Ta cười gian manh với Tiểu Xuyên: "Xuyên à, ta có thể không nói, thế nhưng đệ cảm thấy với tài trí nhạy bén của mẹ đệ sẽ không nhìn ra dạo này đệ bất thường sao?"
Tiểu Xuyên ngẩn người, ngay sau đó phát điên: "Toi rồi toi rồi, đệ đã bảo tại sao dạo này mẹ cứ đến Quốc Tử Giám tặng đồ mà, hóa ra là muốn bắt đệ tại trận!"
Thằng nhóc này lo nghĩ mấy hồi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, bổ nhào về phía ta, nắm tay áo ta nói: "Tỷ, tỷ nghĩ cách cho đệ.
Tỷ biết rõ việc yêu đương vụng trộm hơn đệ! Nếu đệ bị bắt được thì sẽ xong đời."
"Vậy đệ phải giúp ta trước." Ta vênh váo đắc ý bắt chẹt: "Cộng thêm mời ta ăn ba suất đá bào."
Tiểu Xuyên gật đầu như giã tỏi: "Nghe tỷ.
Cần đệ làm gì?"
Ta ngoắc ngón tay với nó: "Ghé tai qua đây."
Thời gian một nén hương sau, Tiểu Xuyên dùng vẻ đẹp của mình giữ chân tiểu nha đầu canh viện, cũng đuổi Thục Thục đi mua đồ ăn vặt cho ta.
Sau khi hoàn thành một loạt nhiệm vụ, nó ra sức nháy mắt với ta từ xa, cơ mặt điên cuồng nhúc nhích.
Ta gật gật đầu, bắt chuẩn thời cơ nhân lúc trong sân không có ai, chạy nhanh như chớp tới bên cạnh động chồn ở chân tường.
Nhưng không ngờ là bên ngoài động chồn trống không, đường phố vắng vẻ còn sạch sẽ hơn mặt ta.
Ơ? Mạnh ca ca không ở đây sao?
Ta buồn bực gãi đầu một cái, ngước mắt nhìn trời, là giờ Mùi không sai.
Không phải là Mạnh Tự trêu ta chứ?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy y sẽ không cho ta leo cây, thế là lại vén bụi cỏ ra, quan sát xung quanh một phen.
Lần này cuối cùng cũng có thu hoạch, ta tìm được một phong thư từ trong bụi cỏ um tùm.
Chỉ có cái này ư? Chỉ có cái này ư?
Ta không cam lòng lại nhìn ra bên ngoài, xác thực bên ngoài không có ai, ta nản lòng nhặt phong thư này lên, khom lưng chạy về phòng.
Tiểu Xuyên đã ở bên trong chờ ta, thấy ta thở hồng hộc chảy từ cửa sổ vào, ân cần nói: "Vết thương của tỷ còn chưa lành, loại chuyện chạy đi lấy thư này sao không để đệ đệ làm thay."
"Ta làm sao biết y chỉ muốn gửi thư cho ta." Ta vừa nhảy vào trong phòng, mặt ủ mày chau nói: "Ta tưởng là y sẽ tự mình tới đây chứ."
Tiểu Xuyên nói: "Vậy thì tỷ nghĩ nhiều rồi.
Huynh ấy đường đường là một Chủ thư trẻ tuổi của Trung Thư Tỉnh, nếu như bị Ngự sử phát hiện ghé vào động chồn hẹn hò người yêu thì sẽ bị bãi quan."
"Được rồi, tốt xấu cũng có phong thư, dù sao cũng tốt hơn không có gì."
Ta ném thư lên bàn, cứ cảm thấy bả vai đau nhức từng cơn.
Ta vội vàng kiểm tra vết thương của mình, quả nhiên lại rách ra, rỉ máu rồi, sầu chết được.
Ta đứng lên nói: "Vết thương của ta bị rách rồi, phải thay vải.
Đệ đọc giúp ta."
Tiểu Xuyên nhìn bóng dáng bận tới bận lui của ta, ngượng ngùng nói: "Nhưng đây là thư riêng tư tỷ phu đưa cho tỷ, bảo đệ đọc thì không ổn đâu."
Ta giận "sắt không thành thép": "Bảo đệ đọc thư là cho đệ học tập tham khảo lời tâm tình xuất sắc của tỷ phu đệ, quay về dỗ dành cải trắng nhỏ của đệ.
Tiểu Xuyên, ta nói cho đệ biết, tiểu lang quân ưu tú trong thành Trường An bây giờ nhiều lắm đấy, gốc rễ nhà chúng ta đơn bạc, muốn ôm được mỹ nhân về thì không thể thiếu công phu mồm mép."
Nó lầm bầm nói: "Đợi đệ đỗ Tiến sĩ thì sẽ khác, cha Tiểu Uẩn sẽ đồng ý."
