Hinata háo hức chạy về nhà, cặp sách cậu xóc nảy theo từng nhịp chân.
Mình phải đọc cuốn sách vừa mượn ngay mới được! - Cậu bé nghĩ, cánh tay gầy guộc kia đang ôm lấy một quyển sách vừa to vừa nặng - nhưng dường như nó chẳng làm khó cậu chút nào.
Trước khi hết giờ giải lao, Hinata đã kịp vào lại thư viện trường sau nhiều ngày và tìm thấy một báu vật tuyệt phẩm: một quyển sách ảnh chứa đầy những sinh vật hiếm hoi và hay ho bậc nhất hành tinh. Đây thực sự là một mỏ vàng dành cho những đứa trẻ đam mê động vật như Hinata.
“Hihi….Mình không thể chờ tới lúc được lật từng trang sách này thêm nữa!”
Hinata nhảy chân sáo về nhà, lắc lư mái tóc bồng bềnh của mình trong gió. Phải đến gần đây, cậu ấy mới ước mơ trở thành một bác sĩ thú y, giống như mẹ mình. Nhưng khi đắm chìm vào trong những bức ảnh động vật đầy sống động kia, cậu ấy lại muốn trở thành một nhiếp ảnh gia hơn vì cậu muốn được chu du vòng quanh thế giới và tới những nơi kỳ lạ. Cũng vì lẽ đó, Hinata đã quyết định sẽ để dành tiền tiêu vặt cho đến khi đủ mua một cái máy ảnh của riêng mình.
Sau khi băng qua đường ray xe lửa cạnh ga Aoba, cậu nhóc rẽ thẳng tới khu mua sắm gần đó.
Đường phố ở đây không quá tấp nập và lối đi thì khá hẹp - chỉ vừa đủ chỗ cho hai xe ô tô, nhưng đây lại là nơi duy nhất trong khu phố mà bạn có thể mua bất cứ thứ gì mình cần. Có một cái siêu thị nhỏ, một hiệu thuốc, một tiệm bánh, và một cửa hàng đồ tươi sống. Thậm chí có cả nhà hàng Trung Hoa và Ý ở đây nữa. Và nhà của Hinata thì cách không quá xa chỗ này.
Khi Hinata đang đưa cuốn sách lên dụi vào má mình đầy thích thú thì đột nhiên có ai đó vỗ mạnh vào cặp cậu từ phía sau.
“Hinaaata!”
Hinata giật mình quay người lại thì thấy Mayuka Yoshizawa, cô bạn cùng lớp tiểu học 5-1, đang chống nạnh đứng đó. Tuy vóc dáng nhỏ nhắn và mảnh khảnh, cô bé lại có một nguồn năng lượng vô biên ẩn sau đó. Tóc Mayuka được buộc cao kiểu đuôi ngựa bằng dây đỏ trông thật xinh xắn.
“Cậu bị sao thế hả, Hinata? Nhìn cứ như tên ngốc ấy” - Cô bé nhận xét.
Nụ cười Hinata chợt tắt và cậu cố lấy lại dáng vẻ bình tĩnh của mình.
Mayuka là bạn từ thời thơ ấu của Hinata. Gia đình hai bên rất thân thiết, và vì cả hai đứa trẻ đều không có anh chị em, nên chúng lớn lên cùng nhau hệt như một cặp anh em thực sự. Cô bé là một trong số ít người mà cậu bé rụt rè, kín đáo như Hinata có thể tâm sự trên trời dưới bể mà không cần lo nghĩ. Dù vậy, cậu nhóc vẫn thấy thật xấu hổ khi bị Mayuka bắt gặp đúng lúc đang cười toe toét như thế.
“K-không có gì”- cậu nhóc đáp. “Tớ vừa tìm được một quyển sách hay, nên có phấn khích chút thôi.”
“Ra thế…”
Đôi mắt sắc bén của cô bé nhìn săm soi vào quyển sách mà Hinata đang ghì chặt.
“Trông nó có vẻ nặng ha” - Cô nhóc nói .“Quyển sách này là về động vật đúng chứ?”
“Phải…Sao thế?”, Cậu bé quay người sang bên để cố giấu báu vật của mình khỏi đôi mắt tọc mạch của cô bạn.
“Có gì đâu. Tớ biết cậu thích động vật mà. Mau về nhà để đọc sách cùng nhau nào!” Cô bé vừa cười hớn hở vừa túm lấy cánh tay Hinata.
“Cái gì? C-cùng nhau á? Nhưng tớ muốn đọc nó một mình cơ!”
Trong lúc Hinata đang cố vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay Mayuka, một giọng nói bất ngờ vang lên gần đó: “Ồ, hai đứa đang hò hẹn gì thế? Cẩn thận đường về nhà nhé.”
Hóa ra là bà Sakurako Shimazu, chủ tiệm trang sức Sakura, một tiệm đồ nhỏ trong khu. Bà ấy đang lau cửa kính trước tiệm bằng một chiếc khăn mềm khi hai nhóc kia đi qua.
“A! Cháu chào bà Sakurako ạ” Mayuka tươi cười mở lời. Còn Hinata thì khẽ cúi đầu chào.Bà Sakurako tuy đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất nhiệt huyết và hiện đại. Bằng chứng là bà đã tự mình kinh doanh tiệm trang sức Sakura.
“Chiếc khăn quàng đó đẹp quá ạ” - Mayuka nói.
Bà Sakurako đưa tay lên cổ và cười rạng rỡ: “Cảm ơn cháu, Mayuka. Đây là quà con trai bà tặng đấy. Vừa hợp để quàng vào đầu hạ nhỉ?”
“Đây quả là một món quà trang nhã mà cháu mong được nhận từ một nhà thiết kế trang sức đấy ạ!”
“Cháu nói phải, chỉ là công việc chú ấy bận bịu quá nên không về thăm nhà được. Nhưng bà nghĩ cũng đúng thôi, vì chú ấy làm việc cho một công ty trang sức lớn kia mà.” Bà Sakurako giãi bày, đôi mắt đượm buồn.
