Cao Dật Hiên vẫn bộn bề công việc.
Vệ Ưởng vừa nghĩ tới y, trong lòng liền hỗn loạn, thật khó chịu, hắn biết mình không có sinh bệnh, chỉ là nghĩ đến Cao Dật Hiên nên mới như thế cho nên hắn mới hy vọng có thể cùng y dùng bữa sáng, cùng đọc sách, cùng tập võ, nhưng là, như vậy kỳ thật vẫn là chưa đủ.
Như thế nào mới có thể thỏa mãn chính mình? Hắn không thể nghĩ ra.
Có một ngày, Cao Dật Hiên đột nhiên thay đổi thời gian, cùng bọn họ ăn cơm. Tuy rằng y vẫn không có thời gian dạy Vệ Ưởng luyện võ nhưng là trước mắt có thể cùng hắn ăn cơm, cũng làm cho Vệ Ưởng rất vui.
Lúc ăn cơm, Vệ Ưởng luôn cực lực khống chế chính mình, không muốn nhưng ánh mắt của hắn vẫn cứ hướng về Cao Dật Hiên, hắn lo sợ tâm tình của mình bị phát hiện, đến lúc đó không phải rất kỳ quái sao?
Nhưng Đàm Thiên Diễn, thừa lúc ăn cơm! Nói chuyện với hắn, hắn vốn dĩ là không muốn đáp lời ghê tởm hơn chính là, y cố ý tỏ ra thân thiết gắp đồ ăn vào bát hắn, hắn muốn vứt những thứ kia, nhưng là cuộc sống của mình trước đây nghèo khó, biết rõ mỗi hạt cơm không phải là dễ dàng, tự nhiên cũng không thể tùy tiện mà phí phạm của trời, đành phải ngậm đắng mà ăn hết, lại nhịn không được trợn mắt nhìn Đàm Thiên Diễn.
Đàm Thiên Diễn lại cười càng vui vẻ, nói với hắn những lời nhàm chán, Vệ Ưởng chỉ cảm thấy càng thêm chán ghét, Đàm Thiên Diễn lại còn ôm vai hắn, hắn càng cảm thấy không thoải mái, mỗi lần như thế đều đẩy tay hắn ra.
Nhìn cảnh này, Cao Dật Hiên cũng không nói gì, liền buông bát, bỏ đi không ăn nữa.
Nhìn Cao Dật Hiên đi rồi, Vệ Ưởng trong lòng cực kỳ khổ sở, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng gọi Cao Dật Hiên lại. Đều là Đàm Thiên Diễn hại, hại hắn ngay cả lúc ăn cơm cùng Cao Dật Hiên, đều nói không hơn ba câu, hắn ghét y chết đi được.
Chính là, Đàm Thiên Diễn gần đây quấn hắn chặt như keo, dù hắn đi đến đâu, y đều theo đến đó.
Tối hôm đó, Vệ Ưởng không nhịn nổi, hắn quay đầu quát Đàm Thiên Diễn: “Ta có thù gì với ngươi, mà ngươi cứ đi theo ta, ngươi rất phiền, ngươi có biết không? Ngươi lại đây là ta liền đánh ác!”
Đàm Thiên Diễn phe phẩy cây quạt cười: “Ngươi đánh không lại ta, Vệ Ưởng, đừng lãng phí lời uy hiếp ta.”
“Ngươi phiền đến chết, cút đi!”
“Thế nào, tâm tình không tốt sao?”Đàm Thiên Diễn cười gian, “Làm sao vậy? Chỉ là Cao Dật Hiên không nói chuyện với ngươi, tâm tình của ngươi liền không tốt như thế sao?”
“Không phải mà! Là ngươi phiền ta –”
Đàm Thiên Diễn lại lắc lắc cây quạt! “Vệ Ưởng, ngươi rất thành thực, cho nên đừng giấu ta. Ta là bằng hữu của ngươi, hơn nữa là ngươi có thể thương lượng với bằng hữu ác!”
“Quỷ mới làm bằng hữu với ngươi! Ngươi tránh ra, ta không muốn nói với ngươi.”