Ta hất cằm nói: "Bạn học Thẩm Tiểu Xuyên, tỷ tỷ hi vọng đệ đừng có ảo tưởng sức mạnh như vậy.
Sách luận đệ viết tệ như thế, lại không cố gắng, cử nhân cũng không có phần của đệ."
"Được rồi đừng nói nữa tỷ.
Đệ đọc, đệ đọc còn không được sao?" Nó nhận mệnh giở giấy viết thư ra, dồn khí đan điền, cao giọng đọc diễn cảm:
"Khụ khụ...!Anh Anh muội của ta, "Thi" viết "Một ngày không gặp tựa ba thu", hai lần đến phủ không thấy bóng hình, huynh lo lắng muốn chết..."
Giọng nói của nó càng ngày càng nhỏ.
"..."
"Sao vậy?"
"Không được, tỷ." Mặt Tiểu Xuyên nhăn như khỉ: "Cái này buồn nôn quá, đệ không đọc tiếp nổi."
"Cần đệ có tác dụng gì!" Ta khinh bỉ nó: "Cho ta xem xem."
Tiểu Xuyên đưa thư cho ta, ta đọc câu tiếp theo nó không nói ra miệng được, cũng câm lặng.
"Hình như đúng là có hơi..." Ta chẹp chẹp miệng: "Y nói ta là tiên nữ đánh cắp trái tim, ôi trời ơi..."
Tiểu Xuyên ra sức nhìn chằm chằm mặt ta, dường như đang cố gắng tìm ra một chút phong thái tiên nữ từ trên mặt tỷ tỷ ruột hổ báo của nó.
Mặt mo của ta đỏ rần, thẹn thùng che mặt.
Nó cảm thán nói: "Đây chính là ma thuật tình yêu, Mẫu Dạ Xoa cũng có thể thành tiên nữ."
"Huynh ấy viết mười mấy trang đấy, đều là đang thay đổi cách thức khen tỷ sao?" Tiểu Xuyên lại gần coi.
Ta nhanh nhẹn rút ra một tờ giấy viết thư cuối cùng, nói: "Không hiểu chứ gì, đọc thư của tỷ phu đệ phải đọc từ cuối lên đầu."
Ta vừa đọc vừa nói: "Cuối cùng y nói y đang suy nghĩ xin ra ngoại nhiệm¹, hỏi ta có muốn đi Giang Nam sau khi thành hôn không."
() Quan viên được cử đến địa phương hoặc nước ngoài làm quan.
Tiểu Xuyên trố mắt: "Ngoại nhiệm?"
Ta gấp thư vào, lắc đầu nói: "Có thể là vì ta."
"Vì tỷ?" Tiểu Xuyên nói: "Tỷ, tỷ không ở lại Trường An sao?"
Ta nói: "Ta sợ một ngày nào đó Hoàng đế nhất thời hứng lên, bắt ta về trong cung làm việc."
"Không thể nào, Thánh thượng đã đuổi tỷ đi rồi, còn ban hôn nữa, không giống có ý muốn cho tỷ quay lại."
"Đệ không hiểu rõ cẩu Hoàng đế." Ta lạnh nhạt nói: "Một khi hắn lên cơn điên thì không ai ngăn cản được."
Tâm tư Mạnh Tự tinh tế hơn ta nhiều, chắc hẳn từ lâu đã nhìn ra Lý Tư Diễm có ý với ta, mới bỏ chức Chủ thư Trung Thư đó không làm, tìm cách ngoại nhiệm đến Giang Nam.
Từ nhỏ y luôn lo nghĩ vì ta, thỏa hiệp vì ta, trưởng thành rồi, ta chọc vào tổ ong lại gián tiếp làm chậm trễ cuộc đời của y, nhìn từ mặt này, ta nợ y rất nhiều.
"Được rồi, ta phải hồi âm cho huynh ấy." Ta khai bút mài mực nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, đệ kể ta nghe người yêu nhỏ của đệ đi."
Vừa nói đến việc này, Tiểu Xuyên lập tức phấn chấn lên, hùng hục chạy tới, nâng má ngồi xuống đối diện ta, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú lộ ra nụ cười ngây ngô thẹn thùng.
"Tỷ muốn nghe bắt đầu từ đâu?" Nó hỏi.
Ta nghĩ ngợi nói: "Nàng tên là gì, quen biết thế nào, bao nhiêu lâu rồi?"
"Vậy đệ nói từng cái một, nàng tên là Quan Uẩn Ngọc..."
"Quan Uẩn Ngọc!" Ta sốc đến rơi cả bút: "Thẩm Tiểu Xuyên, đệ khá lắm! Con gái Tế tửu Quốc Tử Giám cũng cua được!"