Mayuka mím môi: “Chú ấy nên bỏ việc ở đó và về giúp bà kinh doanh mới phải…”
Bà Sakurako lắc đầu: “Vấn đề là bà kinh doanh nhỏ, có thể sập tiệm bất cứ lúc nào ấy chứ”.
“Nhưng đây là một nơi rất tuyệt mà! Cháu thích ngắm đồ trưng bày phía trước tiệm của bà lắm. Một khi cháu lớn lên và kiếm được việc làm, cháu sẽ đến và mua một vài món trang sức ở đây. Bà hãy treo chúng ở đó và chờ cháu nhé!”
“Cảm ơn cháu, Mayuka, cháu thật ngoan. Bà sẽ chờ” - Bà Sakurako mỉm cười đáp. “Hinata, gửi lời chào của bà tới bố mẹ cháu nhé. Nói với họ là Latte đang rất khoẻ, may mà nhờ có họ.”
Latte là tên chú chó chihuahua của bà Sakurako. Nó nhỏ nhắn, lông màu nâu nhạt và rất nhút nhát. Khi bà Sakurako đưa Latte tới phòng khám thú y nhà Hinata, nó luôn sủa tất cả mọi người ở đó.
“V-vâng ạ. Cháu chào bà” Hinata đáp, vội cúi chào rồi ra về.
“Hihi. Cháu hơi ngại ngùng ha, Hinata” - Người phụ nữ lớn tuổi nói với theo cậu nhóc.
Mayuka nhanh nhảu chêm vào: “ Cậu ấy nhút nhát lắm ạ. Xin lỗi bà Sakurako.”
Cậu ta cứ làm như mẹ mình không bằng ấy? - Hinata thầm nhủ đầy khó chịu. Được thôi, cứ nói bất kỳ điều gì cậu muốn. Đúng thật là mình không giỏi giao tiếp với người khác.
“Này, Hinata! Chờ đã!” Mayuka vội đuổi theo.
Cậu nhóc nói thầm : “Và khi nào… thì cậu….có thể…?”
“Hả? Gì cơ? Cậu nói gì thế?” Cô bé gặng hỏi, nghiêng người sát lại gần.
Hinata huých vai đẩy cô bạn ra xa. “Tớ nói là tới khi nào thì cậu mới đủ sức mua được mấy món trang sức đó hả?”
“Trời, cậu thô lỗ quá đấy! Còn tớ thì nghĩ đến bao giờ cậu mới có thể trở thành một bác sĩ thú y đích thực đây!”
Hinata ghì chặt quyển sách vào ngực rồi tức giận quay đầu đi : “Tớ còn chưa hề quyết định sẽ trở thành bác sĩ thú y hay không nhé!”
“Thật sao? Nếu vậy thì phòng khám thú y Marron phải làm sao đây?!” Mayuka sửng sốt.
Hinata phớt lờ cô bạn và chạy đi. Gia đình cậu mở một phòng khám thú y tên Marron, một toà nhà ba tầng được sơn trắng nằm ở góc khu phố mua sắm. Phòng khám có mái hiên đỏ trước cửa vào và treo một biển hiệu vẽ hình hạt dẻ vô cùng dễ thương. Tên phòng khám và hình vẽ biểu tượng của nó là ý tưởng của bố mẹ Hinata, bởi vì marron trong tiếng Pháp có nghĩa là “hạt dẻ”, đây cũng là ý nghĩa chữ Kanji đầu tiên trong tên của họ, Kuri-hara (Kuri: hạt dẻ).
Cậu bé đi qua cửa phòng khám và bắt đầu leo lên chiếc cầu thang bao quanh tòa nhà. Lối vào nhà cậu nằm ở trên tầng hai. Hinata mở khoá và đi vào nhà. Ngay khi vừa đóng cửa, cậu nhóc vội dựa vào thành cửa khi còn chưa kịp cởi cặp sách ra. Bởi lẽ cậu thở không ra hơi khi vừa chạy vừa ôm quyển sách nặng trịch kia trong tay nãy giờ.
“Không biết Mayuka có đi theo mình không đây”.
Cậu bé áp tai vào cửa nhưng không nghe thấy tiếng chân nào của cô bạn cả. Có lẽ Miyuka đã về nhà rồi.
“Không, đời nào cậu ấy lại như vậy. Chắc giờ cậu ấy đang ở phòng khám rồi cũng nên” .
Hinata đặt quyển sách ảnh xuống, cởi chiếc cặp ra và mở cửa trở xuống phía cầu thang.Thật cẩn thận, Hinata đẩy chiếc cửa lối vào phòng khám. Thực ra là có thêm một chiếc cửa nữa đằng sau cánh cửa này để không một con vật nào ở trong phòng chờ có thể chạy ra ngoài được khi có khách đi ra vào phòng.
Ngày khi chiếc cửa tự động bên trong được mở, cậu nhóc nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc ngồi trên sofa ở sảnh. Không ngoài dự đoán, Mayuka đã ở trong và đang nói chuyện với ông ấy rồi.
“Thật vậy ạ? Đây là một chú chó cảnh sát ư?” - Cô bé hỏi. “Cháu tưởng chúng phải to hơn kia chứ!”
“Cháu nói đúng. Đa số cảnh khuyển thuộc giống chó chăn cừu Đức hoặc là Labrador,” ông của Hinata cho hay, tên ông là Shunya Oomori.
“Ông ơi!” Hinata hét lớn đầy ngạc nhiên và vui mừng. “Cháu không biết hôm nay ông đến đấy. Không phải ông đang bận ạ?”
Ông Shunya cười rạng rỡ và vẫy tay chào khi thấy đứa cháu trai của mình. “Cháu đây rồi, Hinata. Chà, cháu xem, có vài chuyện xảy đến đột ngột quá. Thực ra, ta muốn nhờ cháu một việc”.