“Lúc ăn cơm, ngươi nhìn chằm chằm vào Cao Dật Hiên, đúng không?”
Vệ Ưởng đỏ mặt lên, giận, nói: “Không có, ngươi đừng nói bậy!”
“Ta không có nói bậy, Vệ Ưởng, ngươi xem ánh mắt thật là nhiệt tình ác, chỉ có băng nhân Cao Dật Hiên này không cảm giác được mà thôi, ta chỉ là liếc mắt một cái là biết ngay, ngươi đối Cao Dật Hiên có tình cảm không bình thường.”
Nghe vậy, Vệ Ưởng đỏ bừng đến cổ, hắn ấp úng la hét: “Không thể nào, ngươi không được nói lung tung, ta không có nhìn Cao Dật Hiên, ta chỉ là..... chỉ là nhìn cổ áo của hắn rất lạ, ta là đang nhìn áo của hắn, căn bản là không phải đang nhìn hắn, hơn nữa...... tay áo của hắn cũng rất lạ, cho nên ta mới –”
(lý do lý trấu kiều gì thế =)))))
Đàm Thiên Diễn cười cười, “Ngươi làm gì mà khẩn trương như vậy? Vệ Ưởng, ngươi thích nhìn hắn là chuyện của ngươi, ta cũng không nói gì, chẳng qua là Cao Dật Hiên đối với ánh mắt nhiệt tình của ngươi đều không có cảm giác, ta xem hắn không có tình cảm với ngươi. Hơn nữa nghe nói Cao Dật Hiên muốn thành thân, hắn tổ chức võ lâm đại hội này! Chính là một màn đại hội tương thân, ngươi có biết không?”
Nháy mắt vẻ mặt của Vệ Ưởng sụp xuống, hắn giận quát to: “Ngươi nói bậy, Cao Dật Hiên đối với ta tốt lắm, hắn đối ta là có cảm tình, hắn thích ta, cho nên mới dạy ta đọc sách luyện võ.”
“Đúng vậy! Hắn thích ngươi như tiểu đệ đệ, cho nên mới dạy ngươi đọc sách luyện võ, nhưng là hắn hiện tại không dạy ngươi nữa, không phải sao? Vệ Ưởng, xem ra so với trước kia hắn lại càng không thích ngươi.”
Vệ Ưởng không nghĩ tới chuyện này, mặt hắn càng suy sụp nghiêm trọng hơn.
Đàm Thiên Diễn tiếp tục nói: “Hơn nữa Cao Dật Hiên chẳng những không dạy ngươi luyện võ đọc sách, chỉ vùi đầu vào đại hội võ lâm, xem ra hắn dùng đại hội võ lâm để tuyển thê là có thật.”
“Ngươi nói bậy, không thể, Cao Dật Hiên không thể cưới vợ, hắn......”
Đàm Thiên Diễn cười khẽ, “Vì cái gì mà không thể? Cao Dật Hiên tuy rằng bộ dạng không phải xuất sắc nhất Cao gia, nhưng là luận về lực ảnh hưởng, các huynh đệ trong Cao gia không thể so sánh với hắn, hắn dung mạo tuấn mỹ, phú khả địch quốc, hơn nữa võ công của hắn cao cường, tuy rằng tính tình lạnh như băng, cô nương vẫn là thích hắn, không phải sao?”
Vệ Ưởng sửng ngốc, hắn không nghĩ tới những vấn đề này, bởi vì sau khi Vệ Ưởng vào Cao gia, Cao Dật Hiên vẫn là độc thân, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề y sẽ cưới vợ không biết vì sao, chỉ là trực giác của hắn mách bảo y sẽ không cưới vợ.
Hắn rống to: “Dù sao tất cả đều là ngươi nói lung tung, Cao Dật Hiên sẽ không cưới vợ, hắn...... hắn không nói với ta, hơn nữa hắn còn......”
“Còn thế nào?”
“Chúng ta ngủ trên cùng một cái giường, tuy rằng không có tay trong tay, nhưng là chúng ta ngủ trên cùng cái giường.”Vệ Ưởng nói xong liền đỏ mặt.
