Y đợi một ngày, tình hình của Tố Phi Văn cũng không biến chuyển tốt, y đang muốn ôm hắn đến hương trấn (thị trấn nhỏ) cho đại phu xem qua, rốt cục Tố Phi Văn cũng tỉnh lại.
Hắn vừa nhìn thấy Cao Dật Dũng, tựa hồ rất khiếp sợ, nói: “Tại sao ngươi trở về?”
Mà Cao Dật Dũng so với hắn còn khiếp sợ, bởi vì sắc mặt của Tố Phi Văn vốn tái nhợt, ngay cả môi cơ hồ cũng mất đi huyết sắc, nhưng khi hắn vừa tỉnh lại, cả khuôn mặt trở nên đỏ hồng động lòng người.
Cao Dật Dũng hỏi: “Ngươi bị bệnh gì? Sao lúc thì sắc mặt như người chết lúc thì sắc mặt lại đẹp vô cùng?”
Tố Phi Văn sửng sốt, lại quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng xen ngang lời của hắn, “Đây không phải là bệnh, ta chỉ là không cẩn thận té xỉu.”
Chỉ thấy Tố Phi Văn lạnh lạnh băng băng, một người sinh bệnh nặng không có biểu hiện như vậy, Cao Dật Dũng chỉ cảm thấy chuyện này thật quỷ dị, nhưng suy nghĩ của y đơn giản, lại không tìm được nguyên cớ.
Còn Tố Phi Văn đẩy ra hắn, chính mình xuống giường, thái độ lạnh băng cùng với ban đầu không có gì khác biệt, “Ta muốn ăn cơm, ngươi nấu cơm chưa?”
Vừa tỉnh đã liền trách người, Cao Dật Dũng giận chính mình vừa rồi vì sao lại lo lắng cho hắn, xem ra chính mình căn bản chỉ là lo lắng suông, quả thực là ngu ngốc ngu ngốc.
Y đến trù phòng nấu cơm, càng nấu càng phát hỏa, y cố ý trả thù, lại nấu thức ăn nát vụn, nấu cơm lại cháy khét, sau đó mới mang ra ngoài.
Tố Phi Văn nhìn y nấu thức ăn ra như vậy, cũng không như bình thường mắng y té tát, mà chỉ nhướng cao lông mày.
Cao Dật Dũng bởi vì tức giận chính mình ngu ngốc mà lo lắng vì hắn, không để ý tới hắn có thể có xử phạt thế nào, thế nhưng khẩu khí ác liệt nói: “Ngươi muốn ăn thì ăn, không ăn thì đổ, ta không quản ngươi nhiều như vậy.”
“Đây là ngươi cho chó ăn sao? Vậy ngươi tự ăn đi, tự ta xuống bếp nấu.”
Tố Phi Văn lạnh như băng đi vào trù phòng, cũng không biết chuẩn bị những thứ gì, một lát sau liền mang đồ ăn lên.
Không thể tưởng được trù nghệ của Tố Phi Văn thâm tuyệt quá sức, Cao Dật Dũng nhìn toàn bộ thức ăn đều đầy đủ hương vị, không khỏi chảy nước miếng, Tố Phi Văn ngồi xuống ăn cơm, Cao Dật Dũng gắp đồ ăn hắn làm, hắn cũng không mắng.
Cao Dật Dũng nói: “Thức ăn này là gì, nhìn trông kỳ quái như vậy!”
“Đây không phải là thức ăn, là một loại dược liệu, có tác dụng bổ dưỡng.”
Cao Dật Dũng nuốt vào trong miệng, vào miệng liền tan, mùi vị thật tuyệt, y ăn rất là thoải mái, một lần ăn liền ăn hết cả bàn, Tố Phi Văn thì nhìn y ăn, chính mình căn bản chỉ ăn vài miếng rồi ngừng đũa.
“Rửa chén dĩa đi.”
Sau khi Tố Phi Văn giao cho y xong, chính mình đi vào phòng, cũng không biết lấy cái thứ gì bỏ vào trong ngực, đợi sau khi sơ tẩy xong, liền lên giường, còn đối với chuyện ngất xỉu cùng chuyện đuổi Cao Dật Dũng đi, không nói đến lời nào.
Tới lúc đi ngủ, hắn ngồi ở trên giường lau cái bình nhỏ gì đó, trong bình này rất thơm, Cao Dật Dũng ngủ ở góc giường, bị hương khí làm cho không ngủ được, y ngồi dậy cố ý gây phiền toái mắng: “Ngươi thoa cái thứ gì thế, thối chết đi được.”