Ông Shunya là người thân sinh ra mẹ của Hinata, tên Suzune. Ông ấy sống một mình tại một khu phố xa nằm cạnh sông. Tuy thế, ông không hề cô đơn chút nào - ông có những chú chó bầu bạn cùng mình.
Trước đây khi còn làm công việc văn phòng bình thường, ông Shunya còn vừa học để trở thành một người huấn luyện chó. Và sau này khi bà ngoại của Hinata qua đời, ông Shunya cũng đến tuổi về hưu, ông đã nghỉ ở công ty và bắt đầu công việc làm huấn luyện viên của mình. Hiện giờ ông đang đào tạo nhiều chú chó trở thành cảnh khuyển, để có thể hỗ trợ cho cảnh sát trong quá trình điều tra. Hinata vô cùng yêu mến và tôn trọng ông ngoại của cậu.
“Ông cần cháu giúp ấy ạ?” -
Hinata thắc mắc.
“Đúng vậy. Là về chú chó này đây….”
Nằm dưới chân ông Shunya là một chú chó Shiba Inu màu nâu nhạt. Nó khẽ ngẩng lên khi ông Shunya xoa đầu nó, sau đó lại đặt cằm trở lại lên hai chân trước. Bé con tội nghiệp này chẳng lấy gì làm vui.
“Chú chó này ông mới nuôi ạ? Hiện giờ ông đang có ba chú chó chăn cừu Đức ở nhà rồi đúng không ông?”
Ông Shunya gật đầu. “Đúng thế. Và giờ ta chăm sóc thêm cả nhóc này nữa. Nhưng có lẽ nó sẽ ổn hơn nhiều nếu được nuôi riêng một mình. Ta đang tự hỏi liệu cháu có thể chăm sóc nó không….”
“Sao cơ ạ? Hinata sẽ có một chú chó sao?” - Mayuka kinh ngạc hỏi, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh. Gia đình cô bé và gia đình Hinata rất thân thiết, vậy nên cô bé biết rất rõ ông Shunya và mê đắm những câu chuyện ông kể về cảnh khuyển.“Ô-Ông muốn cháu chăm sóc nó ấy ạ? Nhưng….”
Gương mặt Hinata bỗng trở nên tiu nghỉu. Bố mẹ cậu từng nói họ sẽ không bao giờ nhận nuôi con vật nào, bởi vì đối với họ, những con vật ở phòng khám luôn là quan trọng và ưu tiên nhất.
Nhưng ông Shunya cười lớn và nói: “Thực ra, ta đã nói rõ với Yuusuke và Suzune rồi. Ta chỉ chờ cháu về để hỏi nữa thôi. Cháu yên tâm rồi chứ?”
Ông nháy mắt với Hinata trước bàn đón tiếp, chỗ mà bố của Hinata, chú Yuusuke, đang đứng. Tại phòng khám gia đình Hinata, mẹ cậu - Suzune, là bác sĩ trong khi bố cậu - Yuusuke, là y tá. Chú Yuusuke cũng được cấp giấy chứng nhận là người chăm sóc thú cưng chuyên nghiệp, chú ấy có thể hỗ trợ bất kể vấn đề gì từ sức khỏe cho tới tỉa lông thú cưng.
Khi còn học đại học, bố của Hinata từng chơi bóng bầu dục, vậy nên cơ thể chú ấy vẫn rất săn chắc, nhưng đường nét khuôn mặt và tính cách chú ấy thì ngược lại, rất rất dịu dàng. Ngoại trừ lúc này. Bây giờ chú ấy trông thật tức giận.
“Con không định nói gì sao, Hinata?”
À, phải rồi! Hinata đã quá tập trung vào ông ngoại và chú chó Shiba Inu mà cậu quên béng mất phải chào khi về nhà.
“Con xin lỗi. Con về rồi đây ạ”, Hinata nói đầy biết lỗi.
Chú Yuusuke mỉm cười: “ Được rồi! Mừng con trở về nhà. Như ông con đã nói, bố mẹ đã đồng ý rồi”.
“T-thật sao ạ? Nhưng con đã từng hỏi xin rất nhiều lần trước đây, và bố mẹ chưa bao giờ cho phép con nuôi thú cưng cả…”
Hinata không thể tin nổi. Một khi bố mẹ cậu đã quyết định thì rất khó để xoay chuyển được họ. Hồi còn ở lớp mầm, cậu từng nài nỉ bố mẹ để được nhận nuôi một bé mèo đi lạc mà cậu nhặt được. Nhưng bất kể cậu có oà khóc và nức nở tỉ tê đến mức nào, họ cũng sẽ nhanh chóng tìm một gia đình khác nhận nuôi nó.
“À thì, trường hợp lần này khác,” chú Yuusuke nói, nhún vai.
Ông Shunya gật đầu, sau đó ông lại cúi xuống vỗ nhẹ lên đầu chú chó. Shiba Inu đưa mõm lên cao và khẽ rên rỉ.
“Nhóc con này là một cảnh khuyển đầy hứa hẹn và thậm chí đã tham gia điều tra, nhưng đã có chút….rắc rối xảy ra”.
“Nó thực sự là một cảnh khuyển sao ạ? Nhưng nó là chó Shiba mà ông!”
“Ồ, tin ta đi, nó là một cảnh khuyển đích thực đấy. Một anh bạn huấn luyện viên tên là Kobayashi đã rất tận tâm khi đào tạo nó. Có thể nhóc này là một giống rất hiếm trong lĩnh vực này, nhưng tài năng của nó thì là không thể chối cãi”.
Hinata nhìn thật kĩ chú chó Shiba Inu. Nó có bộ lông thật mềm mại cùng một chiếc đuôi xoăn mịn, và có nét gì trông rất thông minh .Tuy nhiên, cách mà cái đốm trắng nhỏ phía trên mắt nó động đậy khiến dáng vẻ nó trông thật lo lắng, ngần ngại.
“Nó có vẻ cô đơn” Hinata nói nhỏ.