Tiểu Xuyên cũng giật nảy mình: "Tỷ tỷ tỷ...!tỷ quen nàng?"
"Đương nhiên không quen, nàng nhỏ hơn ta đến mấy tuổi lận." Ta nói: "Nhưng ta từng thấy thơ nàng đề trên vách tường của quán rượu nát ở cổng An Ấp phường, viết khá tốt."
"Đó là đương nhiên, Tiểu Uẩn nàng chính là tài nữ." Tiểu Xuyên lại bắt đầu bay lên bong bóng màu hồng hạnh phúc: "Ngày đó nàng đến Quốc Tử Giám tìm Tế tửu đại nhân, Tế tửu đại nhân có việc, nàng bèn đi qua phòng đọc sách, đúng lúc gặp đệ."
Ta trêu chọc nó: "Có phải nàng cảm thấy sách luận đệ viết quá tệ, tới làm nữ Bồ Tát điểm hóa đệ hay không?"
Tiểu Xuyên nói: "Chớ nói nhảm, Tiểu Uẩn nói đệ viết rất tốt, là tiểu lang quân có tài hoa nhất nàng từng gặp.
Còn nói đệ không nên thi Tiến sĩ, nên đổi sang nghề lừa đảo đi, bởi vì mỗi lần nàng nhìn thấy đệ, trái tim như bị đánh cắp, thất hồn lạc phách, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại."
Ta nghĩ thầm đệ còn không biết xấu hổ chê bai thư tình Mạnh Tự viết cho ta, rõ ràng Tiểu Uẩn này của đệ còn sến súa hơn nhé.
"Vậy tại sao đệ không nói cho thím? Hai đứa trai sắc gái tài môn đăng hộ đối, tính tình Quan Uẩn Ngọc cũng không tệ, thím sẽ không phản đối."
Tiểu Xuyên nói: "Mẹ đệ nói trước khi đệ thi đậu Tiến sĩ thì không được bàn chuyện cưới gả, sợ lỡ làng cô nương nhà người ta."
Ta vỗ vai nó, nói: "Thế thì đơn giản, tranh thủ thi được một chức Tiến sĩ đi.
Sách luận của đệ còn nát như vậy không? Đưa cho ta mấy bài văn chương, ta tìm bằng hữu của ta xem thử cho đệ."
"Được!" Tiểu Xuyên nắm chặt nắm tay: "Đệ nhất định phải thi đậu Tiến sĩ, cưới Tiểu Uẩn!"
Tiễn Tiểu Xuyên đi, ta gọi Thục Thục đến, bảo nàng đưa văn chương Tiểu Xuyên làm cho bằng hữu tốt của ta, Thượng Quan Lan.
Gia gia Thượng Quan Lan từng làm Thái phó, bây giờ cáo lão, nhàn rỗi ở nhà, lấy việc dạy mấy đứa trẻ vỡ lòng làm vui, bệnh nghề nghiệp thời trẻ vẫn còn, thích nhất sửa văn chương cho người ta.
Ai ngờ Thục Thục lắc đầu nói: "Nương tử không biết rồi.
Gần đây Thượng Quan nương tử cũng đang chuẩn bị gả, đóng cửa từ chối tiếp khách."
"Có chuyện này ư?" Ta vội vã truy hỏi: "Nàng gả cho ai? Ai dám lấy nàng!"
"Nhị lang quân Vũ An Hầu gia." Thục Thục nói.
Trước mắt ta hiện ra dáng dấp tay trói gà không chặt của Nhị lang quân Vũ An Hầu, cảm nhận sâu sắc chắc chắn cuộc sống sau này của Tiểu Lan sẽ cực kỳ tốt.
Đó là một mùa xuân tươi đẹp vạn vật sinh sôi, ta sắp xuất giá, Tiểu Xuyên yêu đương, ngay cả Tiểu Lan cũng có được đối tượng kết hôn, tất thảy đều mừng vui.
"Nói đến việc này." Thím gắp cho ta một miếng thịt bò: "Con muốn xem kịch không? Gánh hát Nam Thành Dư Ký mới dựng vở kịch mới, là cải biên dựa theo một bản truyền kỳ rất thịnh hành, nghe nói nội dung cực kỳ táo bạo to gan, mà lại miễn khách nam vào trong."
Ta hỏi: "Tên là gì ạ?"
"Ổ mỹ nhân rắn rết."
"Khụ khụ khụ!"
"Đứa bé xui xẻo sao lại nghẹn rồi, mau, mau uống nước đi..."
Có lẽ thím cũng cảm thấy nhốt ta trong phủ thời gian dài đối với ta mà nói quá tàn nhẫn, thế là sau khi nhốt ta nửa tháng, thị kéo ta ra ngoài hóng gió.