Tố Phi Văn lại cái bình đến trước mặt y, lạnh lùng nói: “Ta thoa không tới lưng, ngươi tới giúp ta thoa.”
Cao Dật Dũng nhìn thoáng qua tấm lưng gầy gầy của Tố Phi Văn, nuốt nước miếng một cách khó khắn. “Thoa lưng!”
Tố Phi Văn không để ý tới sự do dự của y, đổ một chút dầu vừng vào lòng bàn tay y, lạnh nhạt nói: “Ngươi lên giường thoa.”
Cao Dật Dũng thật sự là hoảng hốt, bởi trước kia Tố Phi Văn tuyệt đối sẽ không cho y làm chuyện này, nhưng Tố Phi Văn lại quay lưng lại, chậm rãi cởi bỏ y phục, đưa cái lưng trần trụi lộ ra.
Làn da của Tố Phi Văn trắng nõn nà như tuyết, dưới ngọn đèn le lói chiếu xuống, sáng ngời lấp loáng, Cao Dật Dũng giống như chó nhìn thấy xương bị thu hút leo lên giường, đưa tay đầy dầu vừng xoa lên lưng Tố Phi Văn.
Làn da trên lưng Tố Phi Văn, non mịn mảnh mai, lòng bàn tay Cao Dật Dũng chạm vào như đang tan chảy.
Hơn nữa trên người Tố Phi Văn được xoa dầu vừng, thơm vô cùng, trong hơi thở của y chỉ toàn mùi thơm ngát từ thân của Tố Phi Văn bay tới, như thế thì làm mà y không suy nghĩ lung tung cho được.
“Sao ngươi lại trở về?”
Đang miên man suy nghĩ, giọng của Tố Phi Văn nhỏ nhẹ, ôn nhu, quả thực tê dại lòng người.
Cao Dật Dũng hít một hơi thật sâu, dục vọng của y khó khăn khống chế lại bị Tố Phi Văn kích thích khiến nó vùng lên.
Tâm tư của Cao Dật Dũng đã không còn là vấn đề ở Tố Phi Văn. Y nhìn lưng của Tố Phi Văn, lập tức một trận bốc lên, hận là không thể bổ nhào ôm lấy Tố Phi Văn.
Không ngờ Tố Phi Văn nghiêng người, cùng mặt đối mặt với y, dưới ngọn đèn chiếu rọi, đôi môi đỏ mọng của Tố Phi Văn như câu hồn người, khiến cho ánh mắt của Cao Dật Dũng nhìn chằm chằm vào môi hắn, dục vọng của y càng không thể kiềm chế hơn hơn nữa bọn họ rất gần nhau, y không tự chủ để lộ ham muốn, Tố Phi Văn vừa thấy đã biết.
Không biết có phải là ảo giác của Cao Dật Dũng hay không, hay vẫn là ảo giác dưới ánh đèn lung linh, bởi Tố Phi Văn không có khả năng đỏ mặt, nhưng lúc này trên mặt Tố Phi Văn có chút hồng, hắn nhìn chằm chằm Cao Dật Dũng trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu bật cười.
Tiếng cười của hắn nhẹ như tiếng chuông, Cao Dật Dũng vừa nghe tiếng cười của hắn, chỉ cảm thấy một trận lửa đốt cháy thân, để tránh bị nhìn quá rõ nên y xấu hổ nhanh chóng thay đổi tư thế ngồi.
Tố Phi Văn lại chặn chân y lại, không cho y động đậy, còn hết sức có thể khơi mào dục vọng của y.
Thấy Cao Dật Dũng bị hắn khơi mào, Tố Phi Văn cười lăn cười bò Cao Dật Dũng lại giận vừa tức, vẻ mặt đỏ bừng đẩy tay của Tố Phi Văn ra, nói dối: “Ngươi đừng chạm vào, đây không phải vì ngươi, là bởi vì...... là bởi vì...... Tóm lại, đây là phản ứng bình thường, cũng không liên quan đến ngươi.”
Tố Phi Văn ngẩng đầu lên nhìn Cao Dật Dũng, hỏi câu hỏi mà hắn chưa bao giờ hỏi, “Ngươi cảm thấy ta đẹp sao? Cao Dật Dũng.”