Ông Shunya gật đầu: “Kobayashi buộc phải để nó đi, vì nhiều lý do. Vì thế nên ta đã nhận nuôi nó, những nhóc này trở nên buồn bã hơn bao giờ hết. Thêm nữa…”
“Thêm gì ạ?” - Mayuka hỏi lại, cô bé đưa mắt đầy lo lắng nhìn Shiba.
“Nó sợ bọ. Bất cứ khi nào có một con bọ lại gần, nó lại hoảng hồn. Dắt nó đi dạo còn khó, chứ đừng nói đến việc đi điều tra. Hình như nó đã bị ong đốt vào mũi rồi”.
“Ôi, tội nghiệp em ấy!” Mayuka xót xa, vô thức đưa tay lên che mũi mình. Còn Hinata thì có chút rùng mình. Cậu bé đọc được trong sách rằng loài chó có chiếc mũi rất nhạy cảm. Nó chắc hẳn phải thấy đau dữ lắm.
“Cún con tội nghiệp”, Hinata nói với sự thương cảm vô cùng. “Vậy cậu ấy vẫn đang là cảnh khuyển phải không ông?”
“Không đâu, nhóc này buộc phải nghỉ rồi”, ông Shunya thừa nhận. “Ta thấy thật buồn. Ta biết Kobayashi đã nỗ lực đến chừng nào để huấn luyện nó. Nhóc này mới được hai tuổi. Nhưng dù sao việc cũng đã rồi, chúng ta chỉ có thể cho nó một mái ấm thực sự thôi ”.
“Cháu vuốt ve cậu ấy được không ạ?”- Hinata hỏi ông mình.
“Được chứ!”
Hinata cúi người xuống và nhẹ nhàng chạm lên đầu chú chó. Nó nhắm nghiền đôi mắt và tự nâng cằm mình lên đôi chút.
“Tên cậu ấy là gì thế ông?”
“Christie. Kobayashi rất thích các bộ tiểu thuyết bí ẩn, vì thế nên cậu ấy đã đặt tên nó theo nhà văn vĩ đại của thể loại này là Agatha Christie. Ta gọi nhanh là Chris.
“ Chris là một chú chó ngoan….”
Hinata sờ lên má của Christie và khẽ nựng chúng. Chris lại nhắm nghiền mắt nó lại và hạnh phúc vươn cổ ra phía trước, vui vẻ để cho Hinata gãi cằm mình.
“Chris đáng yêu quá đi” - Mayuka nói trong khi đang cúi xuống ngắm nghía chú chó Shiba. “Cậu sẽ nhận nuôi em ấy phải không Hinata?”
Hinata định nói có nhưng bỗng nỗi lo lắng trong lòng cản cậu lại. Việc gắn bó với phòng khám đã khiến cậu hiểu rằng nuôi thú cưng không hề dễ dàng gì. Vì mọi thứ thường không xảy ra như ý ta muốn. Hơn hết, nuôi thú cưng cần rất nhiều công sức và một khi đã nhận nuôi một con vật, bạn không thể cứ thế xin từ bỏ hay rút lui được. Do vậy, nếu cậu bé định nhận nuôi chú chó này thì cậu ấy buộc phải lo liệu được cho nó.
Trước khi Hinata kịp trả lời thì chiếc cửa trượt dẫn vào phòng khám được mở, một cậu bé bước ra cùng một con mèo nâu vằn lớn trên tay, sau đó cậu ấy quay người lại và cúi chào:
“Cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ. Nào, Chachamaru, mau cảm ơn….”
Cậu ấy cố đẩy mặt chú mèo về hướng phòng khám, nhưng con vật trông có vẻ khó chịu. Mặt nó cứ nghệt ra, hệt như vừa bị ai đó táng mạnh vào mặt bằng tay vậy.
Giọng cô Suzune vang lên từ trong phòng khám: “Không cần cảm ơn đâu Rui. Mấy triệu chứng này vẫn thường xảy ra với mèo ấy mà, nên cháu đừng lo lắng quá nhé. Tạm biệt nha, Chachamaru.”
“Ô! Là Rui Takeuchi đây mà! Tớ không biết cậu ở đây đấy” - Ngạc nhiên, Mayuka liền nhảy vọt về phía cậu bé và chú mèo. Cô bé biết Rui vì cậu là bạn cùng lớp. Cậu ấy đẩy gọng kính của mình bằng cách dụi vào đầu Chachamaru và đáp:
“Ban nãy lúc đi học về, tớ thấy Chachamaru nôn nên đã mang cậu ấy đến đây. Bà tớ bận nên không đi được vì một người học việc đến tìm bà.
Bà của Rui là một bậc thầy về trà đạo. Tất cả đám trẻ trong lớp đều biết cậu ấy là đứa cháu tài giỏi như bà đến thế nào. Thậm chí đến cả cách nói năng của cậu ấy nghe cũng giống một ông cụ non. Nhưng có vẻ Rui chẳng bận tâm điều đó.
“Ồ, Hitana, con đây rồi” - cô Suzune lên tiếng khi ngó đầu nhìn ra phòng chờ. “Chào con nhé, Mayuka”. Thoạt nhìn, cô Suzune khá thấp và có gương mặt tròn được ôm trọn bởi kiểu tóc Bob.
“Bác sĩ Suzune ơi! Bạn Hinata có thể nhận nuôi Chris đúng chứ ạ?” - Mayuka hỏi ngay khi vừa thấy cô Suzune.
Cô Suzune nhìn về phía Hinata khi cậu ấy đang cúi người sát cạnh chú chó.
“Chà, tuy việc nhận nuôi thú cưng khi điều hành phòng khám là trái với ý muốn của chúng ta…..nhưng bé con tội nghiệp này đang trong tình cảnh khó khăn, vậy nên cô chú nghĩ tốt nhất là để nó đồng hành cùng với Hinata, nhỡ đâu Chris có thể giúp Hinata bớt nhút nhát hơn thì sao”.