Rất khó hình dung cảm giác kỳ diệu này.
Ta - thân là tác giả - đang ngồi trên khán đài, vừa ăn mì chiên khô, vừa thưởng thức vở kịch cải biên từ truyền kỳ của ta.
Đáng lẽ nên đòi bọn họ phí bản quyền! Ta rầu rĩ nghĩ thầm, mặc dù truyền kỳ của ta bán cực kỳ chạy, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, ta cũng không kiếm được bao nhiêu tiền trinh từ đó.
"Đào kép này múa hay." Thím chọc chọc ta, ra hiệu ta nhìn lên đài: "Người diễn tiểu thiếp ấy."
Ta liếc nhìn, nghĩ thầm chẳng thế thì sao, bây giờ đang diễn đến cao trào của cả vở kịch - Tiểu thiếp muốn cho đại lang uống thuốc.
Thấy tiểu thiếp kia cầm bát múa đơn, từng bước đến gần nam đào kép diễn viên ngoại đa tình, thím nín thở tập trung, lộ ra vẻ mặt cực kỳ phấn khích.
Ta nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy chúng phu nhân xung quanh cũng đều nhìn chăm chú không chớp mắt lên đài.
Cuối cùng, nữ đào kép kia đưa bát vào trong tay nam đào kép, dùng một âm cao sắc bén kết thúc lời độc thoại, nam đào kép nhận lấy bát, giả vờ uống vào...
Nam đào kép kia diễn xuất phô trương, uống thuốc xong rồi dùng một đoạn múa đơn rất dài để diễn tả nỗi đau đớn, cuối cùng giãy giụa ngã xuống đất.
Khoảnh khắc hắn ngã xuống đất, không biết là vị nữ trung hào kiệt nào hô lên một tiếng: "Hay!" Tiếp đó toàn trường bùng nổ tiếng hoan hô sảng khoái.
Ta nghe tiếng hò reo như sấm, rụt cổ một cái, nghĩ thầm quả đúng vậy, thử hỏi phụ nữ đã gả nào không có mộng tưởng một đao kết liễu phu quân, còn mình cầm tiền sống cuộc sống ung dung tự tại đâu?
Đây là niềm truy cầu giấu kín trong lòng đông đảo thục nữ!
Thím đánh giá rất cao đối với vở kịch này, trên đường về còn say sưa thảo luận kịch bản với ta trên xe ngựa: "Tiểu thiếp kia thật là dám yêu dám hận, chỉ là tại sao nàng cứ thế khăng khăng tin lời vợ cả kia? Ngay cả hạ độc cũng dám làm."
Ta thuận miệng nói: "Trong sách viết rồi, vợ cả đồng tính, dùng chân tình cảm hóa tiểu thiếp."
Thím sững lại: "Con đọc rồi?"
Ta im lặng hồi lâu: "Xem như đọc rồi đi..."
Đương nhiên thím sẽ không nghi ngờ lên đầu ta, ở trong nhận thức của thị, ta là thiếu nữ ngây ngơ thuần khiết, không nghĩ ra được tình tiết của thế giới người lớn như vậy.
Thị nói: "Con nói như thế ta lại muốn đi đọc nguyên tác.
Trương Tam, ngươi đánh xe đến hiệu sách chợ phía đông, ta đi xem thử xem."
Ta giật mình không hề nhẹ.
Người thím vừa thấy một con chữ đã choáng đầu của ta muốn đọc sách? Khiến cho ta chấn động không kém gì Khánh Phúc mặc nữ trang cầm phách ngà đỏ xướng đoạn Tiểu đào hồng.
Kinh ngạc xong lại đến mừng thầm, ta mắc cỡ nói: "Ai da, sách này nào có hay như vậy? Con thấy tình tiết này cực kỳ dung tục."
Thím phỉ nhổ ta: "Trẻ con biết cái gì.
Con thành thân rồi thì mới lĩnh hội được."
Niềm hăng hái của thím nói đến là đến, một nén nhang sau, xe ngựa tàn của Thẩm phủ ổn định dừng lại trước hiệu sách lớn nhất chợ phía đông.
Thím hào hứng xuống xe, lúc gần đi không quên chụp một cái mũ mành cực lớn lên đầu ta.
Ta không quá quen thứ đồ chơi này, chật vật vặn vẹo cổ giữ cân bằng.
Đang nghiên cứu làm sao để cái mũ đểu này không che mất tầm mắt, ta nghe thấy bên tai một vị phu nhân đang hỏi tiểu nhị: "Dạo này có tác phẩm mới của Thương Lang cư sĩ không?"
Thương Lang cư sĩ.
Nghe thấy bút danh xấu hổ của mình bị đọc diễn cảm trước mặt mọi người, ta chậm rãi xoay người, kéo mũ mành xuống thấp hơn một chút.