Thần sắc Tố Phi Văn ám muội, động lòng không thể nào nói được.
Hắn đương nhiên đẹp, mà phi thường đẹp, Cao Dật Dũng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua người nào đẹp hơn hắn, nhưng Cao Dật Dũng làm sao nói ra được, y đỏ mặt nói: “Nữ nhân Trung Nguyên còn đẹp hơn ngươi vạn lần......”
Mắt Tố Phi Văn trầm xuống, bỗng nhiên cho y một cái bạt tai.
Cao Dật Dũng sớm biết hắn hay vô duyên vô cớ đánh người, nhưng lúc này y không biết tại sao mình lại bị đánh, bởi vậy tức giận nói: “Sao ngươi cứ tùy tiện đánh người?”
“Ta hỏi ngươi, bộ dạng ta có đẹp không?” Ngữ khí Tố Phi Văn ôn nhu hỏi lại nữa, cùng với thái độ đánh người lại đối lập hoàn toàn.
Cao Dật Dũng bị hắn đánh, làm sao có thể trả lời tốt được, cho dù giọng nói Tố Phi Văn có êm dịu thêm nữa, y cũng không trả lời điều mà hắn muốn nghe. Hắn tức giận nói: “Khó coi, khó coi chết đi được,trong tất cả nữ nhân, nam nhân ta gặo thì ngươi khó coi nhất.”
Một tiếng ‘ba’, Tố Phi Văn lại tát y, hơn nữa lúc này mạnh hơn lúc trước.
Cao Dật Dũng xoa xoa gò má, phẫn nỗ của y bùng nổ.”Ngươi khó coi, thế nào! Ngươi vả miệng của ta, ta cũng muốn nói ngươi khó coi.”
Tố Phi Văn lại tát y một cái, Cao Dật Dũng vô cùng tức giận, bắt lấy tay hắn, giận dữ nói: “Ngươi còn đánh người như vậy, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu, ta sẽ......”
“Sẽ như thế nào?” Tố Phi Văn cười lạnh nói: “Ngươi ngay cả lời uy hiếp cũng nói không xong, còn dám hung dữ với ta, ngươi dám đối với ta như thế nào? Xâm phạm ta sao?”
Cao Dật Dũng bị hắn bức tới rồi cực hạn, vừa hận vừa giận nói theo đoạn cuối của hắn: “Đúng, ngươi còn loạn đánh người, ta liền xâm phạm ngươi.”
“Chỉ sợ ngươi không có lá gan kia.”
Chịu không nổi người khiêu khích, Cao Dật Dũng liền đẩy ngã hắn Tố Phi Văn nghiêng đầu nhìn Cao Dật Dũng, cười lạnh nói: “Ngươi chỉ biết nói, ngươi không dám làm.”
Dưới ánh đèn, Tố Phi Văn đẹp vô cùng, môi hắn đỏ mọng rung động, ngay cả khi miệng nói ta những lời khinh miệt, nhưng hắn vẫn tuyệt đẹp khiến người ta nhỏ dãi
Suy nghĩ của Cao Dật Dũng là một mảnh hỗn loạn, rốt cuộc phân biệt không được là phẫn nộ, hay là quấy phá hắn bắt lấy đầu của Tố Phi Văn, chặn cái miệng rung rung làm người ta tức giận, và rồi vừa thấy hắn đã muốn hôn lên đôi môi mọng đỏ đó.
Đôi môi truyền đến vị ngon ngọt, làm cho tựa như toàn thân Cao Dật Dũng dâng lên phiên lãng, chính là hôn môi căn bản là không đủ, y liếm môi của Tố Phi Văn như đang dùng một món ngon.
Tố Phi Văn ôm lấy cổ của y, tự nguyện dâng đôi môi cho y Cao Dật Dũng khẽ cắn như điên cuồng, rồi lại ngậm một chút, mật ngọt kia tiến vào trong miệng y trượt vào thân thể y, ngay cả thóa dịch của Tố Phi Văn cũng thơm lừng khó tin, Cao Dật Dũng không ngừng hôn, lại càng mê muội không chịu bỏ, toàn thân nóng như muốn phát nổ.
Cao Dật Dũng lột y vật của Tố Phi Văn xuống, toàn thân Tố Phi Văn trắng như tuyết, hắn thở, môi bị hôn đến mức sưng lên, tia trong đôi ngươi của hắn lén lút, diễm sắc mỹ lệ kia càng làm cho người ta kinh diễm.