Thật hả? Đấy mới thực sự là lý do khiến mẹ đồng ý sao? - Hinata thầm nghĩ, cậu thấy ngỡ ngàng.Mayuka cười khúc khích: “Đúng đấy ạ. Tính nhút nhát của cậu ấy quá nghiêm trọng rồi.”
“Nào, nào” - Ông Shunya nghiêm giọng. “Suzune, Mayuka. Hai đứa phải thấu hiểu hơn cho cảm xúc của Hinata chứ. Hinata là một đứa trẻ tốt bụng. Đấy mới là điều quan trọng nhất”.
Từ phía sau quầy tiếp đón, chú Yuusuke cũng lên tiếng bênh con trai mình: “Em không nhớ khi chúng ta đặt tên cho thằng bé sao? Chữ “Dương” (Hi) là mong con sẽ toả sáng và tràn đầy sức sống, còn chữ “thi” (Nata) với hi vọng rằng con sẽ lớn lên đong đầy cảm xúc. Đó chính là mấu chốt. Đó mới là con người Hinata.
Ông Shunya nở nụ cười rạng rỡ với cháu trai của mình, nói: “Đúng vậy. Và đó chính là lý do ta muốn gửi gắm Chris cho cháu”.
“Ông ngoại…”
Ông thực sự hiểu mình, Hinata nghĩ thế. Ông mang Chris đến với mình vì ông nghĩ mình dám đương đầu với thử thách.
Hinata đứng lên, lấy tay vỗ mạnh vào hai má và nói: “Đ-được rồi. Cháu sẽ chăm sóc cho Chris ạ. Cháu sẽ làm được thôi!”
Mayuka reo hò và phấn khích đến nỗi giơ tay đấm vào không trung. Ngay cả Rui trông cũng thật vui vì chuyện này.
“Có thú cưng là một điều rất tuyệt đấy” - cậu ấy nói. “Tớ thì thích mèo hơn nhưng chơi với người thích chó thì cũng không có vấn đề gì đâu nhé”.
Thậm chí đến cả Chachamaru cũng kêu meo meo như để thể hiện sự tán thành.Sau khi Rui rời đi, ông Shunya đã giải thích kỹ càng về hoàn cảnh của Chris với Hinata.
Chris là một chú chó đã được huấn luyện bài bản để có thể tuân lệnh chủ mình. Nó biết đi vệ sinh đúng chỗ và chắc chắn không cắn hay tấn công bất cứ ai. Chris là một chú chó rất khôn và ngoan ngoãn.
“Tuy nhiên, việc đổi chủ và nhà là điều rất khó khăn và căng thẳng với nó. Nhóc này có thể sẽ trở nên lo âu và sợ hãi lúc ban đầu. Nhưng ngay khi Chris nhận ra rằng chủ mới của mình là một người đáng tin cậy thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy cả thôi”.
Ông ngoại Hinata còn những chú chó khác phải lo liệu, nên ông chẳng thể ngồi đây cả ngày được. Ông chào tạm biệt mọi người và hứa sẽ lại ghé thăm sớm.
“Èo, hôm nay là thứ Ba nhỉ?” - Mayuka hỏi. “Tớ phải về để học Tiếng Anh rồi. Nhưng tớ muốn ở lại đây chơi cùng Chris chút nữa cơ. Ôi trời”. Cô bé đành phải lê bước ra cửa phòng khám với sự miễn cưỡng thấy rõ.
Sau khi những người khác đã đi hết, Hinata cùng bố đem đồ đạc cần thiết của Chris lên nhà trên. Có một cái chuồng cún, mấy tấm lót vệ sinh, bát đựng nước và đồ ăn, còn có cả đồ ăn cho cún nữa.
“Chúng ta có thể lo liệu những thứ khác sau” - Chú Yuusuke nói, nháy mắt với Hinata. “Cũng may chúng ta có nhiều đồ sẵn ở phòng khám rồi. À mà, con sẽ muốn có cái này đấy”.
Chú ấy giới thiệu cho Hinata một quyển sách tên Chung sống hạnh phúc với chú chó bạn mới nuôi!
“Nó nói về cách chăm sóc một chú chó. Sách có rất nhiều hình vẽ minh hoạ, thế nên tuổi nào cũng đọc được hết. Chris là một cảnh khuyển, vậy nên đã được huấn luyện sẵn rồi. Nhưng con thì là lần đầu nhận nuôi chó đấy, Hinata”.
“C-con cảm ơn bố…”
Hinata lắp chiếc chuồng đặt trong phòng khách và để Chris nằm trong đấy, sau đó cậu ngồi sát gần và đọc sách.
Các giống chó khác nhau sẽ có tính khí khác nhau. Shiba Inu là giống tiếp thu nhanh, dũng cảm và rất hiếu động. Chúng rất trung thành với chủ nhưng đồng thời cũng rất thận trọng với người khác. Chúng cực kỳ cảnh giác và có thể trở nên hung dữ với người hoặc vật lạ…
Sau khi đọc đến đây, Hinata trở nên lo lắng, đầu óc cậu quay mòng mòng.
Nhỡ đâu Chris không bao giờ chấp nhận mình thì sao? Nhỡ mà cậu ấy không thấy mình đáng tin cậy thì sao đây? Hoặc có thể cậu ấy không quên được chủ cũ và cứ thế buồn bã trầm cảm tới cuối đời chăng….
Về phần Chris, chú ta bò trườn giấu mình vào chiếc chăn nhăn nhúm mãi đến khi chỉ còn lộ mỗi mặt ra ngoài, nó đưa đôi mắt liếc nhìn xung quanh. Ông Shunya đã đưa chiếc chăn này cho Hinata - Đây là thứ Chris thích nhất kể từ khi nó còn là bé chó con.
Liệu đây có phải một quyết định đúng đắn không nhỉ? Chris sẽ vui nếu mình là chủ cậu ấy chứ?
Hinata bắt đầu cảm thấy bi quan.
Tối hôm đó, chú Yuusuke đang thư giãn ở trong bếp với tách cà phê trên tay. Chú gọi Hinata và hỏi: “Con thấy sao về người bạn mới của mình?”