Tiểu nhị xoa tay, mặt lộ vẻ khó xử: "Từ sau quyển "Ổ mỹ nhân rắn rết", đã lâu cư sĩ không đưa bản thảo tới, các nhà thư xã đều đang nghe ngóng đây này."
Phu nhân "à" một tiếng: "Sao các ngươi không đi tìm hiểu chỗ ở của người này?"
Tiểu nhị cười hùa nói: "Phu nhân không biết đấy thôi, Thương Lang cư sĩ kia rất thần bí, lúc đưa bản thảo đều che chắn kín kẽ, hành tung khó lường.
Dạo này không thấy người, chúng ta cũng không có chỗ đi tìm, chỉ có thể chờ chính y tới thôi."
Ta ở bên yên lặng quấn chặt manh áo nhỏ của mình.
Không bao lâu sau, thím quay lại xách theo một bọc sách, vẻ mặt thất vọng.
Ta hỏi thị có chuyện gì, thím thở ra một hơi, lạnh nhạt nói: "Không có gì, chủ tiệm nói quyển truyền kỳ ta cần vừa mới bán ra một quyển cuối cùng, còn chưa chép ra bản mới."
"Có chuyện trùng hợp như vậy sao?" Ta gãi cằm, suy nghĩ nếu thím muốn đọc, ta có nên chép cho thị một bản hay không?
"Đúng vậy." Thím mất hứng kéo ta rời đi, chỉ chỉ bên cạnh, nói: "Ầy, chính là người kia mua một bộ cuối cùng."
Ta lần theo ánh mắt thị nhìn sang, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã giật nảy cả mình, chân bước hụt, ngã "rầm" trước cửa xe.
"Á!" Tiếng kêu thảm thiết cắt ngang chân trời.
Người kia ôm một chồng sách lớn, bị tiếng động sau lưng làm giật mình, quay đầu nhìn, bật thốt lên: "Thẩm...!Thẩm nương tử?"
Ta xám xịt đứng lên, nở nụ cười khó coi với hắn:
"Ha ha, ha ha, khéo quá Hổ Dược Nhi."
Hóa ra khách sộp mua hết nửa số sách kia không phải ai khác, mà chính là Hổ Dược Nhi xuất cung mua "món ăn tinh thần" cho Khánh Phúc gia gia.
Hổ Dược Nhi thấy ta thì cực kỳ mừng rỡ, cố mời ta lên lầu hai tiệm điểm tâm đối diện một chuyến.
Mặc dù thím không quá bằng lòng, nhưng thể diện của đồ đệ thân truyền duy nhất của Đại tổng quản Dương Khánh Phúc thực sự quá lớn, thị do dự một chút rồi vẫn nói: "Con đi đi, về sớm chút."
Hổ Dược Nhi cười ngu ngơ, đưa hết chồng sách lớn trong tay cho tùy tùng của hắn, bản thân thì cùng ta đến tiệm điểm tâm đối diện.
Tiểu nhị phục vụ chu đáo, đưa điểm tâm và đồ uống lên, cẩn thận bố trí bình phong đảm bảo tính riêng tư.
Hổ Dược Nhi rất hài lòng, hắn nói: "Nhìn sắc mặt Thẩm nương tử khá tốt, vết thương trên vai còn đáng ngại không?"
"Cũng tạm, đại phu nói đao đó đâm vào chỗ hiểm, xém chút làm đứt kinh mạch, bảo ta sau này chớ cầm vật nặng." Ta nói: "Nhưng mà cũng không sao, bị thương ở tay trái, không trở ngại đến việc viết chữ."
Vẻ mặt Hổ Dược Nhi ngưng lại: "Trong cung vẫn đang tra rõ việc này, Trưởng công chúa bị cấm túc, Tố Hành cô cô cũng bởi vậy mà chịu hình phạt, mấy ngày gần đây đều phải đến Thượng cung cục lĩnh roi."
Ta bĩu môi: "Đáng đời nàng ta, ngay cả người từng hầu hạ Công chúa cũng dám đặt bên cạnh Hoàng đế."
Hổ Dược Nhi thở dài: "Cũng không thể hoàn toàn trách Tố Hành cô cô.
Ai ngờ được Trưởng công chúa to gan như vậy..."
Ta khoát tay một cái nói: "Được rồi, được rồi, không nhắc chuyện này nữa, xúi quẩy."
Ánh mắt ta liếc qua chồng sách to, tò mò hỏi: "Ngươi vừa mới nói sách này là mua cho Khánh Phúc gia gia? Khánh Phúc gia gia cũng thích đọc sách sao?"