Đàm Thiên Diễn bật cười phù phù, “Vệ Ưởng, ngủ trên cùng một cái giường thì thế nào?”
“Tống tử hạc nếu nhìn thấy bọn ta ngủ trên một giường, lại nắm tay, sẽ cho rằng bọn ta là vợ chồng, cho dù bọn ta không có nắm tay, nhưng là ta cùng Cao Dật Hiên nằm ngủ trên một giường!”
(Lại thuyết vợ chồng nhà em Ưởng, thật kinh khủng, em ấy thật là ‘ba chấm’)
Đàm Thiên Diễn ôm bụng cười, “Vệ Ưởng, các ngươi ngủ trên một giường, ta đây hỏi ngươi, Cao Dật Hiên có hôn ngươi sao? Hắn có động phòng với ngươi sao? Có sờ ngươi sao?”
Vệ Ưởng sửng sốt, hắn hoàn toàn nghe không hiểu.
Đàm Thiên Diễn tới gần hắn cười nhẹ, “Ngươi nghe không hiểu a? Nam nhân cùng nữ nhân không phải ngủ ở cùng nhau sẽ có anh hài, phải động phòng mới có.”
“Động phòng?”Vệ Ưởng ngơ ngác lặp lại.
“Đúng vậy! Nếu là Cao Dật Hiên dùng miệng chạm vào miệng ngươi mới gọi là hôn môi, hắn cởi quần áo vuốt ve ngươi mới gọi là âu yếm, khi hắn tiến vào bên trong thân thể của ngươi, mới gọi là động phòng, bất quá nam nữ động phòng mới có anh hài, nam nhân cùng nam nhân thì không có anh hài.” Hắn cố ý dò hỏi: “Hắn có làm những chuyện này với ngươi sao? Nếu không có, làm sao ngươi dám nói hắn thích ngươi? Nói không chừng hắn thương ngươi như đệ đệ mà thôi, sau khi hắn cưới vợ, hắn liền bỏ mặc ngươi.”
Vệ Ưởng tức giận, “Sẽ không có, Cao Dật Hiên...... Cao Dật Hiên đã hôn ta, hắn đã dùng miệng chạm vào miệng ta.”
“Vậy ngươi có cảm giác sao?”
“Cảm giác?”Vệ Ưởng nghe không hiểu lại lặp lại.
Đàm Thiên Diễn gật đầu cười khẽ, “Đúng vậy! Cảm giác, ví dụ như mặt đỏ tim đập, khi Cao Dật Hiên dùng miệng chạm vào ngươi, không phải ngươi đã khóc sao?”
Vệ Ưởng phản bác lại: “Ta không phải bởi vì Cao Dật Hiên dùng miệng chạm vào ta mới khóc, ta...... ta chỉ là tâm tình khó chịu mới khóc, ta thích hắn dùng miệng chạm vào ta!”
Đàm Thiên Diễn vừa phe phẩy quạt vừa cười, không hề nhiều lời.
Vệ Ưởng nhìn vẻ mặt của y, giống như biết cái gì đó, lại cố ý không nói, hắn quát hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy buồn cười thôi.”
“Ta nói buồn cười sao?”
“Ngươi không nói là ngươi yêu Cao Dật Hiên đi?”
Vệ Ưởng ngẩn ngơ, “Không phải, ta...... ta không có, hắn là cừu nhân của ta!”
Đàm Thiên Diễn cười nói: “Nguyên do đó, có thể Cao Dật Hiên là người đầu tiên dùng miệng chạm vào ngươi, cho nên ngươi mới có cảm giác như thế với hắn! Nói không chừng hôn qua người khác, ngươi sẽ biết ngươi cùng Cao Dật Hiên miệng chạm miệng vốn dĩ không có gì, có phải không?”
Thấy hắn nói rất có lý, Vệ Ưởng lại cúi đầu trầm tư, chốc lát sau mới ngẩng đầu, “Ta sẽ đi tìm người khác thử xem sao?”