Hắn kéo Cao Dật Dũng xuống, xoay người nhoài người lên người của Cao Dật Dũng. Cao Dật Dũng ôm lấy hắn, khẽ cắn vai hắn, Tố Phi Văn kêu lên một tiếng nhẹ, Cao Dật Dũng nghe tiếng kêu nhẹ mê người, dục vọng của y sớm súc thế đãi phát (vận sức chờ tấn công).
“Ta đẹp không?”
Cao Dật Dũng nhìn toàn thân trần trụi, chỉ có màu đen sợi tóc che lấp thân hình của Tố Phi Văn, da trắng tóc đen, kiều mĩ mảnh khảnh xinh đẹp không thua gì nữ nhân con ngươi của hắn ánh lên những tia cực kỳ quyến rũ, xinh đẹp đến khiến người ta tâm chiết, tim của Cao Dật Dũng đập rất nhanh.
Còn Tố Phi Văn nhẹ nhàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Cao Dật Dũng, chậm rãi vuốt ve từng chỗ từng chỗ, như đang cảm thụ làn da của y.
Cái vuốt ve hấp dẫn kia, làm cho Cao Dật Dũng thô suyễn dâng lên, trong mắt của y phát ra hào quang, giống hận không thể một hơi cắn Tố Phi Văn.
Y níu mái tóc của Tố Phi Văn, cuốn ở trong tay, kéo hắn đến gần hơn Tố Phi Văn nhìn y kích động như thế, hắn cười duyên, hắn theo tư thái của Cao Dật Dũng, cúi thân thể trắng nõn của mình xuống, tựa đầu thuận theo kề sát cổ của Cao Dật Dũng, tựa như tình nhân ôn thuận nằm trên người ái nhân của mình.
Thân thể Tố Phi Văn như một làn gió thơm, tư thái mềm mại, suối tóc thơm ngát, cùng tiến thẳng vào mũi của Cao Dật Dũng, trong lòng Cao Dật Dũng nổi lên một sự ôn nhu mà chính y cũng không diễn tả thành y ôm từ sau lưng Tố Phi Văn, vuốt ve ôn nhu, rung động đến nói không ra lời.
“Ta đẹp không? Cao Dật Dũng.”
Lúc ôn nhu như vậy, Cao Dật Dũng nói không ra lời nói dối, nhưng y cũng không nói nên lời nói thật, đành phải trầm mặc không nói lời nào, đột nhiên y cảm thấy bên sườn cổ một trận đau đớn kịch liệt, giống thịt bị cắn xuống, y quát to một tiếng, đẩy Tố Phi Văn ra.
“Ngươi đang làm gì đó?”
Hắn vừa sờ bên gáy, bên gáy đều là máu, Cao Dật Dũng nhìn hoảng sợ. “Ngươi cắn ta?”
Bên môi của Tố Phi Văn còn lưu vết máu đỏ tươi, hắn cười yêu mị, “Máu của ngươi rất ngọt.”
Nghe hắn cười nói lời như thế, Cao Dật Dũng tức giận đến toàn thân phát run, nổi giận mắng: “Ngươi đồ tử yêu quái, kẻ điên, biến thái, lại đi cắn người......”
Ánh mắt Tố Phi Văn mờ mịt nhìn Cao Dật Dũng, mục quang lộ ra một vệt khinh sầu, nhưng vẫn luôn cười quyến rũ nói: “Lúc làm tình không ai cắn ngươi phải không? Ta là người thứ nhất?”
“Không ai có loại hành vi biến thái như ngươi, cút ngay.”
Không còn chút tâm tình, cái hành vi biến thái đó cũng làm ra được, nếu cùng giường với hắn nữa, chỉ sợ lát nữa sẽ bị hắn cắn chết.
Cao Dật Dũng đẩy Tố Phi Văn ra, định xuống giường, Tố Phi Văn lại đè y lại, cúi đầu, khiêu khích của Cao Dật Dũng, lộ ra ánh mắt mị hoặc hỏi: “Có người nào làm thế này với ngươi chưa?”
Cao Dật Dũng lộ vẻ mặt khiếp sợ, nhất thời khó khăn lý giải Tố Phi Văn đang nói cái gì.
Mà sắc mặt Tố Phi Văn mềm mại đáng yêu nói: “Ta cũng vậy người thứ nhất sao?”
