi lại có hơi nhớ anh ta!
!!!
Tôi theo đại thần về biệt thự của anh ta.
Anh ta nói hiệp hội có thông báo cho tôi.
Hiệp hội?
Khai trừ tôi, phán xử tôi, trừng phạt tôi?
Tôi đều không sợ.
Nguyên tắc, nguyên tắc làm người, bọn họ đều không hiểu. Để cho mưa gió bão táp, kéo đến mãnh liệt hơn chút đi. Tôi không oán không hối hận.
Thư phòng của đại thần, lâu lắm rồi.
Anh ta rút một bản fax ra đưa cho tôi.
“Thông báo về việc đánh giá Nhân viên ưu tú và Đội nhóm ưu tú của năm.”
Hai chữ Tây Fán, ở trên mặt giấy.
Tôi nhìn nhìn tờ giấy, nhìn nhìn Cố Đảo Dữ; nhìn nhìn Cố Đảo Dữ, lại nhìn nhìn tờ giấy.
Hình mờ trên tờ giấy này cho thấy là giấy chuyên dụng của hiệp hội, không sai; con dấu trên này, là dấu mộc của hiệp hội, không thể làm giả.
Không phải là trò đùa?
Tôi móc điện thoại ra.
“Lili, có phải là hiệp hội đã gửi thông báo mới?”
“Phải đó, em không dám tin? Em đó, khiêm tốn quá đi. Thành tích tốt như thế, không phải em thì là ai? Cố Đảo Dữ cướp người của em, em cũng có thể cướp lại. Không phải em thì là ai? Bây giờ nhìn xuống dưới xem còn ai dám càm ràm nữa không.”
Tôi không có cướp lại.
Là Cố Đảo Dữ cướp người của tôi, giết người của tôi.
Tôi cướp lại, chỉ là truyền ra ngoài là tôi cướp lại.
Vậy là tôi cứ thế, mà trở thành cao thủ trong cao thủ? Đại đại thần đánh bại đại thần trong lời đồn?
Cuộc đời tuyệt đẹp lạ kỳ này.