“Ngươi cho là muốn hôn là có thể hôn sao? Cẩn thận ngươi bị đánh chết, chuyện này không thể làm loạn được.”
Vệ Ưởng phát hỏa, “Ngươi nói bởi vì chỉ có Cao Dật Hiên hôn ta, cho nên ta có tình cảm không đúng với hắn, hiện tại ta muốn đi tìm người khác thử, ngươi còn nói sẽ bị người đánh chết! Ngươi có phiền hay không a, bằng không ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào?”
Trong mắt Đàm Thiên Diễn hiện lên một dãi tà khí, nói: “Ta là bằng hữu của ngươi a, Vệ Ưởng?”
“Ngươi mới không phải bằng hữu của ta! Ngươi kỳ kỳ quái quái, lại chỉ biết hại Cao Dật Hiên.”
“Ta tuy rằng cùng hắn có ân oán! Nhưng là ta với ngươi không có Vệ Ưởng, ngươi đi tìm người khác thử là không được, nhưng ta là bằng hữu của ngươi, ta có thể cho ngươi thử a!”
Vệ Ưởng lăm lăm nhìn hắn, giống như xem xét lời đề nghị của y.
Đàm Thiên Diễn nở nụ cười, “Cao Dật Hiên là nam nhân, ta cũng vậy nam nhân a, ngươi tìm ta thử, cũng sẽ không mất miếng thịt nào, đúng hay không? Bằng không ngươi muốn tìm ai thử?”
Vệ Ưởng cự tuyệt không chút do dự, “Không cần, ta thà rằng đi tìm Cao Dật Tĩnh thử.”
Đàm Thiên Diễn lại nhất nhếch cười tà, “Ngươi đi tìm a, tình cảm huynh đệ giữa bọn hắn lại không tồi, nên rất thực thẳng thắn thành thực bởi vậy, Cao Dật Tĩnh sẽ nói với Cao Dật Hiên, nói ngươi hôn hắn, thì Cao Dật Hiên sẽ nghĩ thế nào?”
Vệ Ưởng nhíu mặt, Đàm Thiên Diễn trong nói có lý, nhưng lại như có chỗ nào không đúng lắm, hắn xuy hừ một tiếng, “Ta đây hôn ngươi, nói không chừng ngươi sẽ nói với Cao Dật Hiên a!”
“Sẽ không. Ta cùng Cao Dật Hiên có ân oán, cho nên ta sẽ không nói với hắn, hơn nữa ta với ngươi là bằng hữu, mới muốn giúp người giải quyết mà thôi.”
“Thật vậy không?”
Đàm Thiên Diễn vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật!”
Vệ Ưởng nhíu chân mày rậm, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Được rồi! Chúng ta thử một chút, bất quá không được thử lâu, ngươi chỉ hơi hôn ta một chút.”
Đàm Thiên Diễn không cầm được cười khi quỷ kế đã thực hiện được, “Ngươi tới đây, ta ôm ngươi hôn.”
Vệ Ưởng dừng chân, vừa nghĩ tới bị Đàm Thiên Diễn ôm, hắn toàn thân lông tơ đều dựng lên, ghê tởm tự nhiên nổi lên! Hắn kiên định cự tuyệt, “Không cần, ta không cần ngươi ôm!”
“Vệ Ưởng, ngươi cái này không cần, cái kia không cần, quên đi, ta không hôn, ngươi đi tìm Cao Dật Tĩnh đi.”
Nghe y nói như vậy, Vệ Ưởng rơi vào đường cùng, đành phải đi qua, để cho Đàm Thiên Diễn ôm hắn. Hắn ngước mặt lên, nhìn Đàm Thiên Diễn gần trong gang tấc như vậy, cả người hắn không thoải mái quát lên: “Mau hôn được không? Gần ngươi như vậy, thực chán ghét.”
Đàm Thiên Diễn thở dài, “Ở bên ngoài ta chính là nhân trung chi long (rồng giữa loài người), nhiều ít cô nương muốn ta hôn môi nàng, nhưng lại gặp phải tiểu tử như ngươi không biết phân biệt.”