"Không hẳn là đọc, mấy năm nay sư phụ mắt kém, toàn là bảo người khác đọc cho ông ấy nghe." Hổ Dược Nhi nói: "Không chỉ là sư phụ, gần đây bệ hạ cũng thích đọc truyền kỳ tiêu khiển, cho nên sư phụ cố ý dặn dò ta, bảo ta mua mấy quyển hay về."
Ta gật đầu: "Hóa ra là vậy." Lại hỏi: "Gần đây trong cung vẫn tốt chứ? Hoàng hậu nương nương mới tới có hiền lành không?"
Nói đến Ôn Bạch Bích, Hổ Dược Nhi vắt óc suy nghĩ một phen, cuối cùng chỉ nói: "Hiền hay không thì chúng ta không rõ lắm.
Hoàng hậu nương nương tính tình lãnh đạm, bình thường đều đóng cửa không ra.
Bệ hạ muốn đến, người cũng liên tục nói sức khỏe có vấn đề, cứ như vậy mãi, bệ hạ cũng không hỏi nữa."
Ta nghĩ thầm vị tỷ muội này rất có cá tính, dám cho Hoàng đế ra rìa, thật không hổ là nữ nhân suýt nữa làm tẩu tử của ta.
Hổ Dược Nhi nói: "Hoàng hậu đóng cửa không ra nên bệ hạ thường ở lại chỗ Thục phi nương nương, còn nói hôm Khất xảo muốn xuất cung chung vui cùng dân nữa.
Đến ngày đó Thục phi nương nương cũng muốn ra ngoài thăm viếng, hay là Thẩm nương tử cũng tới góp vui đi."
"Được!" Ta phấn khích nói: "Ra ngoài lâu như vậy cũng rất nhớ nàng.
Không biết nàng sống như thế nào?
Hổ Dược Nhi ngại ngùng cong môi cười: "Sao Thẩm nương tử không để hôm Khất xảo tự mình đi hỏi nàng xem?"
Sau khi nói tạm biệt với Hổ Dược Nhi, ta trèo lên xe ngựa về nhà, tính toán với Thục Thục: "Thục Thục, ngày cưới của ta là khi nào? Có phải là sau lễ Khất xảo một ngày không?"
Thục Thục hít sâu một hơi: "Ngay cả cái này cô cũng quên được?"
Ta kinh hãi: "Ta nhớ nhầm sao!"
"Là mùng chín tháng bảy! Sau lễ Khất xảo hai ngày!" Thục Thục hận không thể moi não heo của ta ra nấu canh.
Ta rụt cổ một cái, thầm nghĩ nhớ kỹ như vậy làm gì, ta biết ta gả cho ai chẳng phải đủ rồi sao.
Nhưng Thục Thục không cảm thấy như vậy, nàng cho rằng không nhớ ngày cưới là coi thường nghi lễ, không tôn trọng nhà chồng, bỏ ngoài tai thánh chỉ.
Cho nên, dưới sự yêu cầu cương quyết của Thục Thục và thím, một tháng sau đó, ta an phận ở trong phủ làm Đại tiểu thư Thẩm gia của ta, một ngày nghe Thục Thục nhấn mạnh tám trăm lượt ngày cưới sắp đến rồi.
Ta ôm chặt đầu: "Em đừng nói mãi nữa Thục Thục, ta thật sự biết rồi, mùng chín tháng bảy ấy gì, còn cách hôm nay hai mươi tám ngày."
Thục Thục nói: "Vậy nương tử biết hỷ phục làm được bao nhiêu rồi, Mạnh gia đưa tới bao nhiêu sính lễ, cánh con chim nhạn trong sính lễ màu trắng hay là màu đen không?"
Ta:?
Thục Thục hiên ngang lẫm liệt nói: "Hỷ phục còn lại hơn nửa chưa thêu, Mạnh gia đưa tới hai mươi tám hòm sính lễ, cánh con chim nhạn trong sính lễ là màu đen, nhưng có một sợi lông dài hơn là màu trắng.
Nhưng cái này cô đều không biết, cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm đến bản thân mình."
Ta:...
Chim nhạn vô tội bị bắt tới làm sính lễ:...
Rốt cuộc là ai phát minh ra loại nghi thức tẻ nhạt này!
Cũng may phong cách quản lý của Thẩm phủ chúng ta về tổng thể tương đối nhân đạo.
Sau khi đọc thuộc lòng trôi chảy toàn bộ quy trình hôn lễ xong, thím thưởng cho ta cơ hội đi ra ngoài một lần, kế hoạch cụ thể là: Thêm đồ cưới cho Thượng Quan Lan.
Đây là một khoản tục lệ kết hôn, người qua lại thân thiết với tân nương tử phải tặng quà mừng tân hôn cho tân lang tân nương, cho thấy nhà này kết nhiều duyên lành, thể diện vẻ vang.