Sĩ thân (trai tân oO) Cao Dật Dũng gần như không thể nhúc nhích, lập tức không bị khống chế đích bị kích khởi, trong mắt Tố Phi Văn hiện lên nụ cười quyến rũ, chậm rãi cỡi quần của Cao Dật Dũng.
Cao Dật Dũng cảm giác được chính mình đang bị Tố Phi Văn ấu yếm dịu dàng y nắm chặt chăn bông, thật là rung động thị giác, lạnh như băng, hơn nữa mỗi lần nói chuyện Tố Phi Văn đều châm biếm vậy mà lại đối xử ôn nhu với y. Gương mặt xinh đẹp kia để lộ ra hồng quang xinh đẹp, ai nhìn đến đều phải tê dại.
Thân thể Cao Dật Dũng chấn động vô cùng kịch liệt, Tố Phi Văn sớm nhìn ra, của Cao Dật Dũng nhanh chóng khiến y không thể thở nổi, không khỏi bật cười.
Hắn nhìn Cao Dật Dũng vì bị kích thích mãnh liệt mà thở dốc, chậm rãi tựa vào bên môi Cao Dật Dũng, cùng Cao Dật Dũng hôn nhau, hắn hôn đắc xuất thần, môi, lưỡi, răng của hắn, mỗi một cái bộ phận như đang cầu xin đầu lưỡi của Cao Dật Dũng chạm vào.
Cao Dật Dũng bị nhiệt tình của hắn kích thích, rốt cuộc khó có thể nhẫn nại kiềm, chỉ nghĩ cùng Tố Phi Văn tận tình phóng đãng.
“Ta...... ta là người nam nhân đầu tiên cùng ngươi làm có phải hay không?” Vuốt vuốt lưng Cao Dật Dũng, ánh mắt ướt át của Tố Phi Văn nhìn y, ánh mắt của hắn khát cầu Cao Dật Dũng nói.
Ngay cả Tố Phi Văn làm được loại trình độ này, nhưng Cao Dật Dũng vẫn tức hắn vừa rồi vô duyên vô cớ cắn hắn, vẫn cứ nói dối: “Không phải, ta......”
Vừa nghe đến câu trả lời của y, mị hoặc trong mắt Tố Phi Văn trôi đi, hắn dùng lực đánh y một cái tát.
Cao Dật Dũng thật sự rất khó chịu vì thói quen động một chút liền đánh người của hắn, giận dữ hét: “Ngươi đủ chưa? Ta......”
Đang nói đột nhiên Cao Dật Dũng ngưng lại, bởi vì khóe mắt Tố Phi Văn có nước chảy xuống, hắn kề sát Cao Dật Dũng, nước mắt từng giọt theo khóe mắt chảy xuống. Cao Dật Dũng không rõ hắn vì cái gì mà khóc, trong lòng run lên, nâng khuôn mặt xinh đẹp của Tố Phi Văn lên.
“Vì sao ngươi khóc?”
Tố Phi Văn lại lại cho y hai cái tát trái phải, hắn đánh rất mạnh, không chút khống chế.
Gương mặt Cao Dật Dũng đỏ lên, tâm tình lo lắng của y bị hai cái tát mạnh đánh cho tiêu tan. Y tức giận nói: “Ngươi điên, ta điên mới trở về. Nói cho ngươi biết, ta không phải tự nguyện trở về, là con điêu thối kia kéo ta về, ngươi cứ ở đây tự sinh tự diệt, coi ai chịu nổi cái tính thối nát của ngươi, sớm biết ta để cho ngươi lúc nãy chết đi......”
Chân của Cao Dật Dũng sải bước xuống giường, bỗng nhiên Tố Phi Văn bắt lấy chân của y, không cho y chuyển động. Cao Dật Dũng giận dữ hét: “Ngươi tránh ra, bằng không ta đá ngươi.”
Nước mắt trên mặt của Tố Phi Văn chưa khô, nhưng thần sắc lạnh như băng như ngày thường, liền nói ra lời băng hàn, “Ngươi không phải muốn ta sao?”
Cao Dật Dũng tức giận nói: “Cái loại cá tính thối tha của ngươi, cho dù ta muốn ngươi, đã không còn tâm tình.”
Tố Phi Văn một tay đè cái cổ của y lại, thâm nhập vào mái tóc y, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi thấy thức ăn ăn ngon sao?”