“Hừ, chớ gạt ta, Cao Dật Hiên dễ nhìn hơn ngươi, ngươi hôn nhanh đi!”
Đàm Thiên Diễn đối với cái đánh giá của hắn cũng chỉ là cười trừ, y đưa môi tới gần, hôn trong chốc lát, muốn đem đầu lưỡi tiến vào trong.
Vệ Ưởng bị bờ môi của y ma xát đã đủ không thoải mái, phát hiện y muốn đem đầu lưỡi tiến vào, hắn mới không chịu, hơn nữa hắn nhẫn nại đến cực điểm, hắn vội vàng đẩy y ra, cả giận nói: “Ta không cần loại hôn như thế, ta cũng không muốn hôn, cảm giác rất không thoải mái, rất ghê tởm, ta muốn đi ngủ.”
Sau khi đẩy Đàm Thiên Diễn ra, Vệ Ưởng kịch liệt chà chà môi, chà thế nào thì cảm giác ghê tởm vẫn còn cảm giác giác hôn của Cao Dật Hiên cùng y rõ ràng là khác biệt mà, hắn có chết cũng không cho người khác hôn hắn.
Đàm Thiên Diễn xua tay, bất đắc dĩ nói: “Ta tận sức, là ngươi không muốn hôn sâu, nếu không có cảm giác đó là tại ngươi.”
Vệ Ưởng không để ý tới y, vừa chùi môi rồi đi.
Đàm Thiên Diễn phẩy phẩy cây quạt, thấp giọng nở nụ cười, y lầm bầm lầu bầu nói: “Tuy rằng cùng Vệ Ưởng không nói lời nào, đúng là hắn rất quan tâm, bất quá không biết đứng xa một chút, không có nghe được bọn ta nói gì, chỉ thấy bọn ta làm gì, không biết nhìn thế hắn nghĩ như thế nào? Có lẽ tuyệt không phải là nghĩ đến mặt tốt chứ! Nếu như nhìn thấy ngươi khác nhằm vào Vệ Ưởng yêu đến tận xương tủy, vậy càng thú vị hơn.”
Ở xa xa, một bóng người chợt lóe rồi biến mất, bạch y trong bóng đêm hắc ám, vài tia sáng đặc biệt hiện lên.
Vệ Ưởng dùng tay áo chà môi còn chưa đủ, hắn chạy đến nơi có nước ở hậu viện, kịch liệt xối nước vào miệng, nơi nào bị Đàm Thiên Diễn chạm vào đều cảm thấy ghê tỡm khó chịu.
Nhất định là hắn bị Đàm Thiên Diễn lừa, nếu không làm sao hắn để cho Đàm Thiên Diễn hôn chứ? Loại cảm giác này ghê tởm chết đi được, khi cùng hôn Cao Dật Hiên thì cảm giác hoàn toàn khác.
Vệ Ưởng chà đến nỗi bong một lớp da, hắn mới cảm thấy được đã rửa đi cái loại cảm giác này, bất quá cũng may mắn hắn đẩy Đàm Thiên Diễn ra đúng lúc, bằng không hắn đem đầu lưỡi tiến vào trong, hắn sẽ khó chịu đến mức muốn phun ra.
Hắn thấy rửa thế đủ rồi, mới đứng lên trở về phòng. Hắn vừa đi, vừa chửi không ngừng Đàm Thiên Diễn, Đàm Thiên Diễn nhất định là người xấu không sai, chính mình thật sự là dốt nát, vậy mà để cho hắn hôn.
Trở lại phòng, Vệ Ưởng khép cửa lại, thậm chí khóa cửa lại, hắn muốn cho Đàm Thiên Diễn ngay cả muốn vào cũng không có cơ hội, y thường ỷ vào cánh cửa không khóa! Tùy tiện đích đẩy cửa vào, nhiễu loạn hắn đọc sách.
Hắn quyết định, từ rày về sau không cùng Đàm Thiên Diễn nói chuyện, cho dù lúc ăn cơm, y có gắp rau vào bát hắn, hắn cũng không ăn mà bỏ toàn bộ ra, cho dù có phí phạm đồ ăn hay không.