Thím có ấn tượng rất tốt với Tiểu Lan, chuẩn bị cho nàng một bộ trang sức quý giá.
Nghe nói lúc ta ở Dịch Đình, nàng từng đưa cho ta năm lượng vàng, thị không nói hai lời, lập tức thêm một bộ trâm vàng.
"Từ nhỏ nó đã chăm sóc con, nhất định phải cho nó nhiều một chút mới phải." Thím nói.
Ta thầm nghĩ, nàng chăm sóc ta? Rõ ràng là số lần ta làm bài tập giúp nàng còn nhiều hơn được chứ?!
Hôm nàng thành thân, ta và thím phong thái hiên ngang xuống xe ở Thượng Quan phủ, cất bước chân mẹ cha từ chối nhận đi vào Thượng Quan phủ, bệ vệ ngồi xuống ghế dành cho khách, mở hộp gấm lễ vật ra, thoáng chốc ánh sáng quý giá tỏa ra bốn phía, toàn bộ nữ quyến trong phòng đều choáng ngợp.
Thím đắc ý ưỡn thẳng lồng ngực: "Ta cũng nhìn đại nha đầu Thượng Quan Lan trưởng thành, giao hảo với Anh Anh nhà ta từ nhỏ, chúng ta còn cảm thấy thêm mấy thứ này còn chưa đủ đâu, cô nương tốt như con bé phải núi vàng núi bạc mới xứng."
Đây chính là sức mạnh của vàng, khiến cho mẹ Thượng Quan Lan không khép được miệng, dẫn tới nhìn khuê nữ nhà mình cũng thuận mắt không ít.
Tân nương tử Thượng Quan Lan kéo ta sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Anh Tử, thím ngươi hôm nay sao thế? Ra tay hào phóng như vậy."
Ta bôi đều phấn lem nhem trên mặt giúp nàng: "Tính tình thím ta là vậy, trước giờ không tiếc rẻ tiền bạc đối với người thím quý mến.
Vả lại ngươi quên rồi sao, lúc ấy ta ở trong Dịch Đình, ngươi cho ta năm lượng vàng, thím như vậy là giúp ta trả lại cho ngươi đấy."
Thượng Quan Lan gãi đầu: "À, ngươi nói chuyện đó sao.
Khi đó ta vốn muốn cho ngươi mười lượng, nhưng muội muội ta quá nhát gan, đồng ý xong thì cứ dây dưa mãi, ta chỉ có thể tìm Đỗ thượng cung đưa giúp cho ngươi."
Ta cảm động vô cùng, không quên nhắc nhở nàng: "Cảm ơn ngươi.
Nhưng mà Tiểu Lan, búi tóc của ngươi bị ngươi gãi rơi rụng ra rồi."
Nàng bực bội lắc đầu: "Ai da, ngươi không biết thứ này nặng bao nhiêu đâu, thành thân đúng là chịu tội."
Ta rất tán thành: "Chẳng thế thì sao? Gần đây ta cũng thế, vì thành thân mà ngày ngày ở trong sân cho chim nhạn ăn, con chim nhạn kia còn không biết điều, vươn cổ cắn ta."
Thượng Quan Lan nói: "Ngươi còn may mắn đấy, dù gì chim nhạn của ngươi cũng là Mạnh Tự người ta tự mình bắt, chim nhạn của ta thì sao? Hừ, ngươi không ngờ được đâu, là đầy tớ của vị hôn phu ta bắt cho, cả quá trình vị hôn phu kia của ta phe phẩy quạt đọc thơ, không thèm động chân lấy một tí."
Ta nhanh mồm nhanh miệng, tức giận nói: "Người kiểu gì vậy! Ngay cả con chim nhạn cũng không bắt được, thứ đồ chơi này không phải thò một tay là bắt được sao?"
Thượng Quan Lan sững lại: "Cái ngươi nói gọi là gà, không phải chim nhạn."
Ta phiền muộn: "Khỏi nói là chim nhạn hay là gà.
Tiểu Lan, trước kia ngươi luôn nói với ta muốn gả cho một anh hùng cái thế, tại sao trưởng thành rồi lại chênh lệch lớn như vậy?"
Nàng không hề gì, nói: "Ta nghĩ thông suốt rồi thôi, từng quen biết quá nhiều người không đứng đắn rồi, lòng dạ cũng mất, gả cho hắn là nhìn trúng mẹ hắn mất sớm, nhân phẩm cũng tạm được, thi được cử nhân, có việc làm, không có thông phòng, cái khác ta cũng không để ý."
Thói đời gì đây? Trước mắt ta tối sầm, có việc làm, không có thông phòng được coi là đối tượng kết hôn tốt sao? Đây rõ ràng chỉ là điều kiện cần.
Thượng Quan Lan nói: "Anh Tử, hai ta không gặp lâu như vậy, không thể chỉ có ngươi hỏi ta, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.