Cao Dật Dũng trố mắt, không biết vì sao hắn lại hỏi vấn đề này, tâm tình của y không tốt, tùy tiện loạn rống: “Ngươi nấu đồ ăn rất khó ăn.”
Ngón tay của Tố Phi Văn kìm một cái huyệt đạo nào đó sau ót của y, bỗng nhiên toàn thân Cao Dật Dũng một trận tê dại tuôn trào, mặt của y không hiểu sao lạ nóng lên, ngay cả cảnh tượng trước mắt đều có chút mơ hồ Cao Dật Dũng chấn động, tức giận nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
Tố Phi Văn lại gần. “Ta đã nói với ngươi đó là dược thảo bổ dưỡng, ăn ít một chút, có thể tráng tinh bổ huyết, ăn nhiều một chút, kìm một huyệt đạo nào đó, sẽ có tác dụng kích thích phi thường lợi hại, cho nên lúc người Miêu Cương ăn dược thảo kia, không dám ăn quá mười miếng, loại người ngu ngốc như ngươi ăn hết cả bàn ăn lần đầu tiên ta.”
Dám gài y! Cao Dật Dũng đẩy Tố Phi Văn ra, vừa tức vừa giận nói: “Ta sớm biết ngươi ác liệt, nhưng không nghĩ tới ngươi ác đến vậy, ta ra ngoài bờ sông ngâm nước lạnh có thể chứ.”
Đôi mắt Tố Phi Văn rũ xuống, lại để lộ một tia sáng.
Hiện tại toàn thân hắn đã sớm trần trụi, hơn nữa lúc trước hắn đã thoa dầu vừng kích thích, hắn dựa càng gần, Cao Dật Dũng lại càng choáng váng não căng ra, chỉ nghĩ muốn đánh Tố Phi Văn một trận, Tố Phi Văn ôn hoà nói: “Nghe nói nam nhân mà ăn dược thảo này, còn xoa dầu vừng với ta thì không còn phản kháng, không biết là thật hay giả?”
Mưu cơ của Tố Phi Văn sâu như vậy, Cao Dật Dũng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Y đẩy Tố Phi Văn ra, nhanh chóng muốn xuống giường, không ngờ chân y mềm nhũn vừa mới bước xuống liền ngã xuống đất.
Tố Phi Văn xuống giường, nằm ở trên người của y Cao Dật Dũng bị mùi làm cho muốn phát cuồng, vừa rồi dục vọng phát tiết lại đứng thẳng lên, hơn nữa so với hắn cá nước thân mật một lần cũng còn muốn kích động.
“Ta hỏi ngươi, ta đẹp không?”
Lại là vấn đề cũ này, Cao Dật Dũng hận nói: “Ngươi khó coi, khó coi chết đi được, hơn nữa ngươi lại xấu, tâm địa lại xấu xa, không đời nào mắt người đem ngươi biến thành thiên tiên mĩ nữ. Ngươi làm cho ta nôn mửa, ta tình nguyện cùng nữ nhân xấu nhất thế gian, cũng không nguyện ý cùng ngươi qua một đêm.”
“Đáng tiếc tối nay ngươi phải cùng ta.” Tố Phi Văn đưa mặt mình sát ngực của Cao Dật Dũng.
Cao Dật Dũng dùng sức giãy giụa rống giận: “Cút ngay, kẻ điên, kẻ điên ghê tởm! Đụng tới ngươi ngay cả mặt đều thối rữa.”
Cao Dật Dũng vừa rống vừa la, nhưng hương vị trên người Tố Phi Văn vô cùng mê người, Cao Dật Dũng một bên mắng, một bên dục vọng thân thể không hề nghe theo......
Cao Dật Dũng cơ hồ muốn phát cuồng thác loạn, rõ ràng lý trí chống cự mãnh liệt như vậy, nhưng thân thể y muốn dung hòa tiến vào thân thể Tố Phi Văn.
Cao Dật Dũng không thể nói rốt cuộc bọn hắn làm bao nhiêu lần, mỗi lần y phát tiết xong, Tố Phi Văn lại ở trên người y vặn vẹo, dục vọng của y liền bị kích thích.
Mà mỗi lần cùng Tố Phi Văn giao hoan, đều làm cho hắn sung sướng không thôi bởi vì mùi thơm kiều mị trên cơ thể Tố Phi Văn, làm cho y tựa như đang ở thiên đường, cũng làm cho lý trí y càng phỉ nhổ chính mình.