Vệ Ưởng tìm hỏa triệp tử, đang định đốt đèn, chợt nghe trên giường có tiếng động, hắn hoảng sợ, hỏa triệp tử rơi xuống đất. Trên đời này chỉ có Đàm Thiên Diễn mới trốn trong phòng hắn làm chuyện nhàm chán, hắn giận kêu: “Đàm Thiên Diễn sao?”
“Ta không phải Đàm Thiên Diễn, ta là Cao Dật Hiên!”
Vệ Ưởng giật mình nhìn về phía giường, hắn nhận ra đó là giọng của Cao Dật Hiên, chỉ bất quá hắn trước kia nói chuyện với hắn, cũng không mang giọng kiềm nén ưu tư như thế. “Cao Dật Hiên?”
Người trên giường cũng không đứng lên, thậm chí một cử động cũng không.
Trên mặt Vệ Ưởng không hiểu sao lại nóng bừng lên, hắn vừa nghĩ tới Cao Dật Hiên ở trong phòng hắn, không biết sẽ nói gì với hắn, hắn gãi đầu nói: “Cao Dật Hiên, ngươi có chuyện tìm ta sao?”
“Không có việc gì thì không được đến tìm ngươi sao?”
Vệ Ưởng vội vàng lắc đầu, “Đương nhiên không phải, Cao Dật Hiên, ta gần đây đọc sách rất khá, tên của ta cũng viết rất khá, ngươi muốn xem hay không?”
Vệ Ưởng vội vàng cúi thấp người, đi tìm hỏa triệp tử, không có ánh sáng, làm sao lấy bài văn cho Cao Dật Hiên xem?
Cao Dật Hiên lại lạnh lùng đích nói: “Không cần, ta không muốn xem!”
Vệ Ưởng sửng sốt, bỗng nhiên nhớ đến trên bàn của hắn lộn xộn có tờ giấy ghi tên Cao Dật Hiên, nếu như bị hắn nhìn thấy, chẳng phải là rất xấu hổ?
Hắn không thể để cho Cao Dật Hiên phát hiện tờ giấy kia, hắn sờ soạng đi nhanh đến trước bàn, muốn giấu tờ giấy kia, chính là vừa rồi không có lửa, trên bàn nhiều giấy như vậy, hắn cũng không biết tờ nào. Hắn thử nhờ ánh trăng đến tìm, nhưng ánh trăng rất mờ, hắn sờ soạng cả buổi, cũng tìm không ra tờ giấy đó.
Bỗng dưng, hắn cảm thấy phía sau có người đến gần, là Cao Dật Hiên.
Vệ Ưởng đỏ mặt, nếu bị Cao Dật Hiên nhìn đến tờ giấy kia, hắn liền xong đời. Vì thế, hắn càng ra sức tìm tờ giấy.
Cao Dật Hiên lại dùng sức kéo hắn về sau, Vệ Ưởng không nghĩ tới y sẽ dùng sức lớn như vậy kéo hắn, một cái kinh hô, liền ngã vào ngực y.
Hắn dựa vào Cao Dật Hiên gần như vậy, khiến cho mặt của hắn có chút đỏ lên, hắn dùng tay che những tờ giấy trên bàn, thở phì phò nói, “Cao Dật Hiên, ngươi dọa ta, ngươi không đến bàn học này, cũng không được đọc những tờ giấy trên bàn.”
Cao Dật Hiên không để ý đến lời của hắn, lạnh băng giễu cợt nói: “Ngươi vừa rồi ở trong hoa viên cùng Đàm Thiên Diễn làm gì?”
Vệ Ưởng lắc đầu, không nói gì.
Cao Dật Hiên lật hắn lại, giọng của hắn rất lạnh băng, nhưng cũng đầy thống khổ, “Ta không được sao? Chỉ có Đàm Thiên Diễn mới có thể sao?”
“Đàm Thiên Diễn?” Vệ Ưởng ngây ngốc lặp lại, Đàm Thiên Diễn có thể như thế nào? Hắn nghe không hiểu Cao Dật Hiên đang nói cái gì.