Hinata đang ngồi khoanh chân trước chuồng của Chris và nhìn chăm chú. “Con thấy được sức nặng của trách nhiệm ạ”.
“Trách nhiệm? Bố hiểu rồi. Chà, trách nhiệm rất nhiều đấy”.
“Hinata đang quá nghiêm túc rồi” -
Cô Suzune nói khi đang ngồi chéo đối diện chú Yuusuke với chiếc laptop mở.
“Không có gì sai với việc trở nên nghiêm túc cả em à” - Chú Yuusuke phản đối. “Để con hiểu trách nhiệm là to lớn đến thế nào cũng tốt mà”.
“Có thể nó không sai, nhưng nó cũng không tốt chút nào khi để con nghĩ mọi chuyện quá phức tạp mà anh. Gây dựng một mối quan hệ cần thời gian. Thằng bé chỉ cần bình tĩnh và cứ để mọi chuyện tiến triển từ từ là ổn”.
Hinata quay lại nhìn bố mẹ mình một lúc, sau đó cậu lại hướng ánh mắt về phía Chris, đặt cằm lên đầu gối đầy đăm chiêu.
“Hinata ơi?” - Mẹ cậu nhóc gọi. Lúc này cô ấy đã đứng ngay cạnh, nhìn xuống con trai mình cùng chú chó. “Sẽ chẳng có cách nào có thể xoá nhoà đi những chuyện xấu đã xảy ra với Chris trước kia cả. Vậy nên chúng ta chỉ có thể tập trung vào hiện tại và điều mình có thể làm là giúp Chris có một cuộc sống mới tốt hơn. Đừng lo - nhà mình không phải là một nơi quá tệ đâu con. Chris có một cậu chủ mới rất tốt bụng cùng một người thợ chải lông thú cưng siêu ngầu và đẹp trai nữa. Và hơn hết, anh bạn này sẽ được một bác sĩ thú y đầy thực lực và tài năng chăm sóc là mẹ đây”.
“Đừng tự khen mình nữa đi Suzu!”- Chồng cô ấy nói, cười lớn khi đi tới. “Nhưng mẹ con nói đúng đấy, con trai. Mọi người nuôi chó vì điều đó khiến cả họ lẫn chú chó đều hạnh phúc. Nó không bao giờ chỉ đến từ một phía cả. Vì thế nên tất cả chúng ta cùng hạnh phúc nào!”
Ồ, giờ mình hiểu ra rồi! Hinata cảm thấy gánh nặng trên vai cậu như tan biến. Mình sẽ ổn thôi, vì mình có gia đình mình bên cạnh. Chúng ta sẽ cùng nhau hạnh phúc!
….Ít ra, thì đáng lẽ phải như thế chứ! Hinata hờn dỗi nghĩ lại vào sáng hôm sau. Giờ đang là sáu giờ sáng và bố mẹ cậu vẫn đang say giấc nồng….
Tối qua ngay trước khi đi ngủ, cô Suzune đã nói: “Sẽ là một ý hay nếu con tạo thói quen dắt Chris đi dạo trước khi đi học đấy. Đây là nơi ở mới nên sáng mai, con hãy tập trung cho Chris quen dần với việc đi dạo nhé. Chúc con may mắn ha!”
Mình biết là thể nào mình cũng phải tự làm mọi việc mà!
Hinata chào Chris ở trước cửa chuồng trong phòng khách. “Chào buổi sáng Chris, cậu muốn đi dạo không nào?”
Giống hệt ngày hôm qua, Chris nằm cuộn tròn trong chăn. Nó ngước mắt nhìn Hinata và rên rỉ.
“Cậu thích đi dạo mà, phải không? Mình cùng đi nhé…?
Hinata mở cửa chuồng và gọi chú chó một lần nữa, nhưng Chris vẫn bất động. Ừmm, để xem nào…
Hinata cố nhớ lại ông Shunya đã làm gì khi muốn đưa chó của mình ra ngoài dạo. Có vẻ như ông chẳng phải làm gì hết, và những chú chó thì cứ đáp lại tự nhiên vậy thôi. Nhưng bởi vì ông là huấn luyện viên, ông thường xuyên ra lệnh cho chúng….
Mình cũng làm được, Hinata quyết định rồi bắt đầu thực hiện.
“Chris, ra đây nào!” - Cậu bé ra lệnh.
Chris từ từ đứng lên, lắc rũ người, rồi chầm chậm bước ra khỏi chuồng. Cứ thế, chú chó lững thững đi sang bên trái của Hinata, quay người lại để mặt nhìn về cùng hướng với cậu, rồi nó ngồi phịch xuống.
Hinata cảm nhận được nhịp tim mình đang đập dồn dập. Oa! Chris nghe lời mình thật kìa!
Mãi sau đó, cậu bé mới nhận ra cậu nên thưởng cho chú chó vì đã làm theo lệnh. Hinata xoa đầu Chris và nói đầy chân thành “Giỏi lắm, Chris, cún ngoan”.
Chris ngẩng nhìn Hinata, cứ như thể nó đang chờ lệnh tiếp theo của cậu bé vậy. Hinata cài một dây xích đỏ vào dây buộc cổ của Chris và thông báo “Được rồi, chúng ta đi dạo thôi!”
Cậu nhóc bắt đầu đi chuyển, theo sau là Chris. Trước cửa nhà, Hinata xỏ giày rồi bước ra ngoài, cậu đi xuống dưới nhà. Chris chạy lon ton theo ngay cạnh cậu.
Hinata giờ đang cảm thấy thật vui. Đây quả là một dấu hiệu đáng mừng. Thời tiết cũng thật đẹp, buổi sáng nay trời rất mát mẻ, báo hiệu đầu hè. Cậu bé nắm chặt dây xích và đang định đi về phía khu mua sắm còn đang vắng bóng người thì mới chợt nhớ ra.
“Ôi!”
U là trời. Mình quên béng mất đồ mang theo rồi!