Tại sao ngươi vô duyên vô cớ bị ném vào Dịch Đình, sau đó lại vô duyên vô cớ được thả ra rồi?"
Ta thở dài: "Bí mật cung đình, ngươi muốn nghe không?"
Thượng Quan Lan bày ra tư thế hóng hớt thoải mái: "Kể đi! Mau kể, không kể thì ta sẽ không ra ngoài thành thân nữa."
Tinh thần hóng hớt cảm động đất trời cỡ nào, cho dù sắp sửa kết hôn rồi, cũng phải cố chấp nuốt xuống miếng dưa này trước khi bái thiên địa.
Ta cân nhắc, chọn thứ quan trọng nói cho nàng nghe một lượt.
Có lẽ đã quá lâu nàng không đọc thoại bản truyền kỳ, chỉ có chút tình tiết sơ sài nhạt nhẽo ấy thôi mà nàng nghe đến vỗ đùi đen đét, tấm tắc cảm thán.
"Không hổ là ngươi nha Thẩm Anh, từ nhỏ ngươi đã lanh lợi, làm nũng với Quách tiên sinh, cò kè mặc cả với gia gia ta, không việc xấu nào không làm.
Bây giờ ngươi tiến bộ hơn rồi, còn có thể cò kè mặc cả với Hoàng đế." Nàng cảm thán nói: "Vốn dĩ phải bị nhốt ít nhất mười mấy năm, bây giờ hai năm đã ra rồi, còn lợi thêm cái thánh chỉ ban hôn, ngươi hạ cổ cho Hoàng đế sao?"
Ta miết nhân trung, nói: "Còn hạ cổ nữa? Sao ngươi không nói ta dùng nhân phẩm tốt đẹp của ta cảm hóa hắn chứ?"
Thượng Quan Lan lắc đầu: "Người khác thì ta tin, Thánh thượng này của chúng ta có thể bị ngươi cảm hóa được sao? Không vặn đầu ngươi còn coi là nhân từ rồi."
Danh tiếng của Lý Tư Diễm trong dân gian không tệ, duy chỉ có ở chỗ các quan văn thì thanh danh nát vô cùng.
Thượng Quan thị nhiều đời làm quan, gia gia của Thượng Quan Lan còn từng làm Thái phó của Tiên hoàng, coi trọng nhất phẩm đức, đoán chừng nói xấu Lý Tư Diễm không ít với tôn nữ.
Ta còn muốn nói tiếp với nàng, Thượng Quan phu nhân đã ở đằng trước thúc giục, bảo nàng mau ra ngoài, đừng để lỡ giờ.
Thượng Quan Lan mặt ủ mày chau nói: "Con đến đây."
Thấy trâm cài đầu của nàng lại rơi xuống, ta nhất thời mắc phải bệnh nghề nghiệp hầu hạ Ngụy Uyển Nhi, xông lên vội vàng chỉnh lại giúp nàng, thuận tiện sửa sang lại đầu tóc sắp rối của nàng hai ba lần.
Thím ở cửa nhìn hai chúng ta, lại bắt đầu lau nước mắt: "Trước kia lúc Anh Tử ở nhà có bao giờ làm loại chuyện hầu hạ người khác như thế này..."
Thượng Quan phu nhân cũng cảm thán: "Con gái lớn rồi, tất nhiên là không còn tự tại như lúc là cô nương, rồi cũng sẽ có một lần như thế."
Hai người phụ nữ trung niên thở ngắn than dài, cầm khăn lau nước mắt, không khí bi thương ùa vào mặt.
Ta cười hùa đi lên an ủi, Thượng Quan Lan vỗ vỗ tay ta, bình tĩnh nói: "Mặc kệ bà ấy, dạo này mẹ ta khóc tám trăm lượt một ngày, quen rồi là được."
Dứt lời, nàng giơ lên chiếc quạt tròn của nàng, che kỹ mặt mình
Ta đột nhiên quên nàng gả cho lang quân nào của Vũ An Hầu phủ, bèn thuận miệng hỏi: "Đúng rồi Tiểu Lan, vị hôn phu của ngươi tên là gì?"
Hoàn toàn không ngờ tới, Thượng Quan Lan bị hỏi câu hỏi này, chần chừ buông quạt tròn xuống.
Nàng trầm ngâm một lát, thành thật trả lời: "Ta quên rồi, đợi lát nữa ta hỏi mẹ ta vậy."
Ta câm nín, đột nhiên cảm thấy mình rất là để tâm đến chuyện thành thân, chí ít còn biết tên đầy đủ của Mạnh Tự.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm phủ vui vẻ thường ngày day !
Cẩu Hoàng đế phát bệnh đang trên đường ship đến..