“Là bởi vì ta lạnh như băng sao? Ta vẫn nghĩ ngươi còn nhỏ tuổi, không thể tưởng được ngươi chủ động với Đàm Thiên Diễn, vì sao không phải là ta? Nếu không phải ta, vì cái gì mà một năm trước để cho ta gặp ngươi, vì sao? Thật không công bằng! Tất cả quyền thế, danh lợi cũng không phải ta muốn, ta chỉ có muốn như thế này mà thôi, vì sao ta không thể được, không công bằng, hoàn toàn không công bằng.”
Cao Dật Hiên nói không đầu không đuôi, Vệ Ưởng nhận thấy giọng y lúc cao lúc thấp tựa như đầy thống khổ nặng nề, hắn đưa tay vuốt mặt Cao Dật Hiên, “Ngươi làm sao vậy? Cao Dật Hiên, ngươi không thoải mái sao? Giọng của ngươi thật kỳ quái.”
Cao Dật Hiên bắt lấy tay hắn, dùng sức rất mạnh như bẻ gãy tay hắn.
Vệ Ưởng bị đau kêu lên: “Đau quá, Cao Dật Hiên, đau quá ác!”
“Vậy có đau bằng nỗi đau ngàn kim châm vào tim của ta không?” (câu này ta bịa đó, =)), ta thấy nó có nghĩa tương tự như “chuy tâm chi thống”.:X)
Tóc của Vệ Ưởng bị kéo ra sau, khiến cho mặt của hắn được nâng lên.
Cao Dật Hiên thô bạo hôn lên đôi môi của hắn.
Cao Dật Hiên hôn hắn!
Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, nhưng là hắn còn không kịp cho cái ý nghĩ nhỏ nhoi này, cảm giác được đầu lưỡi đang tiến vào tham dò trong vòm miệng, cảm giác này tốt hơn so với lần trước, hắn bị hôn đến không thở nổi.
Dưới ánh trăng ảm đảm, hắn nhìn không rõ mặt của Cao Dật Hiên, mà hắn ôm lấy thân thể nóng rực của y, thân thể hắn cũng như bị thiêu đốt hừng hực.
Cao Dật Hiên hôn lâu, mới rời khỏi miệng hắn.
Vệ Ưởng mở to miệng thở hổn hển, trong phổi hắn tựa như không còn không khí, nhưng hắn mới thở chưa được bao lâu, Cao Dật Hiên lại hôn hắn.
Bụng dưới của hắn có cảm giác xôn xao, toàn thân hắn như đang bốc cháy đến khó chịu, hắn kéo quần áo Cao Dật Hiên, ôm chặt sau cổ y, như thể chết đuối mà vớ được khúc gỗ.
Cao Dật Hiên đẩy hắn ra một chút, chậm rãi cởi y phục của hắn, vuốt ve làn da mềm mại, xúc cảm kia làm hắn chấn động.
Vệ Ưởng cảm giác được một luồng không khí lạnh lẽo đang tập trung trên thân thể hắn, mặc dù xoa dịu một chút cái khí nóng, nhưng là lúc này, Cao Dật Hiên ôm chặt lấy hắn.
“Cao Dật Hiên, ta –”
Khi hắn muốn nói ta thật kỳ quái! Cao Dật Hiên một phen ôm lấy hắn, hắn kinh hô một tiếng, tay chỉ có thể ôm chặt lấy y, để tránh mình rớt xuống đất.
Cảm thấy mình bị thả trên giường, Vệ Ưởng cứ nghĩ Cao Dật Hiên muốn hắn ngủ, bất quá hắn phải tìm được tờ giấy kia mới có thể ngủ, nếu không bị hắn phát hiện, hắn sẽ không biết phải giải thích thế nào.
Hắn lắc đầu, “Ta hiện tại không mệt, ta hiện tại –”
Toàn bộ thân thể Cao Dật Hiên đè xuống, thân thể hắn có chút nặng, nhưng là không phải như vậy làm người ta không thoải mái, mà khiến cho hắn toàn thân run rẩy một cảm giác thoải mái.