Tối qua, cậu đã sắp sẵn đồ đi dạo cho Chris sáng nay là: túi đựng phân, giấy lau, một chai nước để dội đi nước tiểu và một túi nhỏ thức ăn hạt.
Cậu bỏ tất cả những thứ đó vào trong một cái túi đeo vai sau khi tham khảo trong sách, nhưng cậu lại quên mang theo lúc ra khỏi cửa.
“Xin lỗi nha, Chris. Tớ phải quay lại lấy túi đã”.
Cậu nhóc đang định quay lại vào nhà. Nhưng ngay lúc đó, có một con bướm trắng bay lượn qua chỗ họ.
“A, một con bướm bắp cải…”
Con côn trùng cố né khỏi cánh tay đang với ra của Hinata và bay vụt về phía Chris. Sau đó thì…..
"Yipe!"
Chris kêu la thất thanh và chạy phóng đi ngay tức khắc.
“Aaaa!”
Cú kéo mạnh từ đầu bên kia dây xích làm Hinata suýt nữa thì ngã. Nếu như không nhờ có đầu này dây xích được quấn chặt quanh cổ tay Hinata giữ lại, thì có lẽ Chris đã chạy xuyên qua con phố mua sắm từ lâu rồi.
Nhưng cũng chính vì bị dây xích giữ chắc như vậy, Chris bị kéo giật sang bên. Chú ta kêu lên ăng ẳng và điên cuồng đạp chân.
“Chris, cậu sao thế?” - Hinata sửng sốt. “Chris à!” Cậu nhóc cố làm cho chú chó bình tĩnh lại, nhưng Chris lại nhảy cẫng cả lên và bắt đầu lấy chân gãi mũi, chạy quanh liên tục thành vòng tròn trong khi Hinata vô cùng choáng váng.
“Nhóc này khiếp sợ đám bọ,” Ông Shunya đã nói thế.
“À, phải rồi! Chris đã bị ong đốt vào mũi. Nhưng đến cả bươm bướm mà cậu ấy cũng sợ vậy sao?”
Hinata nhảy về phía Chris trong lúc nó đang chạy cuống cuồng vòng quanh, cậu nhóc đón nó vào lòng và vỗ về. Cậu cố làm nó dịu đi bằng cách thì thầm “Không sao đâu Chris. Bình tĩnh lại nhé. Con Bướm kia sẽ không làm đau cậu đâu, cậu sẽ ổn thôi. Rồi, cứ thế cứ thế…”
Mãi một lúc sau, Chris mới hết sợ hãi. Giờ thì chú ta thở hổn hển đầy nặng nề.
“Cảm ơn Trời”, - Hinata nói, buông chú chó ra. Chris liền ngồi sụp xuống đất. “Mình nghĩ hôm nay đi vậy là đủ rồi.”Chris nhìn lên Hinata, những đốm trắng lông mày trên đôi mắt nó nhíu lại như thể nó sắp khóc tới nơi.
“Nào, đi nhé. Leo lên bậc thang thôi Chris” - Hinata nói, kéo nhẹ dây xích nhưng Chris ngồi im. “Sao thế Chris? Đứng lên nào”.
Cậu ấy cố kéo mạnh hơn nhưng Chris vẫn không chịu đi. Có vẻ như chú chó không muốn rời khỏi vị trí đó thêm lần nào nữa. Thậm chí nó còn cố dùng hai chân trước chống lại lực kéo để giữ mình ngồi im.
“Chris, mau đi nào!” - Hinata ra lệnh nhưng chú chó không chịu làm theo. Không còn lựa chọn nào khác, Hinata đành đi vòng ra sau Chris, cố nhấc bổng Chris lên. Cậu nhóc đang cố đẩy Chris về phía trước để nó chịu di chuyển nhưng thật không may, Chris nặng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Ngay khi chạm được đến bậc thềm cầu thang đầu tiên, Hinata phải đặt Chris xuống đất vì cậu không thể nhấc nổi nữa. Tuy rất xấu hổ khi phải thừa nhận nhưng Hinata thấy mình là một trong những đứa con trai yếu nhất trong lớp.
“Xin cậu đấy Chris, đi đi nào!” - Hinata nài nỉ. Nhưng dù cậu có làm hơn thế, Chris cũng vẫn cứng đầu ở im một chỗ.
Không biết phải làm gì, Hinata như muốn oà khóc, cậu ngồi sụp xuống ở bậc thang thấp nhất.Hơn một tuần sau, Chris bắt đầu quen với ngôi nhà mới của mình.
Chú ta đã quen dần với lịch sinh hoạt của gia đình. Vì thế nên vào sáng sớm, khi Hinata thức dậy đi vào phòng khách thì Chris vui mừng vẫy đuôi. Và khi cả nhà cùng ngồi lại trong phòng khách, Chris luôn luôn nằm cạnh Hinata trên sofa.
Kể từ cuộc đi dạo thứ hai, Hinata đã học cách phát hiện ra bất kỳ con côn trùng nào bay gần đấy. Nếu nhìn thấy, cậu sẽ dắt Chris đi sang bên kia đường hoặc đứng chờ cho đến khi con côn trùng đó bay đi. Còn về phần Chris, miễn là không thấy côn trùng thì chú ta chẳng hoảng loạn cũng chẳng ngồi phịch xuống đất từ chối đi chuyển nữa. Chris bước đi hiên ngang và luôn nghe lời Hinata. Quả thực nó đã được huấn luyện rất tốt.
Hinata cũng thế, cậu ấy luôn cẩn thận để không quên mang theo túi đồ đi dạo và đã quen dần với việc dọn phân cho Chris.
Cô Suzune luôn nhắc lại kỷ niệm lần đầu đi dạo của họ. “Chắc phải kinh khủng lắm ha? Mẹ thức dậy mà chẳng thấy hai đứa đâu nên chạy vội ra ngoài tìm, thì nhìn thấy hai đứa đang ôm nhau khóc nức nở hết cả lên” - Cô vừa kể lại vừa cười.
“Con đâu có khóc! Chỉ là lúc ấy con không biết phải làm gì thôi mà, tại Chris chẳng chịu đi ấy chứ!” - Hinata lần nào cũng phản đối mạnh mẽ, còn Chris thì sủa chêm vào.
“Giờ hai đứa còn hành động giống nhau nữa cơ đấy” - Cô Suzune cười hài lòng nhận xét.
Mayuka thường đi dạo cùng đôi bạn kia vào buổi tối. Cô bé và Hinata ngày nào cũng tranh cãi cùng một chuyện.
“Nè, để tớ cầm dây xích nhé?”
“Không được. Phải chờ đến khi Chris quen hẳn với tớ đã.”
“Cậu chán thật đấy. Thế tớ phải chờ bao lâu nữa?”
“Ừmm…khoảng hai tuần?”
Khi mọi người nhìn thấy Hinata dắt Chris đi dạo, họ thường gọi cậu bé lại. Vô tình, cậu bắt đầu giao tiếp với mọi người nhiều hơn.
“Ỏ, bé Shiba dễ thương quá đi. Tên nó là gì vậy?”
“Giống của nó thật ra là Shiba Inu ạ. Còn tên cậu ấy là Chris.” - Mayuka nói. Cô bé luôn là người trả lời khi Hinata thấy ngại ngần. Việc duy trì được cuộc trò chuyện sôi nổi và tự nhiên như Mayuka là quá khó với Hinata.
“Có một chú chó có thể khiến Hinata bớt nhút nhát hơn” - Mẹ cậu đã nói vậy, nhưng Hinata nghĩ nó không đơn giản đến thế. Mặc dù vậy, cậu bé cũng không giấu nổi nụ cười mỗi khi có ai đó khen Chris đáng yêu.
Và một trong số người đó chính là chú cảnh sát tuần tra ở đồn gần đấy.
Khi nghe Mayuka nói Chris từng làm chó nghiệp vụ, chú sĩ quan cảnh sát rất bất ngờ: “Oa! Một chú chó Shiba Inu làm cảnh khuyển ư? Ấn tượng thật đấy!”
Chú ấy cũng tiết lộ rằng ban đầu mình làm công việc này vì vốn dĩ muốn trở thành người huấn luyện chó nghiệp vụ.
“Nhưng cuối cùng chú lại phải làm nhiệm vụ tuần tra hằng ngày,” - Chú nói đầy phiền muộn. Giờ đây, chú Iwata đã trở thành một gương mặt quen thuộc với bọn nhóc.
Một người khác mà đám trẻ biết tới là anh sinh viên đại học sống trong căn hộ nhỏ gần đồn cảnh sát kia. Lần đầu tiên khi anh ấy bắt chuyện với chúng, cả Hinata lẫn Mayuka đều rất e dè sợ sệt khi trông thấy vẻ bề ngoài của anh sinh viên.
Anh ấy rất cao, phải gần mét tám, để kiểu đầu tóc gai nổi bật và nhuộm màu vàng kim. Anh ấy thường mặc mấy chiếc áo cộc tay sặc sỡ như được phun đủ các loại màu sơn lên đó, phối cùng với quần jean rách mang phong cách cổ điển. Không chỉ thế, tai anh sinh viên xỏ siêu nhiều khuyên vàng và anh thường đeo kính râm. Nhưng khi anh ấy tháo kính râm ra và lúi húi cúi xuống ngắm nhìn Chris, gương mặt anh sinh viên bỗng chốc trở nên sến rện, cười ngoác miệng như thể chẳng có gì vui hơn thế.“Anh yêu Shiba Inu lắm. Chúng là dễ thương nhất,”- Anh ấy bộc bạch. “Anh từng nuôi một em hồi bé, nhưng ẻm mất khi anh mới lên lớp bốn thôi… Trời, anh đã khóc dữ lắm luôn”.
Hinata và Mayuka đưa mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Bọn nhóc nhận ra câu nói của người xưa quả thật rất đúng: Đừng trông mặt mà bắt hình dong.
“Em có phiền không nếu lần tới anh nựng bé cưng của em một chút? Tên anh là Takaki Moriyama, anh là một sinh viên. Anh đang sống trong toà chung cư đằng kia kìa.”
“Em là Mayuka, bạn ấy là Hinata, còn đây là Chris ạ” - Mayuka nói với anh ấy.
Takaki mỉm cười đầy trìu mến và nói “Vậy từ giờ các em sẽ là “Chris và những người bạn” đối với anh! Gặp mấy nhóc sau nhé!”
Kể từ đó trở đi, căn hộ của Takaki đã trở thành một điểm đến trên lộ trình đi dạo của bọn trẻ.
Một ngày nọ, Hinata vô tình tìm thấy quyển sách để trên bàn mà cậu quên chưa đọc. Đây chính là cuốn sách ảnh về động vật mà cậu ấy mượn từ thư viện trường vào cái hôm lần đầu gặp Chris. Hạn trả sắp đến rồi mà sách thậm chí còn chưa được mở ra.
Hinata lật nhanh qua các trang sách và rất đỗi ngạc nhiên khi thấy mình không còn hứng thú với chúng như trước kia nữa. Bởi khi mới đầu tìm thấy nó, cậu bé còn có ước muốn trở thành một nhiếp ảnh gia thiên nhiên thay vì là bác sĩ thú y nữa kia mà.
Thật kì quặc khi ước mơ của mình liên tục thay đổi. Giờ thì mình lại muốn trở thành người huấn luyện chó nghiệp vụ cơ. Mình đoán là do đầu mình giờ đây chỉ toàn nghĩ về Chris thôi….
Khi cậu bé thành thật với mẹ Suzune, cô ấy cười và nói “Con mới học tiểu học thôi mà. Đương nhiên là con chưa rõ mình phải làm nghề gì rồi. Khi lớn lên, con sẽ còn phải nghĩ về cả những ước mơ khác nữa ấy chứ. Cuộc sống là vậy đấy”.